Vong Phu Sống Lại Rồi - Chương 2
4
Ta đã xuyên sách, đương nhiên biết Tiêu Hồng Phi sẽ trở lại.
Ta là một người đọc sách, cái gì mà trùng sinh xuyên không báo thù, cái gì mà ngược luyến tàn tâm sảng văn, những mánh khóe này ta đã thuộc làu làu.
Mười năm nay ta đương nhiên không ngồi chờ chết mà nghĩ mọi cách bôi đen Tiêu gia, làm tiêu tan mọi danh vọng lúc sinh thời của Tiêu Hồng Phi.
Nếu bây giờ hắn đi tìm bạn bè năm xưa, chỉ có bị đuổi ra ngoài.
Không áp giải hắn đến quan phủ đã là nhân từ lắm rồi.
Dù sao thì hai tháng trước, Tiêu gia mới vừa bị sao nhà, lúc này hắn nói mình là con cháu Tiêu gia, cả năm đứa trẻ kia, đều phải vào thiên lao.
Vì vậy, ngày hôm sau, lại có người gõ cửa nhà ta.
Ta ngái ngủ mở cửa, trước mặt là Tiêu Hồng Phi đã thay một bộ quần áo, vẻ mặt tức giận.
“Lão bá, sao hôm nay chỉ có một mình ngài?” Ta đánh giá hắn từ trên xuống dưới, kinh ngạc hỏi: “Ngài không phải là đã bán vợ con để mua một bộ quần áo mới chứ?”
Ta còn nhổ một bãi nước bọt bên chân hắn: “Phi, bỏ vợ bỏ con, đúng là không phải nam nhân!”
Tiêu Hồng Phi nhíu mày: “Đỗ Ngữ Yên, đừng giả vờ nữa, ngươi biết ta là ai.”
Xung quanh không có ai, ta chậm rãi dựa vào khung cửa: “Ngươi là ai?”
“Ngươi thật sự không biết ta là ai sao?” Hắn nổi giận: “Là ta cứu ngươi ra khỏi ngục, giúp ngươi tránh khỏi tai họa, ngươi lại đối xử với ta như vậy?”
Ta liên tục gật đầu: “Ai ở kinh thành mà không biết ta là quả phụ mệnh cứng của Đỗ gia, khắc chết phu quân mới cưới? Những lời ngươi nói, trẻ con ba tuổi cũng có thể đọc ngược lại.”
Hắn vẫn cau mày như một gã trai lạnh lùng: “Bây giờ không có người ngoài, ngươi không cần giả vờ nữa.”
“Ta thật sự không quen ngươi.” Ta vẫn chậm rãi như vậy.
Người làm nên nghiệp lớn, miệng phải kín.
Nhiều chuyện dù có nằm trong quan tài cũng tuyệt đối không được nói ra.
Hắn đánh giá ta một hồi lâu, đột nhiên cười: “Đỗ Ngữ Yên, ngươi sẽ không nghĩ rằng hại đệ muội ta vào thiên lao thì cả Tiêu gia sẽ thuộc về ngươi chứ?
“Ta sẽ thay mận đổi đào, đón bọn họ ra. Đến lúc đó, ta sẽ vạch trần bộ mặt của ngươi trước mặt mọi người, để thiên hạ biết, ngươi là loại nữ nhân độc ác như thế nào.”
Bệnh thần kinh.
Cứ thế nói to kế hoạch của mình ra, nên nói là hắn không có não hay là quá cứng đầu?
Ta đóng sầm cửa lại.
Nhưng ta có hơi mong chờ, người này đã làm một gã nhà quê suốt mười năm, có thể có bản lĩnh gì?
Nhớ lại những chuyện đã làm trong mười năm qua, vì để có thể sống sót, ta có dễ dàng không?
5
Bà mẫu cả ngày không thể rời khỏi thuốc thang, sau khi chôn cất quần áo của Tiêu Hồng Phi dưới mộ thì sai ta đến bên giường hầu hạ.
