Vong Ơn Bội Nghĩa - Chương 5
14.
Mẫu thân tu dưỡng nửa tháng mới có thể xuất môn, mà ta đã xử lý thỏa đáng tất cả mọi chuyện, chuẩn bị đưa mẫu thân đến Giang Nam.
Điều đáng mừng chính là, Trần gia hiện tại rất hỗn loạn.
Trần Thế Đạt cũng không giống kiếp trước, thuận lợi đạt được công danh ngược lại truyền đến tin tức hắn thi rớt.
Mẫu thân hắn cả ngày chửi rủa không ngừng. Liễu nhi bị đánh năm mươi đại bản, cũng cần thuê người chăm sóc.
Mẫu thân hả giận nói, ác nhân tự có trời trị.
Nhưng ta biết, không phải như vậy. Không bao lâu nữa, kinh thành sẽ có người tới.
Đến lúc đó, Trần Thế Đạt sẽ nhận được công danh lợi lộc, Liễu nhi cũng được phong làm Quận chúa.
Trần gia từ nay về sau sẽ thăng chức rất nhanh, cả đời không cần lo nghĩ nữa.
Nhưng ta không nghĩ tới, ngày này lại đến nhanh như vậy.
Ta và mẫu thân chỉ còn có ba ngày nữa là phải khởi hành, quý phủ chúng ta lại có đại nhân vật tới.
Nam tử trẻ tuổi thần thái bức người, huyện lệnh đi theo phía sau hắn, một đám người trùng trùng điệp điệp tiến vào, mẫu thân cuống quít nghênh đón.
Nam tử trẻ tuổi gọi đương kim Thái hậu là – – cô cô.
Ma ma bên cạnh vẻ mặt cay nghiệt, đánh giá mẫu thân từ trên xuống dưới một lần, hỏi: “Ngươi chính là thương phụ hạ tiện, khiến Quận chúa chúng ta nhận hết mọi khổ sở sao?”
Nam tử trẻ tuổi nhíu mày, rõ ràng cũng không đồng ý với cách nói của nàng, nhưng vẫn giữ vẻ trầm mặc.
Trình Tuyển, cháu trai của đương kim Thái hậu, biểu ca của Hoàng đế, Tướng quân đương triều tuổi trẻ tài cao nhất.
Kiếp trước, chính hắn tìm được Liễu nhi, cũng là hắn mang Liễu nhi về hoàng cung.
Ta đứng im bên cạnh mẫu thân, không dám nói chuyện. Mẫu thân nắm chặt tay ta, ta biết bà ấy sợ, nhưng bà vẫn bảo vệ ta ở phía sau.
Chúng ta đều cho rằng Trình Tuyển muốn thayLiễu nhi mà trả thù chúng ta. Không ngờ hắn chỉ quay lại nhìn huyện lệnh và hỏi: “Họ có làm gì sai không?”
Huyện lệnh đáp, chưa từng.
“Vậy thì ở phủ bọn họ tĩnh dưỡng vài ngày, chờ Quận chúa bình phục rồi mới lên đường.”
Trình Tuyển thấp giọng phân phó.
Ta cùng mẫu thân hai mặt nhìn nhau, không biết hắn có chủ ý gì.
Liễu Nhi và Trần Thế Đạt đi theo sau bọn họ, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
15.
Mẫu thân nhẹ nhàng bảo hạ nhân đi thu dọn phòng cho bọn họ, ma ma hừ lạnh một tiếng.
Trình Tuyển nói không được vô lễ, ma ma mới thu liễm, cúi đầu đồng ý.
Cuộc sống sau này sẽ không được yên bình nữa. Nhưng ta và mẫu thân không hề phạm phải sai lầm nào.
Huống hồ vị Trình tiểu tướng quân này, là một người thông minh.
Cho nên mặc dù mẫu thân ngày đêm sợ hãi, ta cũng vẫn tự mình sắp xếp những bước đi tiếp theo.
Trong lúc này, Liễu nhi cũng từng cố gắng tìm ta và mẫu thân tra hỏi.
