Vòng Xoay Định Mệnh - Chương 1
1.
Khi tin ca ca qua đời truyền đến, trong thôn đang tổ chức tiệc cưới cho Triệu Thịnh và Bạch Đào.
Ta kéo lê thân thể bệnh tật xông vào nhà thôn trưởng, cắt ngang lễ bái đường của họ.
Triệu Thịnh không vui nhìn ta.
Ta khàn cả giọng chất vấn: “Triệu Thịnh, ca ca ta vì dẫn dụ quân địch thay ngươi, mới phải bất đắc dĩ làm bạn với chúng, ngươi dựa vào đâu mà kết tội ca ca ta thông đồng với địch phản quốc?”
Vừa dứt lời, Bạch Đào đã xốc lên khăn cô dâu, âm thanh lạnh lùng nói:
“Lúc trước, ca ca của ngươi mang theo ngọc bội chạy, đã nói một tháng sẽ trả lại, nhưng A Thịnh đã đợi đủ bốn mươi ngày, vẫn không thấy được ngọc bội chứng minh thân phận của chàng đâu, ai biết được ca ca ngươi có ý đồ gì? Nếu không phải A Thịnh thông minh, thì làm sao chàng có thể khôi phục lại thân phận vương gia được.”
Ta suýt nữa thì phun ra một ngụm máu: “Ca ca ta vì muốn sống sót, mới phải dây dưa với quân địch, trễ nãi về nhà, hắn có ơn cứu mạng với ngươi, sao các ngươi có thể…”
Ta còn chưa nói hết lời, Triệu Thịnh đã mất kiên nhẫn ngắt lời ta:
“Chỉ là chết một tên thứ dân mà thôi, ân tình Lâm gia các ngươi với bổn vương, bổn vương chẳng phải đã thưởng cho các ngươi một trăm lượng bạc rồi sao?”
Ta tức đến muốn cười.
Triệu Thịnh thấy ta dây dưa không thôi, liền giơ tay gọi thị vệ, muốn đuổi ta ra ngoài.
Ta bị hai nam nhân khống chế, không thể động đậy, chỉ đành khổ sở cầu xin:
“Triệu Thịnh, lúc trước khi ngươi bị thương hôn mê, ta cũng từng tận tụy chăm sóc ngươi, nể tình đó, ngươi có thể đem thi thể ca ca trả lại cho ta được không.”
“Tội phản quốc, đó là tru di cửu tộc, A Thịnh thương xót hai huynh muội các ngươi là cô nhi không cha không mẹ, mới không trị tội ngươi, ngươi có tư cách gì mà đòi hỏi.”
Bạch Đào nhếch miệng, châm chọc nói: “Muốn thi thể sao? Nếu chân ngươi nhanh, bây giờ hẳn còn kịp giành lại từ miệng chó hoang.”
Vừa dứt lời, ta đã phun ra một ngụm máu.
Thị vệ ném ta ra khỏi thôn.
Mùa đông giá rét, tuyết phủ đầy đất, toàn thân ta đã mất hết cảm giác.
Trong lúc mơ hồ, ta nhìn thấy Bạch Đào mặc áo đỏ, chậm rãi đi tới, giẫm chân lên người ta.
“Lâm Phỉ, ngươi có biết vì sao ta lại hận ngươi như vậy không?”
“Vì sao?”
“Năm bảy tuổi, ta vì vô tình làm hỏng váy của tiểu thư Tô gia nên bị đánh một bạt tai giữa đường. Về sau ta đã dẫn dụ bọn buôn người bắt cóc nàng ta, vốn tưởng rằng nàng ta sẽ biến mất không dấu vết, nhưng không ngờ sáu năm sau, nàng ta lại xuất hiện ở trong thôn chúng ta. Ta rất lo lắng, nhưng lại phát hiện ra nàng ta mất trí nhớ, vì vậy ta đã tiếp cận nàng ta, trở thành bằng hữu của nàng ta, chờ đợi ba năm, cuối cùng cũng đợi được cơ hội.”
Bạch Đào từ trên cao nhìn xuống, khinh thường liếc ta: “Còn ngươi, Lâm Phỉ, ngươi chính là tiểu thư Tô gia đã tát ta một cái năm bảy tuổi, lúc trước ngươi oai phong biết bao, ai mà ngờ được bây giờ lại như chó hoang bị ta giẫm dưới chân. Ngươi hãy mang theo vết nhơ duy nhất của ta, mãi mãi biến mất đi.”
Nói xong, nàng ta đâm dao vào cổ ta.
2.
“A Phỉ, hình như có người nằm ở đằng kia, chúng ta qua xem thử đi.”
Ta vừa mới trọng sinh, đã nghe thấy giọng nói trong trẻo của ca ca.