Lúc thì muốn uống trà nóng bảy phần, lúc muốn uống thuốc bỏ ba cục đường phèn.
Ta không có tư cách lên giường ngủ, chỉ có thể trải chiếu dưới giường bà, luôn luôn thay bà bưng chậu đổ nước.
Đêm khuya không biết bao nhiêu lần, ta bị bà đá tỉnh, chỉ vì bà muốn khạc đờm.
Bà rất thích thú với việc biến con dâu thành nô lệ, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt cúi đầu thuận mắt của ta, trong mắt bà đều lóe lên một tia đắc ý.
Bà vừa ho vừa nói: “Đỗ thị, hôm nay ta không khỏe, con đi chép vài quyển kinh thư cho ta.”
Ta không dám nói nhiều, chỉ có thể quỳ trước giường Lâm thị mà chép kinh thư.
Chép một lần, những chữ đó căn bản không thể nhìn.
Lâm thị nhìn chữ của ta, tức giận không chỗ phát tiết: “Đây chính là chữ mà cô nương Giang Nam các người viết ra sao?”
Ta vô tội nói: “Bà bà, chữ con viết rất ngay ngắn, là người mắc bệnh nặng, không nhìn rõ chữ rồi.”
Nói xong ta đưa mấy quyển sách đã động tay động chân đến trước mặt Lâm thị: “Người xem chữ trên này, không phải cũng ngay ngắn như chữ của con sao?”
Lâm thị không nguyện ý tin tưởng là ta viết: “Sao có thể… Đỗ thị to gan, dám lừa gạt ta! Đồ nữ nhân độc ác!”
“Sao con lại là nữ nhân độc ác?” Ta tỏ vẻ vô tội: “Bà bà, bây giờ người ăn người dùng người mặc đều là của con, nếu con thật sự là nữ nhân độc ác, đã sớm hạ độc vào thuốc của người rồi, người còn sống đến bây giờ sao?”
Nói xong ta còn chớp chớp mắt, ra vẻ là một tên sát nhân biến thái ngây thơ vô tội.
Lâm thị nhanh chóng bị ta dọa đến ngất đi.
Người già đúng là tinh thần không được tốt lắm, ngủ cũng không chào hỏi một tiếng.
Ta bảo nha hoàn nhanh chóng đổi mấy quyển sách và kinh Phật đã chép trước mặt đi, tiện thể gọi tam tiểu thư trong phủ đến.
Tam tiểu thư vẻ mặt ngang ngược, không có chút gì giống với hình ảnh khuê nữ đoan trang trong sách.
Nàng liếc xéo ta, giọng điệu ngang ngược: “Gọi ta đến làm gì? Mẹ ta bảo ngươi hầu hạ, chứ không phải bảo ta!”
Tam tiểu thư vừa dứt lời, Lâm thị bên trong đã tỉnh lại và hét lớn: “Hi Nhi, Hi Nhi, là con sao? Con mau vào đây, Đỗ thị là nữ nhân độc ác!”
“Ngươi dám hại mẹ ta!” Tam tiểu thư trừng to mắt, lúc này không kịp để ý đến chuyện khác, vội vàng xông vào phòng.
Lâm thị lập tức chỉ vào ta: “Hi Nhi, con hãy cẩn thận, ả nữ nhân độc ác này hạ độc vào thuốc của ta! Con mau vào cung thỉnh thái y, chữa bệnh cho ta thật tốt!”
Tiêu Ngọc Hi đẩy mạnh ta ra, sai người canh giữ ta, rồi cầm lệnh bài vào cung, trước khi cửa cung khóa lại đã đưa thái y đến phòng.
Thái y chẩn đoán một hồi, nhíu mày.
Lâm thị mừng rỡ: “Thái y! Có phải ả nữ nhân độc ác này hạ độc vào canh của ta không? Người mau về bẩm báo thái hậu, trị ả tội chết!”