Không phải nói phòng chúng ta sắp xếp không đủ tốt, miệt thị hoàng thân quốc thích, thì là nói ta và mẫu thân từng ngược đãi nàng ta, muốn chúng ta quỳ xuống chuộc tội.
Nhưng mỗi lần như vậy, Trình tiểu tướng quân đều đúng lúc chạy tới, cứu chúng ta.
Liễu nhi từng âm trầm nói, muốn ta cùng Trần gia không được chết tử tế.
Ha ha ha.
Muốn ta chết không tử tế ta hiểu, nhưng nói muốn Trần gia chết không được tử tế ngược lại thật sự là có chút thú vị.
Ta cũng cúi người nói cho nàng biết: Đường đường là Quận chúa, không biết báo ơn, còn cướp vị hôn phu của tỷ tỷ, vu cáo dưỡng mẫu.
Người bại hoại đạo đức như thế, thật có thể thuận lợi trở về cung sao? Nếu có thể trở về, vậy có ngăn được miệng lưỡi người đời không?
Nàng ta tức giận rời đi, dưới ánh trăng, ta biết tiểu tướng quân đang ung dung nhìn tất cả.
Ba ngày trước, mẫu thân cùng ta đi tản bộ, ta hát một khúc ca nhỏ, sắc mặt tiểu tướng quân đứng nghe phía sau đột nhiên thay đổi.
Ngày hôm đó, dường như ta đã phát hiện ra một bí mật.
16.
Ngày Liễu Nhi hồi kinh, Trình tiểu tướng quân đột nhiên nói: “Lúc Quận chúa đi lạc, trên người có đeo một ngọc bội hình dạng kỳ lạ, có lẽ Quận chúa đã từng gặp qua ở chỗ mẫu thân mình rồi nhỉ?”
Ma ma bên cạnh chờ mong nhìn Liễu nhi.
Lúc đó sắc mặt Liễu nhi có chút bối rối, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại.
“Từ nhỏ đã thất lạc người nhà, nên không nhìn thấy những vật như vậy.”
Ma ma thoạt nhìn có chút thương tâm, nhưng rất nhanh đã bình thường lại.
“Quận chúa nhỏ như vậy đã thất lạc với Công chúa, không có ngọc bội bên người cũng bình thường.”
“Không sao, Thái hậu thấy cháu gái hiểu chuyện như ngài, cũng sẽ vui vẻ.”
Liễu Nhi rũ mắt, nhẹ giọng nói phải, sau đó đứng dậy muốn đi. Trình Tuyển lại không nhúc nhích, mà đưa mắt nhìn về phía ta.
Ta cố ý đẩy mẫu thân một cái, làm ngọc bội chưa bao giờ rời khỏi người của bà rơi xuống đất, phát ra tiếng động.
Đó là một khối ngọc bội có hình dạng kỳ lạ. Như ta mong muốn, mọi người cứng đờ tại chỗ.
Ma ma không thể tin nhìn mẫu thân, chảy xuống một hàng nước mắt đục ngầu.
“Ngài… ” Toàn thân ma ma phát run.
Taa thở ra một hơi, nghiêng đầu nhìn Liễu nhi. Nàng ta không thể tin được tiến lên, nắm chặt cổ tay áo ma ma.
“Ta, ta mới là con gái của Công chúa, mẫu thân ta mới là công chúa… ma ma.”
“Ngươi im miệng! Ngươi nói mau! Khúc nhạc kia có phải ngươi nghe trộm từ chỗ tiểu điện hạ của chúng ta hay không?”
Ma ma hung tợn trừng mắt nhìn Liễu nhi, hung dữ như muốn ăn thịt người. Ta cũng không oán trách vị ma ma này.
Từ giọng nói của nàng, ta biết được nàng đối với vị Công chúa tiểu điện hạ bị thất lạc kia có tình cảm sâu đậm.
Hôm nay phát hiện mình lại nhận lầm người, quả thực hận đến mức không thể nuốt Liễu nhi vào bụng.
