Vòng Tay Đồng Tiền - Chương 3
05.
Khoảng tám chín giờ sáng, mẹ với Kỳ Kỳ đỡ tôi dậy, dìu tôi đi tới đi lui để mở tử cung.
Lúc đau bụng, tôi ngồi chồm hổm xuống đất, hai người họ sẽ vỗ lưng cho tôi, để tôi dễ chịu hơn chút.
Tôi cắn chặt răng, chịu đựng loại đau đớn không có điểm dừng này, nước mắt cứ như đã chảy cạn.
Chỉ qua có mấy ngày, tâm trạng của tôi cứ như là tàu lượn siêu tốc, từ một cô dâu tràn đầy mong đợi, tới bệnh nhân phá thai không còn chút ý chí.
Mẹ với Kỳ Kỳ cũng khóc sưng cả hai mắt, mẹ cứ luôn miệng mắng người nhà Vệ Lẫm.
Tôi mờ mịt nhìn quanh, chỉ thấy như vừa tỉnh cơn mê.
Lại hai ba tiếng nữa trôi qua, bụng tôi đau như muốn nổ, cứ như có vô vàn con dao sắt bén cứa ngang qua.
Y ta dẫn tôi vào phòng kiểm tra, cuối cùng tôi cũng cảm nhận được, dường như đứa trẻ muốn ra ngoài.
Tôi nằm trên giường, nghe y tá dặn dò, đấu tranh mấy chục phút mới sinh được nó ra.
Họ cho tôi xem em bé, tôi nhìn qua, bên đó là một bé gái đã thành hình.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ thấy tim mình vỡ vụn, như vạn tiễn xuyên tâm.
Nhưng cả khóc cũng không khóc nổi, đột nhiên, y tá lại hốt hoảng nói: “Còn nhau thai chưa ra, phải dùng tay lấy nhau thai ra.”
Lại là cơn đau thấu tim thấu phổi, ý thức của tôi dần tiêu tán, chỉ nghe thấy tiếng hô của y tá hoặc bác sĩ nào đó, nói tôi băng huyết.
06.
Khương Mạn băng huyết, lượng máu dự trữ trong bệnh viện không đủ, Trương Kỳ không còn cách nào khác, chỉ biết đăng tin lên mạng, xin người ta tới bệnh viện hiến máu.
Lúc ấy để chuẩn bị hôn lễ, Khương Mạn còn lập một cả một nhóm chat.
Trương Kỳ cũng trong nhóm này, cái gì cô cũng bất chấp, có bao nhiêu nhóm thì gửi bấy nhiêu.
Cái tay gõ cũng run rẩy không ngừng.
Cũng vì vậy mà Vệ Lẫm biết tin Khương Mạn phá thai băng huyết.
Anh ta nghe như sét đánh ngang tai, con ngươi co rút kịch liệt, cứ như cả linh hồn cũng bị rút theo.
Anh ta gửi Wechat cho Trương Kỳ, nhưng phát hiện mình đã bị block.
May mà Vệ Lẫm vẫn giữ số điện thoại của Trương Kỳ, gọi mấy cuộc nhưng không ai bắt máy.
Không biết đã qua bao lâu, trái tim anh ta bình bịch liên hồi, Vệ Lẫm chưa từng khủng hoảng đến thế bao giờ.
Cuối cùng cũng có người bắt máy: “Trương Kỳ, cô viết vậy nghĩa là sao?”
“Nghĩa là sao? Vệ Lẫm, nếu Mạn Mạn xảy ra chuyện gì, thì mày là người đầu tiên chết không an ổn.”
Điện thoại bị cúp ngay, gọi lại cũng không ai nghe.
Vệ Lẫm chỉ thấy đầu óc trống rỗng, vô thức chạy xuống hầm để xe.
