Vong Ơn Bội Nghĩa - Chương 1
1.
Đầu óc ta choáng váng, bên tai cứ văng vẳng những lời cằn nhằn liên miên của lão phu nhân.
“Nếu không phải con trai ta nhất quyết đòi cưới, thì ta sẽ không cần một nữ nhân dễ ngất xỉu như vậy đâu.”
“Con trai ta là Tú tài, tương lai sẽ là Trạng nguyên, chỉ xứng đôi với Công chúa thôi!”
“Bà thông gia à, không phải ta chê trách gì, nhưng tính tình của Chưởng Châu quá kiêu căng, nếu sau này nàng gả cho con trai ta thì phải bỏ cái tính này đi.”
Thì ra là mẹ chồng thô tục cay nghiệt của ta.
Lại có một phụ nhân dịu dàng đáp lời, trong giọng nói có chút không vui, lại không thể không nhẫn nhịn lấy lòng.
Là mẫu thân!
Rõ ràng thân phận bà cao quý, lại vì đứa con gái bất hiếu của mình mà cúi đầu với một phụ nhân quê mùa.
Nỗi buồn lớn lao bao trùm lấy ta, ngay cả trong giấc mơ ta cũng không cầm được nước mắt khóc lớn. Giật mình tỉnh dậy, ta nhìn thấy mẫu thân trẻ hơn hai mươi tuổi dựa vào đầu giường.
Đời trước mẹ chồng cùng phu quân thì ngồi ở bên kia, vẻ mặt khinh thường.
“Châu Châu, biểu muội Liễu nhi đã đủ đáng thương rồi, vì sao ngươi cứ đến gây phiền toái cho nàng ấy?”
“Ngươi có nhiều trâm cài đầu như vậy, nàng chỉ mượn một cái xem thôi, ngươi lại nổi trận lôi đình. Còn làm tổn thương bản thân mình, khiến mọi người lo lắng, thật sự là không hiểu chuyện.”
Trần Thế Đạt một câu lại một câu chỉ trích ta. Ta bỗng nhiên nhìn về phía khuôn mặt tuấn dật trẻ tuổi kia, hận không thể lập tức ch ém hắn.
“Cút! Cút! Các ngươi đều cút ra ngoài cho ta!”
Ta đ iên cuồng cầm thứ trong tay n ém về phía hai người kia. Chẳng khác nào một kẻ đ iên.
Mẫu thân thấy thế vội vàng xoa đầu trấn an ta, nói không sao đâu, có mẫu thân ở đây. Sắc mặt Trần Thế Đạt lập tức đen lại.
Lão phụ nhân kia một bên mắng to: “Nữ tử điêu ngoa ương ngạnh như vậy, có cầu xin ta, ta cũng sẽ không cho ngươi vào cửa!”, một bên lôi kéo Trần Thế Đạt nổi giận đùng đùng rời đi.
Mẫu thân mặt đầy giận dữ, muốn nói lại thôi.
Đúng rồi, đời trước mẫu thân thường xuyên bị bọn họ chèn ép, nhưng bà sợ ta ở nhà Trần Thế Đạt chịu ấm ức, nên luôn c ắn răng nhịn xuống.
Nghĩ đến đây, ta nằm ở trong lòng mẫu thân, nhịn không được khóc lớn.
2.
Kiếp trước cũng như thế, dưỡng nữ Liễu nhi được mẫu thân thu dưỡng lấy trâm cài đầu của ta, khiến ta nổi giận đùng đùng, xảy ra tranh chấp với nàng ta, cuối cùng bị đẩy ngã vào hòn non bộ ngất xỉu.
Sau khi tỉnh lại, Trần Thế Đạt lại chỉ trích ta kiêu căng ích kỷ. Ta vì muốn dỗ dành hắn, mang cả một hộp châu báu đến cho Liễu nhi.
Tiếp theo còn mang theo một số lớn của hồi môn vào cửa Trần gia.
Trần gia chỉ có hai mẹ con hắn, Trần Thế Đạt nói mẫu thân nuôi dưỡng hắn trưởng thành rất khó khăn, hy vọng ta có thể hiếu thuận với mẫu thân hắn.
Ta ngơ ngác nghe, nuốt cơn giận và âm thầm chịu đựng những khó khăn do mẫu thân xấu tính của hắn gây ra.
Tân hôn ngày thứ hai, Trần Thế Đạt đã đến phủ thành học hành, cầm theo bạc từ của hồi môn của ta. Mà ta thì ở nhà phụng dưỡng mẫu thân hắn.
Ta không ngờ rằng đó lại là khởi đầu cho cả đời khốn khổ của ta và mẫu thân.
Ngày đầu tiên vào cửa, mẹ chồng bắt ta phải đứng hầu hạ bà ta ăn cơm.
Phụ nhân nông thôn hết lần này tới lần khác muốn học quy củ của nhà giàu, lại học không ra gì, khiến ta phải đứng suốt hai canh giờ.
