Vòng Tay Đồng Tiền - Chương 1
01.
Thợ trang điểm mới búi tóc xong, ngay khi tôi đứng lên định xem tổng thể, thì một bé trai xông vào phòng trang điểm.
Thằng bé ôm đùi tôi, nước mắt nước mũi giàn giụa khắp mặt: “Dì ơi, cháu xin dì đừng cướp ba khỏi mẹ cháu được không?”
Tôi thấy như đất bằng dậy sóng, Vệ Lẫm ngoại tình từ lúc nào? Lại còn có một đứa con lớn bằng này nữa?
Hay đây là trò đùa dai của ai, đùa vậy quá đáng lắm biết không?
Bạn thân Kỳ Kỳ cẩn thận đỡ tay tôi, vì trong bụng tôi cũng đang mang thai. Thằng bé này xông thẳng lại đây như thế, tôi lại mang giày cao gót, xém chút nữa đã va vào cạnh bàn.
Đang lúc bọn tôi không biết phải làm sao, Vệ Lẫm đã vội vàng chạy tới, anh ta vừa kéo thằng bé ra ngoài cửa vừa nói: “Mạn Mạn, con của bạn bè nghịch ngợm thôi, em đừng so đo với nó. Giờ anh dẫn nó ra ngoài ngay.”
Anh ta thản nhiên giải thích hết sức bình thường, nhưng trong lòng tôi lại cứ thấy bất an.
Thằng nhóc đó lại chợt cắn vào hổ khẩu anh ta, khóc lớn: “Ba xấu! Ba xấu! Con là con của người khác, vậy thì đồng một tệ ba đeo trên tay là cái gì?”
Ai nấy đều sững sờ tại chỗ, bầu không khí cũng đông lại trong chớp mắt.
Thằng bé tiếp tục khóc lóc kể lể: “Mẹ tốn một tệ mua ba, giờ ba không muốn mẹ con con nữa hả? Số con khổ quá, vừa sinh ra đã không có ba, giờ ba còn đi cưới người khác.”
Tôi nhìn cái vòng tay đồng tiền không biết từ lúc nào vẫn luôn nằm trên tay Vệ Lẫm, hai tầm mắt chạm nhau, bọn tôi ra hiệu cho anh ta phải cho tôi một lời giải thích.
Vệ Lẫm ngồi xuống, quát thằng bé: “Im đi!”
Thằng bé vội im re, chỉ giơ cánh tay nhỏ bé lên lau nước mắt, rồi mới dè dặt kéo ống tay áo Vệ Lẫm: “Ba ơi, con không khóc nữa, ba không không cần con nữa đúng không?”
Vệ Lẫm không trả lời, chỉ kéo thằng bé ra sau lưng, rồi xả cái cà vạt lỏng xuống một tí, quai hàm căng chặt, nhìn tôi bằng vẻ mặt căng thẳng: “Mạn Mạn, xin lỗi, anh không biết hôm nay sẽ thành ra thế này. Nhưng anh không cố ý, năm năm trước anh uống say, anh không ngờ cô ấy lại có con.”
Tim tôi như rơi xuống vực thẳm, cái lạnh len từ cổ chân lên khắp sống lưng, hai tay siết chặt mép váy cưới, không biết làm sao.
02.
Đúng ngày kết hôn, chồng tôi lòi ra một đứa con mấy tuổi, giờ ngay cả nói tôi cũng không biết nên nói gì, chỉ biết ngây ngốc nhìn quanh.
Anh ta đưa tay định giữ vai tôi, trấn an tôi, bị tôi kích động tránh né.
“Mạn Mạn, bao nhiêu năm tình cảm của tụi mình, em không cho anh một cơ hội giải thích được sao? Anh không có chút tình cảm gì với cô ấy hết, chỉ là đêm đó anh uống say. Anh xin em, đừng bỏ hết những nỗ lực trước đó của bọn mình được không?” Lần đầu tiên tôi thấy anh ta bất an như thế.
Nhưng tôi lại chỉ thấy giễu cợt, không có tình cảm, uống say, biết bao nhiêu câu bào chữa vụng về!
Say tới không biết trời trăng mây đất, mà còn làm được chuyện ấy hay sao?
“Vệ Lẫm, cái vòng tay chết tiệt đó anh đeo bao lâu rồi? Anh còn nhớ không?”
“Mạn Mạn, không, không phải…” Anh ta vẫn đang cố tìm cách bào chữa, trấn an tôi.