Anh ta đạp ga hết số, bệnh viện rất gần nhà Khương Mạn, nhưng lại cách anh ta đến cả nửa thành phố. Lúc thường vẫn thấy đoạn đường này không vấn đề gì, nhưng bây giờ lại như thể chạy thế nào cũng không có điểm cuối. Trong xe rõ ràng có điều hoà, nhưng Vệ Lẫm lại gấp tới mức đầu đầy mồ hôi, lúc anh ta sắp hết kiên nhẫn, thì tới được bệnh viện.
May mà bác sĩ nói Khương Mạn đã cầm được máu.
Có người nhà một bệnh nhân thấy Khương Mạn tội nghiệp nên hiến máu cho cô.
Vệ Lẫm chỉ thấy như mình vừa trở lại thế gian, lo lắng lao vào phòng bệnh của Khương Mạn.
Vừa bước vào cửa, đã nghe thấy mùi máu tươi nồng nặc.
Khương Mạn lẳng lặng nằm trên giường, mặt mũi tái nhợt, không hề có sự sống.
Vệ Lẫm thấy hai chân mềm nhũn, thiếu điều quỵ xuống.
“Khương Mạn! Khương Mạn! Mạn Mạn…” Anh ta sợ hãi gọi tên Khương Mạn, rồi run rẩy muốn rờ mặt cô, Khương Mạn lại đột nhiên mở mắt.
Trong ánh mắt kia là hận ý khó mà giấu được, cô há mồm cắn phập vào tay Vệ Lẫm, dùng hết sức bình sinh mà cắn.
Bốn mắt họ nhìn nhau, Vệ Lẫm thấy hận ý không chút che giấu trong mắt Khương Mạn, chỉ thấy tim đau đến khó thở, cái tay đang bị cắn, máu đã chảy thành dòng.
Khương Mạn nhìn Vệ Lẫm trừng trừng, tóc bị mồ hôi thám ướt xuề xoà dán vào mặt, nhìn như ác quỷ lấy mạng đến từ địa ngục.
Thậm chí Vệ Lẫm còn không dám nhìn thẳng cặp mắt kia, cặp mắt đã từng điềm tình ôn hoà nhìn anh ta, một cặp mắt chan chứa tình yêu.
Nhưng đến bây giờ, anh ta lại chỉ thấy Khương Mạn ước gì có thể giết được mình.
Khương Mạn chỉ cảm thấy nỗi hận trong lòng như thuỷ triều cuồn cuộn, nuốt chửng lấy cô, cô hận trong tay mình bây giờ không có một con dao, đâm chết Vệ Lẫm.
Nhưng giờ lại không có gì cả, cô chỉ có thể dùng chút sức lực cuối cùng, hung hắn cắn nát tay anh ta.
Trong cổ họng tràn ngập mùi máu tanh, cô cũng không nhả ra.
Vệ Lẫm cau mày, đứng đó mặc cho cô cắn.
Đến khi Khương Mạn mất sức, mới há miệng bỏ ra.
Môi cô bị máu tươi nhuộm đỏ, có thêm huyết sắc.
Khương Mạn phun máu lên người Vệ Lẫm, rồi nhìn anh ta ghét bỏ.
Cô không mắng Vệ Lẫm, nhưng ánh mắt đó lại còn làm anh ta khó chịu hơn đánh mắng.
Vệ Lẫm siết chặt nắm tay, dọng mạnh vào tường, anh ta không có chỗ xả giận, chỉ có thể dùng hết sức mà dọng, một đấm rồi lại một đấm, cứ như không biết đau đớn. Mãi đến khi máu tươi ồ ạt chảy ra từ khớp ngón tay, nhiễm đỏ cả mảng tường, anh ta cũng chưa chịu dừng lại.
07.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta tự ngược đãi mình, đợi đến khi dừng lại, mới hờ hững nói: “Vệ Lẫm, đợi tôi xuất viện, mình đi làm thủ tục ly hôn đi.”
“Mẹ nó em hận tôi vậy sao? Khương Mạn, đó cũng là con em mà? Em nỡ lòng nào?”