Gần như theo bản năng, ta nắm lấy tay ca ca đang định tiến lên.
“Đừng, ca ca, người kia lai lịch không rõ, chúng ta đừng quan tâm nữa.”
Ký ức kiếp trước vẫn còn mới mẻ.
Chỉ cần không cứu Tuyên Vương, là có thể tránh được tai họa kiếp trước.
Ai ngờ ca ca nghe ta nói xong, hơi nhíu mày, nhìn ta đầy ẩn ý.
“A Phỉ, từ trước đến nay muội vẫn luôn lương thiện, sao lần này lại thấy chết mà không cứu?”
Ta băn khoăn về chuyện kiếp trước, cẩn thận hỏi: “Ca ca, huynh có tin vào kiếp trước không?”
Chỉ một câu nói, sắc mặt ca ca đã thay đổi, đưa tay bịt miệng ta, nhìn trái nhìn phải, sau đó mới ánh mắt phức tạp hỏi: “Vậy nên A Phỉ, muội cũng trọng sinh rồi sao?”
“…… ”
Hai chúng ta ôm nhau khóc nức nở.
Một lát sau, ca ca kiên quyết nói:
“A Phỉ, Tuyên Vương nhất định phải cứu, chỉ là lần này, ta muốn hắn ta cũng phải nếm trải, mất đi tất cả là như thế nào.”
Nói xong, ca ca bước tới.
Triệu Thịnh bị chém khắp người đầy thương tích, dù vậy, hắn ta vẫn còn sức mở mắt.
Nhìn thấy ca ca, hắn ta dùng hết sức, từ trong tay áo móc ra một miếng ngọc bội, hơi thở thoi thóp nói:
“Nếu ngươi bằng lòng cứu ta một mạng, lại dùng miếng ngọc bội này dẫn dụ đám sơn phỉ đang truy đuổi ta, đợi ta hồi phục, ta sẽ thưởng cho các ngươi một trăm lượng bạc.”
Kiếp trước cũng như vậy, ca ca muốn kiếm tiền cho ta sống tốt nên đã đồng ý với Triệu Thịnh.
Còn bây giờ, ca ca nhìn Triệu Thịnh hồi lâu, như muốn khắc hắn ta vào trong xương tủy.
Mới nhận lấy miếng ngọc bội, nói: “Được.”
Triệu Thịnh thở phào nhẹ nhõm: “Một tháng sau, ta sẽ ở đây đợi ngươi.”
Nói xong, liền ngất đi.
Ca ca lấy được miếng ngọc bội, nhưng không lập tức rời đi.
Mà là vén áo Triệu Thịnh lên, dùng dao găm khoét đi vết bớt ở sau lưng hắn ta.
Mới quay lại nói với ta: “Ta đã xóa đi vết bớt duy nhất trên người Triệu Thịnh chứng minh hắn ta là Tuyên Vương, từ hôm nay trở đi, ta chính là Tuyên Vương chân chính.”
Ta kinh ngạc nhìn huynh ấy.
Kiếp trước ca ca rời nhà bốn mươi ngày đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hắn lại có thể có tâm tính như vậy.
Cách đó không xa, trong rừng có vẻ như có người đang đi lại.
Ca ca nhanh chóng thay áo ngoài của Triệu Thịnh, nói với ta:
“Kiếp trước ta đã điều tra rõ ràng, Triệu Thịnh từ bốn tuổi đã bị đưa đến địch quốc làm con tin, trong cung chưa ai từng gặp hắn, quân giặc ta sẽ trừ, thù của Triệu Thịnh, ta cũng phải báo.”
Ta nắm chặt tay áo ca ca: “Nhưng đó là hoàng cung mà, ca ca, đó là nơi ăn thịt người không nhả xương.”
Ca ca nhìn chằm chằm Triệu Thịnh, im lặng hồi lâu.
“A Phỉ, ta muốn bảo vệ muội.”
Ca ca nói xong, liền không ngoảnh lại mà rời đi.
Ta đứng tại chỗ, im lặng một lúc, sau đó quay đầu đi về phía Triệu Thịnh.
Ca ca muốn báo thù của hắn, ta cũng có mối thù của ta muốn báo.
Ta tuyệt đối sẽ không kéo chân ca ca.
3.
Buổi chiều tối, ta gõ cửa nhà trưởng thôn.
Người mở cửa là Bạch Đào, thấy người đầy máu được bọc trong chiếu cỏ sau lưng ta, nàng ta giật mình.
Ta giả vờ khó xử, cắn môi nói: “Tiểu Đào, hôm nay ta và ca ca nhặt được một người trên núi, nhà ta nghèo, không có tiền mua thuốc, có thể làm phiền ngươi chăm sóc hắn một chút không?”
