Vòng Tay Đồng Tiền - Chương 2
03.
Đau buồn quá mức làm bụng tôi đau đớn, tôi kéo tay Kỳ Kỳ, tôi không thể ở lại đây được nữa.
Tôi không muốn tỏ ra yếu thế, đáng thương để cầu xin sự thương hại của gã đàn ông đó.
Kỳ Kỳ đỡ tôi đi mất.
Mẹ tôi lách qua đám đông quan khách, chạy tới lo lắng hỏi tôi: “Sao vậy, Mạn Mạn?”
Tôi mới mở miệng, đã nghẹn ngào, không kiềm lòng được nữa, nước mắt cứ tuôn ra như suối: “Mẹ, Vệ Lẫm ngoại tình, có cả con rồi…”
“Làm gì có cái lý đó, thằng chó đó, mẹ đi tìm nó.”
Tôi kéo tay mẹ lại: “Mẹ, con đau bụng quá, mình về trước được không?”
Mẹ hoảng hốt lau nước mắt cho tôi, giọng cũng nghẹn ngào: “Được, mẹ dẫn con về, mẹ dẫn con về nhà.”
Mới rời khỏi đại sảnh, đã có một nữ sinh mặc cả cây trắng đuổi theo bọn tôi.
Mẹ đang định đi lấy nước cho tôi, cô ta đã chặn đường tôi khóc lóc: “Xin lỗi chị, em không ngờ, em không ngờ mọi chuyện sẽ như vậy. Em chưa bao giờ muốn tổn thương chị, em sẽ không quấy rầy mọi người, em có thể dắt con đi…”
Bụng tôi đau tới khó chịu, áo cưới cũng bị mồ hôi làm ướt đẫm, thật sự không còn sức đâu mà đối phó với cô ta.
Nếu năm nay tôi mười tám tuổi, có lẽ tôi sẽ tin mấy lời như vậy.
Nhưng năm nay tôi hai mươi tám, nếu cô ta thật sự khong muốn, sao lại lên giường với bạn trai người khác?
Nếu thật sự không muốn, sao không làm biện pháp phòng ngừa?
Nếu thật sự không muốn, sao không uống thuốc ngừa thai khẩn cấp?
Nếu thật sự không muốn, sao lại đẻ con cho tình một đêm?
Nếu thật sự không muốn, sao lại không biết tôi là phụ nữ có thai, không chịu nổi kích thích?
Cả sức mắng cô ta tôi cũng không còn, chỉ có thể lạnh lùng nói một từ: “Cút!”
Nhưng cô ta cứ túm lấy tôi, tôi đứng không vững, vừa tức vừa gấp.
Cô ta cứ như không biết gì hết, tiếp tục khóc lóc kể lể: “Chị, chị trách em cũng đúng. Nhưng em cũng đâu còn cách nào khác! Con em nó nhỏ như vậy, đáng thương cho nó…”
Tôi sắp ngã, mặt cắt không còn giọt máu, đầu váng mắt hoa.
May mà mẹ tôi thấy, vội xông qua xô người phụ nữ kia ra, tát cho cô ta ngã xuống đất, mắng to: “Mày là súc sinh chui từ lỗ nẻ chui lên đúng không? Con tao còn đang mang thai đó, ở nhà ba mẹ mày dạy mày đi làm vợ bé vậy đó hả?”
Mẹ còn định đá thêm hai cái, nhưng lại lo lắng cho tôi nên đỡ tôi bằng cả hai tay, không rảnh chân được.
Chỉ đành căm hận mắng: “Cút! Cút xa xa cho bà, đừng có làm bẩn mắt con tao. Con gái tao mà có chuyện gì, bà lột da xẻo thịt thứ đĩ như mày.”
Kỳ Kỳ cũng mới lấy xe từ tầng hầm chạy lên, thấy ba người bọn tôi đứng đó, người phụ nữ kia đang ôm ngực ngồi bệt trên đất, tóc tai xộc xệch, điềm đạm dễ thương rơi nước mắt.
Tôi không còn hơi sức đâu quan tâm cô ả, chỉ nhanh chóng leo lên xe theo mẹ, rời khỏi cái nơi thị phi này.