Trình tiểu tướng quân trầm tĩnh nhìn về phía ta, ta cũng mỉm cười nhìn lại, hắn nháy mắt mấy cái, ngầm hiểu mọi chuyện nên không nói gì.
17.
Tùy tùng và cung nhân bên cạnh kéo đám người xuống. Trình tướng quân giờ phút này mới lộ ra nụ cười thật lòng thật dạ.
Hắn cúi người, bái mẫu thân, cao giọng nói: “Cung nghênh Quận chúa hồi cung.”
Sau đó hắn nói cho ta biết, hắn theo tung tích năm đó một đường tra đến địa phương nhỏ bé này của chúng ta.
Cuối cùng manh mối chỉ về quý phủ của chúng ta, mà quý phủ của chúng ta vừa vặn có một dưỡng nữ.
Khi hắn và ma ma đến kiểm chứng, cô nương này lại trùng hợp biết hát khúc nhạc ru ngủ mà Thái hậu đã hát cho Công chúa nghe.
Sau khi nghe được những trắc trở mà Liễu nhi gặp phải, ma ma đau lòng vô cùng. Một mực nhận định cô nương này nhất định là nữ nhi của tiểu điện hạ.
Nghe Liễu nhi nói mẫu thân của nàng năm đó đích xác thoạt nhìn không giàu thì quý, chỉ là không lâu sau hai người đã thất lạc, ma ma lại ôm Liễu nhi khóc lớn một trận.
Trình Tuyển nói hắn đã quan sát hành vi của Liễu nhi, mặc dù cảm thấy nàng ta có vài phần dối trá, lại nghĩ có lẽ là đã nhiều năm lưu lạc bên ngoài như vậy, phẩm hạnh khó tránh khỏi không tốt.
Cho đến khi gặp mẫu thân ta, hắn giật mình cảm thấy rất giống cô cô khi còn trẻ.
Từng chuyện từng chuyện, làm cho lòng nghi ngờ của hắn nổi lên, cuối cùng quyết định hành động trước đêm khởi hành.
Hắn nói lời xin lỗi với mẫu thân tai, nói thiếu chút nữa đã hại mẫu thân và Thái hậu cốt nhục chia lìa, nhận một gian nhân là nữ nhi của Công chúa.
Mẫu thân lại nước mắt lã chã. Có thể gặp lại người thân, đã là phúc của trời cao.
Trình Tuyển cũng từng hỏi chúng ta, có muốn người Trần gia phải trả giá lớn hay không? Cả ta và mẫu thân đều từ chối.
18.
Nghe nói sau đó, Liễu nhi trở về Trần gia, lại suýt chút nữa bị bán đến phố hoa ngõ liễu.
Liễu nhi liều chết không theo, náo loạn mấy phen, bị mẫu thân Trần Thế Đạt hạ dược, cả đời không thể mang thai.
Lại có một ngày, nàng ta phóng hỏa, đồng quy vu tận với người Trần gia.
Sau khi mẫu thân hồi cung, Thái hậu và Hoàng thượng xây phủ Công chúa cho bà, lễ vật như nước chảy được đưa vào trong phủ.
Ngày hôm trước trên đường phố, chúng ta nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Nam nhân mặt đầy vết sẹo, ngây ngốc, gặp người liền nói, hắn là vị hôn phu của Quận chúa, là Trạng nguyên đương triều.
Chính là Trần Thế Đạt. ==Ủng hộ bản dịch chính chủ tại web metruyen.net.vn==
Chẳng biết vì sao lưu lạc tới bước này. Ta ngơ ngác nhìn, nhất thời có chút cảm khái.
Hắn đột nhiên lao tới, thần sắc cuồng nhiệt: “Châu châu! Châu châu! Là ta đây!”
Kết quả rất nhanh đã bị thị vệ Hoàng đế cữu cữu phái đi bảo vệ cho chúng ta kéo xuống, đánh gần chết.
Sau khi về phủ, mẫu thân đang ngồi chờ ta.
Ánh mặt trời chiếu lên đầu và vai bà, vô cùng ấm áp.
– HẾT –