Tôi lại không cho anh ta cơ hội đó, đau lòng nói: “Tôi cũng không nhớ, hình như là có một ngày, tự dưng anh đeo vòng đúng không? Mấy năm nay, anh chưa bao giờ gỡ xuống.”
“Lúc đó anh nói với tôi thế nào? Anh nói anh nhặt được trong miếu, nghĩ đó là tài vận, đeo vào sẽ gặp may. Vệ Lẫm, tám năm tình cảm của tụi mình, anh cứ dễ dàng lừa dối tôi vậy sao?”
“Không phải đâu, không phải đâu Mạn Mạn. Con người đâu thể cả đời không có sai lầm! Anh không dám nói với em, anh sợ em không cần anh nữa. Mạn Mạn, đầu óc anh không tỉnh táo, anh đeo cái vòng này là để nhắc nhở bản thân, sau này không nên phạm phải cái sai lầm ngu xuẩn này nữa. Anh, anh…” Hai mắt anh ta đỏ bừng, câu nào cũng cầu xin tôi, vừa nói vừa luống cuống kéo cái vòng đó ra.
Giỏi cho câu con người đâu thể cả đời không có sai lầm, nhiều lý do như vậy, như thể anh ta là cây ngay không sợ chết đứng. Tôi không nhịn nổi nữa, giơ tay cho anh ta một bạt tay.
Anh ta không tránh không né, nói: “Chỉ cần em nguôi giận, em muốn thế nào cũng được.”
Chuyện tới nước này, anh ta vẫn nghĩ đây cũng như mấy lần giận dỗi vu vơ lúc trước, chỉ cần nguôi giận là được.
Anh ta có con mà không nói với tôi, kéo dài đến tận bây giờ, tận lúc tôi có thai năm tháng, tận lúc chúng tôi đi đăng ký kết hôn, tận đến hôm tổ chức hôn lễ, nhưng giấy lại chẳng gói nổi nữa.
Cái này có khác gì lừa cưới?
Tôi hơi choáng voáng, phải đỡ tường một lúc, rồi mới hít một hơi thật sâu, cố nén đau lòng nói: “Vệ Lẫm, mình ly hôn đi!”
“Không… Không, anh không đồng ý. Khương Mạn, em không thể cứ độc đoán rũ sạch hết bao nhiêu năm tình cảm của tụi mình như vậy.”
Anh ta giơ tay định ôm tôi, tôi tức nước vỡ bờ ngay tức khắc, bao nhiêu tâm trạng bị kiềm nén nãy giờ bộc phát hết ra, gần như là điên loạn chộp lấy cái ly bên cạnh, đập vào đầu anh ta:
“Tôi độc đoán? Nếu hôm nay thằng bé này không tới, anh còn định lừa gạt tôi đến bao giờ?”
Máu tươi trên trán anh ta chảy ròng ròng, nhưng Vệ Lẫm cứ như không cảm giác được gì, chỉ nhìn tôi cầu xin: “Mạn Mạn, mình đi với nhau tới tận bây giờ, coi như em không vì anh, thì cũng vì đứa con trong bụng. Cho anh thêm một cơ hội nữa được không?”
Tự nhiên tôi mắc cười, cười tới nỗi rơi nước mắt: “À! Anh còn nhớ tôi đang có thai hả? Vì đứa con trong bụng, vậy đứa bé đứng sau anh phải tính thế nào?”
Đúng lúc này, bà nội Vệ Lẫm từ ngoài cửa chen vào, đầu tiên là đau lòng nhìn vết thương trên trán cháu bà ta, sau đó là oán giận nói: “Việc đã tới nước này, cô còn muốn thế nào? Giết Vệ Lẫm tạ lỗi với cô à?”
Bà già này luôn bất mãn với tôi, bà ta thấy tôi cứ không chịu gật đầu đồng ý kết hôn, không chịu sinh sớm, liên luỵ tới Vệ Lẫm.
Cho dù cháu ruột của bà ta đã giải thích rất nhiều lần, rằng chính anh ta không muốn làm ba quá sớm, không muốn gánh vác trách nhiệm quá sớm.
Nhưng bà ta vẫn cảm thấy vấn đề là ở chỗ tôi, lúc nào cũng tìm cách nói tôi.
Còn hôm nay, Vệ Lẫm rõ rành rành là người sai, bà ta vẫn không có chút công bằng nào.
“Mạn Mạn muốn giết Vệ Lẫm hay hôm nay Vệ Lẫm muốn giết Mạn Mạn? Bà à bà nói câu đó bà còn chút lương tâm nào không?” Bạn thân Kỳ Kỳ của tôi tức giận nói lại.
