Vong Ơn Bội Nghĩa - Chương 3
6.
Sau khi về đến nhà, mẫu thân đang tính sổ sách. Thấy ta trở về, trách ta lại đi ra ngoài gây chuyện.
“Quỷ nhỏ, náo loạn xong trận này đã hả giận chưa?”
Mẫu thân dịu dàng nhìn ta, vành mắt ta đỏ lên, lại nhịn không được muốn ôm bà. Mùi trên người bà thật dễ chịu.
Khi mẫu thân còn nhỏ đã bị lạc người nhà, được phụ thân nhặt về, hai người là thanh mai trúc mã từ nhỏ.
Sau khi phụ thân qua đời, mẫu thân một mình chống đỡ cái nhà này.
Bà dịu dàng lại kiên cường, biết đối nhân xử thế, cũng chỉ có một điểm không tốt — luôn nhẫn nhịn chịu đựng.
Cho nên dù biết rõ Trần Thế Đạt không phải người tốt, nhưng xót ta mỗi ngày khóc lóc đòi th ắt cổ, bà cũng chỉ nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác.
Mẫu thân cả đời chỉ phạm một sai lầm vì ta.
“Được rồi, mau đứng lên đi, tay ta sắp đau muốn chết rồi.”
Ta cười khúc khích, nhìn mẫu thân làm bộ làm tịch xoa tay, trong lòng dâng lên nỗi chua xót.
Một quý phu nhân được nuông chiều như vậy, không ngờ cũng có dũng khí quản lí tài sản, vượt ngàn vạn dặm, kiện cáo Trạng Nguyên đương triều.
Đêm đó, ta đã có một giấc ngủ ngon. Trần gia lại náo loạn gà chó không yên.
Nghe nói ngày kính trà, mẫu thân Trần Thế Đạt nhất định muốn Liễu nhi học quy củ, Liễu nhi lại hét lên rồi té xỉu.
Trần Thế Đạt lần đầu tiên đối nghịch với mẫu thân, nói thân thể Liễu nhi yếu ớt, lại được nuôi dưỡng như thiên kim tiểu thư nên chịu không nổi lời lẽ gay gắt của mẫu thân hắn.
Ta lại nghĩ đến kiếp trước, năm ta mới vào cửa Trần gia, khi đó ta bị bắt quỳ ở mái hiên cả một ngày, ta đã hi vọng hắn có thể nói một câu vì ta.
Nhưng hắn lại nói, mẫu thân hắn cũng không dễ dàng, không nên đùa giỡn với tính tình đại tiểu thư của ta.
Thì ra, hắn cũng biết đây là lời lẽ gay gắt. Nghĩ đến lão thái bà á c đ ộc, vô sỉ lại ngu xuẩn kia, trong lòng ta cảm thấy thật buồn nôn.
Liễu nhi cũng không phải ngốc nghếch như ta khi đó, có thể mặc cho người bắt nạt.
Tiếp theo sẽ có trò hay để xem. ==Ủng hộ bản dịch chính chủ tại web metruyen.net.vn==
7.
Quả nhiên, chưa tới vài ngày đã nghe nói mẫu thân Trần Thế Đạt trói Liễu nhi lại, ném vào phòng củi để uốn nắn lại tính tình cho nàng ta.
Liễu nhi chống đỡ một hơi chạy ra, cuối cùng té xỉu ở ngoài lớp học của Trần Thế Đạt, hét lên phu quân cứu ta.
Mẫu thân hắn hung thần ác sát đuổi theo, tất cả mọi người ở lớp học đều được xem náo nhiệt.
Nghe nói sau đó phu tử ở lớp học mắng hắn trị gia không nghiêm, kết quả nghe nhầm đồn bậy, biến thành nói nhà bọn họ mưu đoạt của hồi môn của con dâu, ngược đãi tân nương tử.
Liễu nhi quả nhiên rất biết xử lý, vừa về đến nhà đã quỳ gối trước mặt Trần Thế Đạt khóc vừa, khóc vừa nói mình không nên chạy trốn, làm hại phu quân mất mặt, bị mẹ chồng đánh một chút cũng không sao, hiện tại phải làm sao bây giờ.
Rồi lại cố ý để lộ ra thân thể đầy vết thương. Trần Thế Đạt vừa tức vừa đau lòng, nổi giận bảo mẫu thân hắn đừng gây khó dễ nữa.
Kết quả đêm đó lão thái bà liền ôm bài vị của phụ thân hắn, khóc lóc kể lể cả đời mình không như ý.
Đêm khuya khoắt tiếng khóc vang vọng, trở thành chuyện cười của hàng xóm láng giềng.
Ta yên lặng cắn hạt dưa xem chuyện cười.
Thậm chí còn trở tay giúp đỡ mười thư sinh ở lớp học, lại ngừng chu cấp những thứ trước đó của Trần Thế Đạt.
Đã như vậy, ta sao có thể không gây khó dễ cho hắn chứ?
8.
Nghe lời nha hoàn từ lớp học về kể lại, ngày hôm sau Trần Thế Đạt đầu óc choáng váng đến lớp học, đồng môn đều xa lánh hắn.
Khi phát hiện thức ăn hằng ngày của mình đã trở thành bữa cơm đạm bạc, hắn giận dữ, mắng: “Đồ hạ tiện, ngươi cũng tới coi thường ta? Sao ngươi dám cắt xén phần ăn của ta!”