Thái y: “Những thứ người dùng, đều là thuốc tốt, không chỉ có thể chữa bệnh cũ lâu năm trên người người, còn có thể giúp người cường thân kiện thể.”
Thái y nói xong, sắc mặt Lâm thị thay đổi: “Không thể nào, vừa rồi nàng còn hù dọa ta, nói chữ viết ngoằn ngoèo là thẳng!”
Lâm thị nói xong tiện tay lấy quyển sách ta vừa đặt ở đầu giường, vừa mở ra đã ngây người.
Chữ trên đó đã ngay ngắn.
Ta ở bên cạnh lau nước mắt: “Thái y, người đừng trách lão phu nhân, thuốc bà ấy dùng đều là thuốc tốt trong của hồi môn ta mang đến, nếu người không tin, có thể mở từng rương ra xem. Còn chữ này… ta cũng không biết tại sao lão phu nhân lại nói chữ viết ngoằn ngoèo.”
Thái y sắc mặt biến hóa khó lường.
Ông ta lại bắt mạch, sắc mặt ngưng trọng, gọi ta và Tiêu Ngọc Hi ra ngoài:
“Lão phu nhân e là mắc chứng cuồng loạn, cho nên mới nghi ngờ người bên cạnh muốn hại mình, tưởng tượng ra nhiều thứ không tồn tại…”
Tiêu Ngọc Hi ngây người, lúc này mới vội vàng nhìn ta: “Có phải ngươi hạ độc không?”
“Nghe lời tiểu cô nói này… phu quân ta đã không còn, nếu ngay cả các người cũng không tin ta! Đỗ Ngữ Yên ta, không cần sống nữa!”
Nói xong ta quay đầu, nhảy thẳng xuống ao sen chưa đầy một mét.
6
Lâm thị mắc chứng cuồng loạn, bắt đầu uống mấy thứ thuốc đắng ngắt.
Vì sợ ta hạ độc nên tất cả thuốc đều do Tiêu Ngọc Hi kiểm tra. Thậm chí cả việc đi mua thuốc cũng do nha hoàn thân cận của Tiêu Ngọc Hi đi.
Trong suốt quá trình đó, ta hoàn toàn không thể nhúng tay vào, chỉ có thể bỏ tiền ra.
Những thứ thuốc đó vào bụng, cả người chỉ thấy càng thêm buồn ngủ. Lâm thị cả ngày nằm trên giường, thậm chí không có sức để giày vò ta.
Ta bày một cái bàn ở cửa Tiêu phủ, cầm bút lông không ngừng chép kinh thư, hễ có người đi qua, ta lại khóc lóc kể lể:
“Bà bà mắc chứng cuồng loạn, con dâu như ta chẳng làm được gì, chỉ có thể chép kinh cầu phúc.”
Cả một ngày, ta không chép xong nổi một quyển kinh.
Nhưng cả kinh thành đều biết, Lâm thị mắc chứng cuồng loạn, còn ta là một nàng dâu vô cùng hiếu thuận, ở cửa hầu phủ chép kinh cầu phúc, khóc đến không thành tiếng.
Ngay cả thái hậu nghe xong cũng cảm động, đặc biệt tiếp kiến ta, còn ban cho một tấm bia trinh tiết.
Thuốc nào cũng có ba phần độc.
Sau đó, một cơn cảm lạnh đã cướp đi mạng sống của Lâm thị, ta càng khóc đến không thành tiếng trước quan tài, còn khóc dữ hơn cả Tiêu Ngọc Hi mất mẹ đẻ.
Khóc càng to, danh tiếng của ta càng tốt.
Không ai nói ta khắc chết Lâm thị, tấm bia trinh tiết thái hậu ban cho vẫn còn treo trong phòng.
Lâm thị vừa đi, quyền quản lý trong phủ liền rơi vào tay ta.