Vừa về đến nhà, đã nhận được Wechat của Vệ Lẫm:
[Khương Mạn, em lỗ mãng không biết lý lẽ như thế từ bao giờ vậy? Anh đã nói, anh không có gì với cô ấy hết, em nhất quyết phải vô lý đến nước này à? Một mình cô ấy làm mẹ đơn thân cũng không dễ dàng gì, bản thân em cũng sắp làm mẹ, đặt mình vào hoàn cảnh của người kác chút được không?]
Tôi chỉ thấy tim mình như ngừng đập, đây chính là người đàn ông tôi đã yêu suốt tám năm.
Anh ta chà đạp tình cảm của bọn tôi, làm tôi mất hết mặt mũi, sau đó còn có thể chỉ trích tôi hùng hồn như vậy.
Nói được mấy câu không còn chút tình nghĩa nào.
Tôi thở hổn hển, hít vào thở ra liên tục, tim đau như dao cắt, mỗi lần hô hấp là một lần nhói đau, khó chịu tới mức run lên.
mẹ với Kỳ Kỳ lo lắng nhìn tôi.
“Con không sao, mình không sao.”
“Mọi chuyện rồi sẽ qua, con có thể vượt qua, có thể mà.”
Tôi tựa vào ghế sô pha, nói với hai người họ, càng giống như tự nói với chính mình.
Sau đó mấy ngày, Vệ Lẫm không đến tìm tôi, chỉ gửi một tin Wechat: [Mạn Mạn, mình cho nhau mấy ngày tỉnh táo lại đã. Đợi em bình tĩnh rồi, anh qua đón em về nhà.]
Tôi muốn block luôn, nhưng khi ngón tay chạm lên màn hình, lại cố giữ mình bình tĩnh. Wechat cũng là chứng cứ, Vệ Lẫm sẽ không dễ dàng đồng ý ly hôn.
Mỗi lần tôi nhắc đến chuyện ly hôn, anh ta sẽ thẹn quá hoá giận nói cái gì mà lúc đó chỉ say rượu làm bậy, kêu tôi đừng hành động theo cảm tính, tự cho logic của mình là đúng. Tôi cố gắng phân tích cho anh ta, nhưng trừ tự làm mình tức giận ra thì hoàn toàn không có hiệu quả gì hết, nên phải chuẩn bị sẵn sàng để cùng nhau ra toà.
Thế nên tôi bỏ anh ta vào danh sách quấy rối, thế nhưng lúc vô tình đọc được thông báo tin nhắn, vẫn mắc ói như thường.
Tôi vọt vào bồn cầu, ói tới tối tăm mặt mũi, sắp ói ra mật xanh mật vàng tới nơi.
Mẹ đưa nước ấm cho tôi súc miệng, rồi đỡ tôi lên giường.
Tôi trợn to hai mắt, cả người mất sức.
Mẹ lại xuống bếp hâm cháo gà, nhưng cái gì tôi cũng nuốt không trôi.
Mấy ngày nay, ngày nào cũng dài hơn cả nửa đời trước của tôi cộng lại. Tôi chỉ nằm yên trên giường, hoặc leo lên sân thượng ngồi từ sáng sớm tới hoàng hôn.
Tôi không biết phải làm sao để giải toả tâm trạng, định mệnh nhảy bổ ra như một con dao sắt, chém lấy một tôi không chút đề phòng. Bao giấc mộng đẹp chỉ trong phút chốc đã tan thành mây khói.
Đứa bé trong bụng dường như cảm nhận được tâm trạng của tôi, cứ dùng sức đạp bụng tôi thường xuyên, tôi đau toát mồ hôi lạnh.
Kỳ Kỳ vừa tan làm đã chạy tới đây.
Mẹ lo lắng sờ bụng tôi, nói: “Mạn Mạn, bụng đau nữa à con? Mình đi bệnh viện khám thử nha?”
Tôi nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra, rồi mở mắt nhìn mẹ: “Dạ mẹ, mình đi bệnh viện đi.”
“Đi bệnh viện, bỏ nó.”
Mẹ tôi nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại ôm chặt lấy tôi nghẹn ngào: “Mạn Mạn, Mạn Mạn! Con gái đáng thương của mẹ.”
Kỳ Kỳ ngồi cạnh cầm khăn giấy lau nước mắt cho tôi.
Tôi kiềm lòng không nổi nữa, khóc lớn: “Con cũng không biết, con không biết sao lại vậy nữa. Trước hôm đám cưới, con chưa bao giờ muốn bỏ nó, mấy tháng nay con chăm chỉ học cách làm mẹ, làm sao nuôi em bé, yêu thương em bé.”