“Cứ hễ tôi nghĩ đến cảnh đứa con tôi sinh ra có một người cha như anh, thì lòng nào tôi cũng nỡ.”
Vệ Lẫm ngây người tại chỗ, mặt cũng cứng lại.
“Anh đi đi! Tôi không muốn gặp anh.” Tôi lên tiếng đuổi người, mẹ đi mua cháo cho tôi, Kỳ Kỳ đi bổ sung giấy tờ, nên không ai đuổi anh ta đi giúp tôi.
Anh ta vẫn chưa hết hy vọng, lại bước đến gần tôi: “Mạn Mạn, bỏ qua mọi chuyện được không em? Mình bắt đầu lại từ đầu đi.”
Lúc anh ta nói câu này, giọng đã nghẹn ngào, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Tôi lạnh nhạt nhìn anh ta, không nói câu nào.
Đến khi mẹ tôi mua cháo về, để tô cháo lên bàn, cho Vệ Lẫm mấy cái bạt tai.
Chửi anh ta: “Súc sinh! Súc sinh! Sao mày dám? Sao mày dám làm vậy với con tao?”
Vệ Lẫm đứng đó, gục đầu không tránh không né.
Mặt anh ta sưng đỏ, hai mắt ảm đạm không có chút ánh sáng, cứ như người mất hồn.
Mẹ tôi đánh mệt nên nghỉ tay, bảo anh ta cút ra ngoài.
Anh ta mặc mẹ tôi đánh chửi, nhưng mãi không chịu nhúc nhích.
Đến khi y tá hô lên: “Thân nhân bệnh nhân giường 302, mọi người muốn tự lo liệu cho em bé đúng không?”
Cô ấy nói rồi đưa cái chậu đựng em bé cho mẹ tôi.
Máu trên người bé đã được lau sạch, một bé gái nho nhỏ lẳng lặng nằm đó.
Vệ Lẫm chỉ liếc thấy một lần, đã lảo đảo té xuống đất.
Anh ta định giơ tay sờ con bé, lại bị Kỳ Kỳ và hai người bạn nữa kéo ra ngoài.
Anh ta la khàn giọng: “Khương Mạn, cho dù anh có sai, nhưng đứa bé vô tội! Sao em nỡ, sao em lại nỡ!”
“Nó đã thành hình rồi! Không lâu sau nó cũng sẽ được ra đời!”
Tôi nhìn anh ta khóc đến đỏ mắt, chỉ thấy giễu cợt.
Lẽ nào tôi không biết trẻ con vô tội?
Chính vì nó vô tội, tôi mới không thể sinh nó ra, bắt nó chịu đau khổ như tôi.
Mẹ tôi nói sẽ đưa em bé về quê an táng, tìm sư phụ đọc chú vãng sinh cho con.
Đứa nhỏ đáng thương của mẹ, xin lỗi! Mệnh con không tốt, gặp phải một người mẹ như mẹ.
Con hãy đầu thai một lần nữa.
Tìm một gia đình hạnh phúc, ấm êm.
08.
Tôi nằm viện hơn nửa tháng, Vệ Lẫm có tới mấy lần, lần nào cũng bị mẹ với Kỳ Kỳ đuổi đi.
Trong thời gian đó, tôi cũng nhắc chuyện ly hôn với anh ta mấy lần, nhưng anh ta cứ điếc không sợ súng, cho dù có bị mẹ với Kỳ Kỳ đánh chửi thế nào cũng nhất quyết không ly hôn.
Đến khi tôi xuất viện, cô nữ chính tình một đêm ôm bụng bầu chạy trốn lại tới tìm tôi.
Lần này, tôi mới biết cô ta tên Kiều Vận. Cô ta cứ kể lể hết chuyện có liên quan tới Vệ Lẫm.
Kể lể cô ta còn nhỏ đã mang thai, làm mẹ đơn thân khổ cực cỡ nào.
Cũng kể về gia đình nhỏ hạnh phúc của hai mẹ con cô ta với Vệ Lẫm.