“Nhà tôi không có lương tâm, không có lương tâm mà lại cưới một con ranh không có giáo dục như thé về nhà à? Mới vậy thôi đã là yêu làm sách, tôi nói cho cô biết Khương Mạn, cô chấp nhận cháu cố tôi được thì tốt, không chấp nhận nổi, thì đừng làm dâu nhà họ Vệ nữa.”
Tôi giương mắt nhìn Vệ Lẫm, đầu tiên, anh ta yên lặng, sau đó không còn cách nào khác mới lên tiếng: “Mạn Mạn, con nít vô tội.”
Tôi đứng dậy, tháo khăn voan, vứt chiếc nhẫn vào mặt Vệ Lẫm: “Ai thích làm con dâu nhà họ Vệ thì cứ việc làm!”
“Vệ Lẫm, huỷ bỏ hôn lễ. Chúng ta ly hôn đi!”
“A Lẫm, cháu đừng có chiều nó quá, ly thì ly, nhà mình…” Bà nội anh ta oán giận.
Vệ Lẫm không nhịn được nữa, quát lên: “Bà nội, bà thấy cháu chưa đủ mệt hả? Bà quậy cái gì nữa vậy?”
Bà nội anh ta rụt lại ngay, làm như oan ức lắm lầm bà lầm bầm: “Bà nói cho cháu chứ cho ai. Không cần biết thế nào, không được để Tiểu Bảo lưu lạc bên ngoài nữa. Không là bà chết cho cháu vừa lòng.”
Vệ Lẫm buồn bực vò đầu một cái, đẩy hai bà cháu ra ngoài.
Rồi quay vào, uể oải nói với tôi: “Khương Mạn, em trưởng thành lên được không? Bao nhiêu năm tình cảm của tụi mình nói bỏ là bỏ hả? Em cứ ích kỷ không nghĩ cho con vậy hả? Em muốn con đẻ ra không có ba à? Rồi con em cũng không có một gia đình hoàn chỉnh như em?”
Anh ta rất hiểu tôi, hiểu thứ tôi để ý nhất chính là cái này.
Anh ta biết tôi đau chỗ nào, chọc đúng dao vào ngay chỗ đó.
Lúc tôi còn rất nhỏ, ba mẹ đã ly dị, vì ba tôi chê tôi không phải con trai. Sau khi ly dị, ông ta chưa từng về thăm tôi, tôi vẫn luôn canh cánh điều này trong lòng. Lúc bé đi nhà trẻ, còn hay bị bọn nó mắng là con hoang.”
Tim tôi như bị người ta bóp nghẹt, đau tới nghẹn thở, đây từng là người đàn ông mà tôi tin tưởng nhất.
Kỳ Kỳ lo lắng đỡ eo tôi, lớn tiếng trách móc: “Vệ Lẫm, anh còn là đàn ông không? Khương Mạn còn mang đứa con anh trong bụng, mấy câu như vậy mà anh cũng nói được?”
Tôi nắm chặt cánh tay Kỳ Kỳ để đứng cho vững, cố gắng hô hấp, rồi cười nhạt nhìn Vệ Lẫm: “Người như anh mà xứng làm ba à? Anh thế này có khác gì với người đàn ông ngoại tình hại chết mẹ anh lúc trước? Giờ anh đã trở thành bản sao của loại đàn ông phẩm chất thấp nhất, là người giống ba anh nhất trên đời.”
Người yêu đã từng thân mật với nhau bao nhiêu, thì vết thương khơi ra cho đối phương sẽ đau bấy nhiêu.
Ba của Vệ Lẫm ngoại tình, bị mẹ anh ta phát hiện. Hai người cãi nhau trong lúc lái xe, xảy ra tai nạn giao thông, cùng mất mạng.
Lúc ấy, anh ta run rẩy gối lên đùi tôi, thổ lộ tôi nghe cái quá khứ đau thương ấy.
Anh ta nói, người anh ta hận nhất trên đời chính là ba mình.
Nhưng bây giờ, cái người nói với tôi câu trên đời ai mà không có sai lầm, cũng là Vệ Lẫm.
Ngay cả chính mình anh ta cũng phản bội.
Vệ Lẫm ngẩn người, nhìn tôi không dám tin, dường như không ngờ rằng tôi sẽ nói như vậy.
Anh ta giơ tay lên định tát tôi, lại vô lực buông xuống, cuối cùng ngồi phịch lên ghế, hiu quạnh không biết nói gì.