Lại ghét bỏ ta ăn mặc rườm rà, không đủ hào phóng, cưỡng ép ta đến Phật đường quỳ đếm Phật đậu.
Trời đông giá rét bắt ta sáng sớm phải đến thỉnh an hầu hạ bà ta, dưới ánh mặt trời chói chang ta phải hầu quạt châm trà cho bà ta, hễ có một chút bất mãn bà ta sẽ lập tức khóc lóc than thở bà ta đã từng vất vả thế nào, rước thiên kim tiểu thư như ta về nhà, sẽ chỉ khiến bà ta chết sớm.
Trần Thế Đạt hiếu thuận một cách mù quáng, mỗi lần nhìn cảnh tượng này đều chỉ trách ta, khiến hàng xóm láng giềng đều biết ta yếu ớt không thể phụng dưỡng mẹ chồng.
Ba năm sau đó ta lại không hề mang thai lần nào, vì cảm thấy áy náy nên ta càng ngày càng cần cù phụng dưỡng mẹ chồng, phụng dưỡng tướng công.
Sau đó hắn trúng cử nhân, uống say rồi khóc lóc kể lể với ta những khó khăn của hắn.
Khi đó ta yêu hắn điên cuồng, nghe hắn nói không có con, nghe hắn nói không cẩn thận phụ bạc nữ nhi phú thương, nghe hắn nói không nỡ hòa ly với ta, nên ta đã đáp ứng làm thiếp của hắn, thành toàn cho hắn và nữ nhi phú thương kia.
Hắn kéo tay ta, nói, Châu Châu ta cả đời này nhất định không phụ nàng. Sau đó ta lại càng bị mẹ chồng tra tấn nhiều hơn, hắn đứng giữa như một bù nhìn.
Ta sinh non lại bị trúng đ ộc, muốn bỏ đi nhưng hắn lại không buông tay, luôn miệng nói yêu ta. Mỗi lần hắn đến tiểu viện thăm ta, ta lại bị mẹ chồng tra tấn thảm hại hơn.
Thế cho nên sau khi hắn thi đậu tiến sĩ, ta cũng qua đời vào ngày đó. Thi thể ta được đưa về nhà mẹ đẻ, mẫu thân ôm thi thể ta gào khóc như một người điên.
Bà khóc rống nói: “Ta nói hắn không phải người tốt, con hết lần này tới lần khác không tin, con lại… không tin ta!”, từng chữ từng chữ đẫm máu.
Ta nhìn thấy nương cầm d ao đi tìm hắn báo thù, bị hắn đạp ngã, tiếp theo sai người ấn bà quỳ trên mặt đất, tát khiến hai má bà sưng lên.
Mẫu thân khí chất cao hoa dịu dàng của ta cứ vậy mà chết.
Mọi người đoán xem tại sao hắn lại làm thế với ta? Thật buồn cười, nguyên do là hắn muốn báo thù cho bạch nguyệt quang Liễu Nhi.
Hắn nói Liễu nhi của hắn yếu đuối, nhu nhược không thể tự chăm sóc bản thân, sau khi được mẫu thân ta thu dưỡng phải chịu đủ ấm ức.
Dựa vào bạc nhà chúng ta, hắn tiếp tục học lên cao, sau đó cùng Liễu nhi song túc song phi, trở thành giai thoại.
Hồn phách của ta lang thang giữa trời đất, phát hiện Liễu nhi chẳng biết từ lúc nào đã trở thành nữ nhi của ấu muội Thiên tử lưu lạc ở bên ngoài.
Thiên tử vô cùng sủng ái nữ nhi của ấu muội này, phong nàng ta làm quận chúa. Hai người cả đời phong quang.
Ta biết ta kiêu căng, bị tra tấn như vậy là đáng đời, nhưng mẫu thân ta đã làm sai cái gì để phải chịu khổ như vậy!
Mẫu thân……
Ta tựa vào trong ngực mẫu thân, nói cho bà biết, ta muốn từ hôn. Mẫu thân trấn an nhìn ta: “Ngoan, rốt cục con cũng nghĩ thông suốt rồi.”
Sau đó bà lại nói: “Sao đột nhiên lại muốn từ hôn? Đừng vì mẫu thân mà giận dỗi. Chỉ cần con vui vẻ, mẫu thân bị thôn phụ kia mạo phạm một chút cũng không sao. Ta thấy con thật lòng yêu thích Trần Thế Đạt kia, ta mong muốn con được hạnh phúc, những chuyện khác cứ để mẫu thân lo.”
Mũi ta cay cay, lại muốn khóc. Chính là vì ta, chính là vì nữ nhi bất hiếu này cứ đòi gả cho bằng được mới khiến mẫu thân chịu nhiều tủi nhục như vậy.
“Ai da đừng khóc, đã là đại cô nương rồi còn khóc nhè.”
Ta ôm bà, nói: “Mẫu thân, con không lấy chồng, con muốn ở bên người cả đời thôi.”
“Đứa nhỏ ngốc.”
Tay mẫu thân vỗ nhẹ trên lưng ta, ta dần dần ngủ thiếp đi.