Mà trưởng công mua cơm chỉ liếc mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới một cái rồi nói: “Ơ, Trần tú tài vẫn còn coi mình là vị hôn phu quý giá của Lộ đại tiểu thư à?”
Sắc mặt Trần Thế Đạt đỏ bừng, nổi giận đùng đùng, túm lấy cổ áo trưởng công: “Các ngươi cắt xén cơm canh của ta, ngày trước rõ ràng toàn là ba mặn hai chay, hôm nay lại chỉ cho ta một chén canh, còn ở chỗ này châm chọc khiêu khích!”
“Đi, cùng ta đến gặp phu tử!”
Nói được một nửa, Trần Thế Đạt bỗng nhiên bị trưởng công đẩy xuống đất. Các thư sinh chung quanh cũng bỏ bát cơm xuống, nhìn về phía bọn họ.
“Mọi người mau tới xem, Trần tú tài này thật sự không biết nói đạo lý, ngày xưa Lộ đại tiểu thư người ta vì hắn mà trả trước ngân lượng, cơm hắn ăn đương nhiên so với tất cả mọi người tốt hơn mấy lần.”
“Hôm nay hắn vong ân phụ nghĩa cưới người khác, Lộ đại tiểu thư ngừng bạc của hắn, hắn lại còn dám đứng đây oán trách?”
“Xem ra Trần tú tài là kẻ ăn bám, ăn đến nghiện luôn rồi!”
Trưởng công khinh bỉ nhổ một ngụm nước miếng bên cạnh hắn.
“Là một Tú tài lại vong ân phụ nghĩa, không biết xấu hổ như vậy, thật là mất mặt người đọc sách chúng ta.”
Sắc mặt Trần Thế Đạt trắng bệch, ngồi yên tại chỗ. Lúc này, ánh mắt của những người xung quanh như thanh kiếm sắc bén đâm vào người hắn.
“Không phải thanh cao lắm sao, không phải khinh thường tiền tài của nhà Lộ đại tiểu thư sao, không có tiền của Lộ đại tiểu thư, ngươi làm gì được sống thoải mái ở lớp học như vậy?”
Trần Thế Đạt bị mọi người vây quanh chất vấn, hai mắt trợn tròn, hôn mê bất tỉnh. Đến khi tỉnh lại, phòng của hắn đã. chuyển từ phòng tốt sang căn phòng tồi tàn nhất.
Trong khi đó hàng chục thư sinh khác đang vui vẻ chuyển đến căn phòng tốt hắn ở lúc trước, trong tay cầm bút và mực loại thượng hạng.
“Lộ đại tiểu thư giúp đỡ hơn mười thư sinh có học thức của học viện chúng ta, ngân lượng đã được trả đầy đủ cho học viện, từ nay về sau tất cả chi phí của chúng ta đều do Lộ đại tiểu thư trả.”
“Lộ đại tiểu thư thật sự là cao quý ôn nhu, có tri thức hiểu lễ nghĩa nha, chúng ta chắc chắn phải nhớ ơn, tuyệt đối không được phụ lòng người!”
9.
Trong những năm qua ta luôn đáp ứng mọi yêu cầu Trần Thế Đạt đưa ra, phòng ở và đồ dùng tốt nhất, quần áo phối sức tốt nhất, ăn ở tốt nhất, lão sư tốt nhất, học viện tốt nhất, toàn bộ đều có người đưa tới cho hắn.
Hắn được tâng bốc dần dần cho rằng mình cũng là một công tử thế gia, hoàn toàn khác biệt với những đồng môn chân đất ở học viện.
Dưới sự đắc ý vênh váo, hắn lại càng không kiên nhẫn với ta, cảm thấy ta là người không biết gì, vô cùng thô lỗ, cả người toàn mùi tiền.
Nhưng hôm nay, ta chỉ lấy lại số bạc ta chu cấp cho hắn, hắn đã không chịu nổi rồi. Mà những thứ các thư sinh kia đang sở hữu, vốn dĩ là của hắn.
Chính hắn đã đánh mất tất cả.
Lần thứ hai nghe được chuyện cười của Trần gia, ta cùng mẫu thân đang bàn sổ sách. Mẫu thân mặc dù không hiểu, vì sao ta lại nhất quyết muốn bà bán của cải đến nơi khác tránh họa.
Nhưng cũng bị phong cảnh Giang Nam mà ta miêu tả thuyết phục, nguyện ý cùng ta đến Giang Nam dưỡng lão.
Ta vốn không có ý định chú ý hai người kia nữa, nhưng chuyện của hai người kia lại ầm ĩ càng lúc càng lớn.
Nghe nói lúc Trần Thế Đạt ở học viện, Liễu nhi ở trong nhà tiêu tiền như nước, khiến gia tài hắn và mẫu thân tích góp mấy năm qua không còn gì nữa.
Còn nghe nói Liễu nhi bị một công tử coi trọng, ngày ngày quấy rầy, Trần Thế Đạt đi tìm công tử kia tính sổ, kết quả lại bị đánh gãy chân.
Hiện giờ là Liễu nhi và mẫu thân hắn chăm sóc hắn.
Ta quả thực không nghĩ tới, kiếp trước hai người kia vô cùng ân ái như vậy, kiếp này lại có thể nháo thành như này.