Vòng Lặp Tội Lỗi - Chương 1
1.
Đoàn du lịch có tổng cộng sáu người, không ai ngờ lại bị mắc kẹt trên núi.
Chu Nghiên cởi áo khoác của mình choàng lên người tôi, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chung quanh.
Lâm Vy vẫn chưa về.
Chu Nghiên xoa xoa đầu tôi: “Đói bụng không? Anh ra ngoài tìm thử xem có gì ăn không nhé.”
“Em không đói.”
Tôi nắm lấy tay anh, ánh mắt gần như cầu xin: “Anh đừng đi tìm Lâm Vy, được không?”
Ánh mắt Chu Nghiên thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, anh qua loa ôm tôi: “Đừng suy nghĩ nhiều, anh chỉ lo cho sự an toàn của các thành viên trong đoàn thôi.”
Lần đi du lịch này vốn không có Lâm Vy.
Cô ta lén đi theo chúng tôi lên núi.
Lúc đó, Chu Nghiên tức giận đá vào gốc cây: “Lâm Vy, con mẹ nó! Cô có thể đừng như âm hồn bất tán như vậy được không?”
Mỗi người chúng tôi đều khoắc trên lưng ba lô nặng mười cân, Lâm Vy thì nhẹ nhõm, như một chú chim nhỏ hoạt bát, líu lo theo sau Chu Nghiễn.
Đến tối, cô ta khoanh hai tay đi đến trước mặt Chu Nghiễn, vẻ mặt đáng thương nói vừa lạnh vừa đói.
“Liên quan gì đến tôi.” Chu Nghiễn ngậm điếu thuốc, giọng điệu không kiên nhẫn.
Lâm Vy bĩu môi: “Em là vợ tương lai của anh, sao lại không liên quan đến anh chứ?”
Chu Nghiễn liếc tôi một cái: “Lâm Vy, con mẹ nó! Cô có đủ chưa vậy, tôi có bạn gái rồi, nếu cô còn nói bậy bạ nữa, tôi sẽ ném cô xuống núi!”
Lâm Vy lẩm bẩm: “Anh mới không nỡ đâu.”
Cô ta chạy vụt đi.
Chu Nghiễn ôm tôi, rít một hơi thuốc thật sâu, mắng: “Đúng là đồ thần kinh.”
Thế nhưng sau nửa đêm, anh ta lại lặng lẽ mở túi ngủ, lấy bánh mì và sữa đi về phía Lâm Vy.
Dưới ánh lửa trại yếu ớt, Lâm Vy vui vẻ lao vào lòng Chu Nghiễn.
Anh ta nhíu mày đẩy cô ta ra, mặt nhăn nhó mắng cô ta mấy câu.
Sáng hôm sau, Chu Nghiễn cõng tôi đi ngắm bình minh.
Trên áo khoác của anh ta có mùi kẹo ngọt trên người Lâm Vy.
2.
Chu Nghiễn dặn dò mọi người vài câu.
Nói tóm lại, Lâm Vy là học muội của chúng tôi, không thể không quan tâm, anh nhất định phải đưa cô ấy về an toàn.
Anh liên tục gọi điện cho Lâm Vy.
Đại Chung đi cùng khuyên nhủ: “Cậu ở đây với chị dâu đi, mấy anh em chúng tôi đi tìm cô ấy.”
“Không được, tôi phải đi.”
Chu Nghiễn kiên quyết, quay lại nhìn tôi một chút.
Tôi im lặng.
Trái tim tôi nhói đau.
Chu Nghiễn trước đây, chưa bao giờ xen vào chuyện của người khác, cũng ghét nhất bị người khác lừa dối.
“Cô ta cố ý, anh cũng phải đi sao?”
Lâm Vy đã chơi trò “mất tích” nhiều lần, chỉ vì để Chu Nghiễn bỏ xuống mọi thứ đi tìm cô ta.
Chứng minh cô ta mới là người quan trọng nhất trong lòng Chu Nghiễn.
Ngay từ đầu, Chu Nghiễn không quan tâm đến những trò hề này của cô ta.
Bắt đầu từ lúc nào, anh ấy đã thay đổi?
Trong miệng càng ngày càng nhắc đến tên Lâm Vyn nhiều hơn, cho dù là mắng chửi, trong giọng nói cũng mang theo chút ý cười trong vô thức.
Chu Nghiễn cau mày: “Mạng người quan trọng, đừng gây rắc rối nữa.”
Nhưng bông tuyết rơi xuống, hít một hơi vào, cả ngũ tạng lục phủ đều cảm thấy lạnh lẽo.
“Cho dù em chết trên núi, anh cũng phải đi tìm Lâm Vy sao?”
Tôi cố chấp nhìn anh.
“Em nói bậy bạ gì vậy?”
Chu Nghiễn tức giận, dùng sức đẩy tôi vào trong lều, lấy chiếc khăn quàng cổ dày quấn cho tôi.
Anh nghiêm mặt: “Ngoan ngoãn ở đây, anh sẽ sớm quay lại.”
Chu Nghiễn một mình đi tìm Lâm Vy.
Những người khác đều là anh em của Chu Nghiễn, họ mỉm cười an ủi tôi vài câu.