“Hai người biết không? Nó ở trong bụng con lâu vậy rồi, tối nào con cũng nói chuyện với nó hết, thỉnh thoảng nó còn đá bụng trả lời con nữa.”
“Con không nỡ.”
“Nhưng mà, nhưng mà…”
“Con thật sự không sinh nó ra được!”
“Hết cách rồi, con ích kỷ, con yêu con con, nhưng con càng yêu bản thân mình hơn. Con không tưởng tượng nổi lúc con sinh nó ra sau này, rồi con phải làm sao?”
Kỳ Kỳ nắm chặt hai tay tôi: “Khương Mạn, Khương Mạn! Cậu không sai, cậu không sai, đừng tự trách rồi buồn bực trong lòng, người sai đâu phải cậu. Tình huống của cậu bây giờ, thật sự không nên sinh đứa nhỏ này ra.”
Cậu ấy không ngừng gọi tên tôi.
Tâm tình của tôi cũng dần thả lỏng, rồi để cậu ấy đưa tôi tới bệnh viện.
Tôi không thể do dự, cũng không được trì hoãn. Kéo dài thêm một ngày, là lại thêm một ngày không nỡ, tôi tuyệt đối không thể để tình huống đó xảy ra.
04.
Thai 5 tháng muốn phá bằng thuốc phải làm giấy chứng nhận phá thai.
Bọn tôi bận rộn tới hai giờ chiều mới làm xong thủ tục nhập viện.
Lúc cái ống chích vừa to vừa dài chọc vào bụng tôi, lòng bàn tay tôi đổ đầy mồ hôi, có sợ hãi, cũng có áy náy. Đứa bé trong bụng có thể đã có ý thức rồi, nó có cảm nhận được đau đớn không? Tôi không dám nghĩ tới.
Tiêm xong thuốc phá thai, đợi đến sáu bảy giờ tối, đứa bé trong bụng vẫn còn đạp tôi.
Tôi trợn to cặp mắt nhìn trần nhà trắng muốt, đợi đứa con mình dần dần chết đi.
Số lần nó đá tôi càng ngày càng ít, càng ngày càng nhẹ, cũng đại biểu cho sinh mạng nó đang tiêu tán dần.
Hai mươi bốn giờ sau khi tiêm thuốc phá thai, tôi vẫn chưa có phản ứng.
Y tá lại tiêm thêm một chai thuốc nữa, mẹ với Kỳ Kỳ lo tới mức lúc lau mồ hôi cho tôi cũng run tay.
Phá thai bằng thuốc khác với nạo thai, vẫn phải sinh đứa bé ra ngoài, chẳng qua đứa bé sinh ra đã là thai chết.
Chưa được mấy tiếng sau, bụng tôi bắt đầu đau, cơn đau thường xuyên dần, đại khái là mấy phút lại đau một lần, tôi sợ hãi nắm chặt tay mẹ và Kỳ Kỳ.
Họ cũng lo lắng đi tìm bác sĩ với y tá, nhưng không có ích gì.
Vì phá thai rất đau, lại còn đau rất lâu.
Mồ hôi tôi ướt cả tóc, từng ký ức lúc ở chung với Vệ Lẫm cứ lần lượt thoáng qua.
Nhất là lúc tôi mới mang đứa bé này, anh ta hưng phấn như thế, vui vẻ như vậy, kích động tới cà lăm.
Thậm chí bọn tôi còn đăng ký khoá học lần đầu làm cha mẹ.
Nhưng bây giờ, anh ta lại phản bội bọn tôi khi ấy, chỉ trong một đêm, tôi đã tự tay tiễn đi đứa con mà bọn tôi từng mong đợi thật lâu.
Tôi không biết thời gian đã qua bao lâu, chỉ thấy thật dài, cứ như đã qua một thế kỷ vậy. Đau đớn vẫn chưa kết thúc.
Để giữ sức, cả la tôi cũng không dám la, hai môi bị cắn nát, khoang miệng đầy mùi máu tươi.
Tôi chưa từng hận ai như thế, hận đến mức ước được đổi mạng lấy mạng Vệ Lẫm.
Tôi tự nhận, từ lúc yêu nhau đến giờ, tôi chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với anh ta, nhưng anh ta lại hại tôi thê thảm thế này.
Tôi đã làm sai chuyện gì, mà phải chịu đựng tất cả những thứ này?