Tôi cầm điện thoại, bình tĩnh chụp hình cô ta.
“Chị chụp hình làm gì?” Nước mắt Kiều Vận vẫn còn đọng trên khoé mi.
Tôi cũng chả quan tâm, chỉ lạnh lùng nói: “Nói xong chưa? Xong thì cút được rồi, hy vọng đây là lần cuối cùng hai ta gặp mặt.”
“Khương Mạn, chị cứ nhất quyết phải tranh giành đàn ông với tôi sao? Tôi đã nói tôi không giành đàn ông với chị, đàn ông trên thế gian này rất nhiều, tôi chỉ không mong con tôi không có ba. Chẳng lẽ cả một đứa bé mà chị cũng không chứa chấp nổi?”
Tôi dội ly cà phê trong tay lên đầu cô ta: “Mới học được lõm bõm mấy câu thì đừng có vội dùng. Giả nai xong rồi thì cút. Không ai giành Vệ Lẫm với cô đâu, cô yên tâm.”
Tôi đặt cái ly xuống, mỉa mai nhìn Kiều Vận.
Cô ta giận dữ đi về, tôi nhìn tấm hình với file ghi âm vừa thu, dù trong lòng không ưa, nhưng ít nhất cũng có thêm vài tấm hình.
Những ngày kế tiếp, tôi bỏ tiền thuê hai thám tử theo dõi Vệ Lẫm với Kiều Vận.
Không quá bất ngờ, mới chưa được bao lâu tôi đã có trong tay một đống ảnh bọn họ ôm ấp, hôn môi, một nhà ba miệng vui vẻ ăn chung, thậm chí còn có cả hình và video họ vào quán bar.
Dù chỉ nhìn qua hình ảnh, cũng thấy Vệ Lẫm đang làm bộ làm tịch tới mức nào.
Trong đó có một video Kiều Vận ngồi ở quầy bar ôm ôm ấp ấp với người đàn ông khác. Vệ Lẫm không ở xa, tức tới mức liên tục uống rượu, mới uống được mấy hớp đã xông lại đấm ngã người ta, kéo Kiều Vận vào chỗ tối. Kiều Vận giãy giụa không ngừng, Vệ Lẫm ép cô ta vào tường, hôn môi mãnh liệt.
Dần dần, Kiều Vận đi từ phản kháng kịch liệt đến hoàn toàn chấp nhận, rồi cả hôn đáp lại.
Tôi nhìn cái bụng chưa phẳng lại của mình, nó vẫn luôn nhắc nhở tôi từng giây từng phút, rằng nơi đó từng có một đứa con. Nước mắt bất chợt lại rơi, rơi xuống màn hình điện thoại.
So với việc Vệ Lẫm ngoại tình, tôi càng ghét cái cách anh ta tự làm mình cảm động, biểu diễn cái thiết lập hối hận, không muốn buông tay hơn.
Có lẽ anh ta cũng có phần thật lòng, nhưng cái thật lòng đó thay đổi quá nhanh.
Anh ta vừa cắn chặt không nhả chuyện ly hôn, vừa vui sướng ve vãn tình mới, hôn sâu quyến luyến.
Dựa vào cái gì chứ?
Đau khổ mình tôi gánh hết, giờ còn phải phối hợp với cái vở kịch thần kinh của anh ta?
Vừa nghĩ tới cảnh anh ta vừa tình một đêm với người khác xong, lại vẫn vờ như không có chuyện gì ở cạnh tôi năm năm, là tôi ghê tởm tới phát ói.
Thật ra thì ai anh ta cũng chẳng yêu, anh ta chỉ hưởng thụ cảm giác kích thích bên tình một đêm, rồi lại dây dưa không dứt với tôi, cố thuyết phục bản thân rằng anh ta khác với cha mình.
Sau khi thu thập được kha khá bằng chứng, tôi không cố chấp dây dưa với Vệ Lẫm, chờ anh ta đồng ý nữa.
Mà trực tiếp đệ đơn ra toà.