Ánh mắt Bạch Đào thoáng hiện lên vẻ ghét bỏ, nàng ta chán ghét lùi lại hai bước, miễn cưỡng duy trì nụ cười:
“A Phỉ, ngươi làm khó ta rồi, đây là nam nhân, ta lại chưa thành hôn, nói ra khó tránh khỏi làm hỏng danh tiếng của ta.”
“Á? Vậy phải làm sao, nếu ngươi không giúp ta, ta cũng chẳng còn cách nào khác.”
“Ca ca ngươi đâu?”
Ta nghe vậy, liếc nhìn người nam nhân sau lưng, đột nhiên tiến lại gần Bạch Đào, cẩn thận nói:
“Ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, ta nói cho ngươi biết, nhưng ngươi nhất định không được nói cho người khác. Khi người nam nhân này vừa tỉnh lại, đã đưa cho ca ca ta một miếng ngọc bội, bảo ca ca ta giúp hắn ta dẫn dụ ai đó, nói rằng sau khi thành công, sẽ thưởng cho ca ca ta một trăm lượng bạc. Ca ca ta thấy hắn ta ăn mặc sang trọng, khí độ phi phàm nên đã đồng ý với yêu cầu này, giờ huynh ấy không có ở nhà, ta cũng chẳng còn cách nào khác.”
Ta nói những lời này, cố nhịn cơn buồn nôn.
Kiếp trước, ta quả thực coi Bạch Đào là bằng hữu tốt nhất của mình.
Nàng ta là nữ nhi của trưởng thôn, tính tình táo bạo, lại chủ động làm thân với ta.
Nếu không phải trước khi chết, nàng ta nói ra những lời đó, e rằng giờ ta vẫn còn bị che mắt.
Bạch Đào nghe vậy, ánh mắt vừa rồi còn ghét bỏ, lập tức sáng lên.
Nàng ta do dự một lát, đứng dậy đi đến bên Triệu Thịnh, dùng khăn tay vén mái tóc rối trước mặt hắn ta, chỉ một cái liếc mắt vành tai đã đỏ ửng lên.
Bộ dạng của Triệu Thịnh không tệ, dù giờ đây máu me bê bết, nhưng vẫn không khó để nhận ra vẻ tuấn tú của hắn ta.
Bạch Đào cắn môi quay người, mặt ửng hồng nói:
“A Phỉ, ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, sao ta có thể không giúp ngươi chứ, ngươi cứ để hắn ở nhà ta đi.”
Ta vui vẻ nhận lời, đá người sang đó.
Trước khi rời khỏi nhà trưởng thôn, Bạch Đào dặn đi dặn lại ta:
“Chuyện này nhất định không được nói với người khác, ngươi cũng ít tiếp xúc với người nam nhân này đi, dù sao ngươi là cô nhi, khó tránh khỏi làm hỏng danh tiếng.
”
Ta kém chút cười ra tiếng.
Kiếp trước, những người đến thôn để ám sát Triệu Thịnh không ít.
Ta cũng không ít lần đi theo chịu tội.
Nỗi khổ như vậy, cũng nên đến lượt nàng ta nếm thử rồi.
Vì vậy, ta vội vàng nói: “Yên tâm đi, ta sẽ làm vậy.”
4.
Trở về từ nhà trưởng thôn, ta thu dọn đồ đạc cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, ta lên xe ngựa đến trấn.
Sau hai giờ đi xe, ta đứng trước cánh cổng phủ đệ xa hoa nhất huyện Thanh Thủy.
Trên cánh cổng uy nghi lộng lẫy, có một tấm biển đề hai chữ “Tô phủ.” rồng bay phượng múa.
Liên quan tới Tô gia, kiếp trước ta đã nghe không ít lời đồn.
Gia tộc họ Tô ở kinh thành, vốn là thương hộ.
Sau đó, có một người đỗ trạng nguyên, cưới nữ nhi thừa tướng, địa vị liền tăng vọt.
Cách đây chín năm, trạng nguyên đưa thê nữ đi du sơn ngoạn thủy, ngang qua huyện Thanh Thủy, ở đây nghỉ ngơi nửa tháng.
Nhưng không ngờ lại làm mất người nữ nhi duy nhất.
Hai vợ chồng đau lòng không thôi nên mới đặc biệt xây dựng phủ đệ ở đây, hàng năm đều dành thời gian về đây nghỉ ngơi.
Ta mang tâm trạng lo lắng, gõ cửa Tô phủ.
Người mở cửa là một gã sai vặt, nghe xong ý định của ta, hắn ta không mấy để ý, phất tay nói:
“Lão gia và phu nhân đều ở kinh thành, ngươi hãy đổi ngày khác đến đi.”
Ta có chút nghi hoặc hỏi: “Chẳng phải họ đang tìm nữ nhi sao, sao lại không để người ở lại huyện Thanh Thủy?”