Đại loại là:
“Anh Nghiễn là người nhiệt tình, đổi lại là ai bị lạc anh ấy cũng sẽ đi tìm.”
“Hai người có tình cảm nhiều năm như vậy, Lâm Vy sao có thể so được.”
“Trong lòng anh Nghiễn chị vẫn là người quan trọng nhất.”
Đúng vậy, tôi và Chu Nghiễn quen biết nhiều năm, anh ấy rất tốt với tôi, tốt đến mức mọi người xung quanh đều ngưỡng mộ.
Tôi ôm chặt đầu gối, co ro trong lều, không ngừng tự an ủi mình, trên thế giới này bất kỳ ai cũng có thể phản bội tôi, chỉ có Chu Nghiễn là không.
Nhưng đợi đến tận chiều tối, anh vẫn chưa quay lại.
Tôi thu dọn lều, vẫy tay với những người khác: “Chúng ta lên đường trước đi.”
Có vài người không muốn, muốn ở lại đợi Chu Nghiễn về.
Tôi nhàn nhạt nói: “Lúc đó liên lạc với anh ấy qua điện thoại.”
Vượt qua hai ngọn núi, trời tối.
“Tuyết cuối cùng cũng ngừng rơi rồi!”
Vừa dứt lời, sau tai vang lên tiếng ầm ầm, từng chút một tiến gần.
“Chết tiệt!”
“Tuyết lở rồi!”
Sườn núi chúng tôi cắm trại buổi sáng, trong nháy mắt bị tuyết từ đỉnh núi đổ xuống phủ kín.
Mấy người sợ hãi ngã nhào xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu.
“Nếu chúng ta không kịp thời rời đi, bây giờ chắc chắn…”
Đại Chung ôm ngực: “Lâm Vy cứ nói mình là người xuyên không đến từ tương lai, tôi thấy chị dâu mới đúng là người chuyển sinh, chuyện này quá kỳ diệu rồi!”
Mọi người dựng lều tại chỗ, Đại Chung gọi điện cho Chu Nghiễn.
Điện thoại vẫn luôn tắt máy.
“Tuyết lở lớn như vậy, anh Nghiễn có gặp nguy hiểm không nhỉ?”
3.
Mọi người trong lòng bất an, vội vàng gọi điện cầu cứu.
Sáng sớm hôm sau, đội cứu hộ lên núi đón chúng tôi.
Tôi tiện tay túm lấy một anh chàng cứu hộ, lật ra bức ảnh Chu Nghiễn trong điện thoại: “Đây là bạn trai tôi, xin hãy giúp tôi tìm anh ấy.”
“Bạn trai cô?”
Anh chàng trẻ tuổi nhìn tôi bằng ánh mắt có chút kỳ lạ.
“Yên tâm đi, rạng sáng chúng tôi đã đưa anh ấy cùng một cô gái xuống núi an toàn rồi.”
Dưới chân núi có một phòng cấp cứu dã chiến.
Trong căn lều mở rộng, Chu Nghiễn bị bó bột ở tay trái.
Lâm Vy thổi thổi nước nóng trong thìa, ân cần đút anh uống.
Chu Nghiễn uống một ngụm, ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt tôi.
“Nhược Nhược!”
Anh vén chăn, luống cuống lại mừng rỡ chạy về phía tôi.
Đại Chung trêu chọc: “Chị dâu, anh Nghiễn quan tâm chị đến mức quên cả đi giày mà chạy qua kìa.”
Phải không?
Nhìn thấy sự khiêu khích quyết tâm giành chiến thắng trong mắt của Lâm Vy, tôi thấy hơi buồn cười.
Chu Nghiễn ôm tôi vào lòng: “May mà em không bị thương, làm anh lo lắng muốn chết.”
Lòng bàn tay anh vẫn luôn run rẩy, có thể thấy anh thực sự rất căng thẳng.
Sự đau lòng trong mắt anh không phải giả.
Nhưng mùi hương trong vòng tay anh, vẫn không thể xua tan mùi nước hoa trên người Lâm Vy.
Tối qua, bọn họ hẳn đã ở bên nhau rất lâu?
Tôi giãy giụa nhẹ một cái, Chu Nghiễn nhanh chóng buông ra, vẻ mặt căng thẳng hỏi: “Có phải em thấy khó chịu ở đâu không?”
Tôi lắc đầu: “Em đi vệ sinh một lát.”
Lâm Vy cũng đẩy cửa bước vào.
Cô ta không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt lạnh lùng.
Tôi rửa tay xong định ra ngoài thì Lâm Vy đột nhiên gọi tên tôi, giọng nói sắc nhọn.
“Đáng lẽ cô phải chết trong trận tuyết lở kia, tại sao lại không chết?”
“Giang Nhược, cô cũng được trùng sinh, đúng không?”
4.
“Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
Ra khỏi nhà vệ sinh, Chu Nghiễn đã mua một đống đồ ăn vặt.
“Đói bụng rồi chứ, ăn tạm ít bánh quy lót dạ một chút.”
Vẫn là sự quan tâm chu đáo như mọi khi, không chê vào đâu được.
Các đồng đội đi cùng nhìn với vẻ ghen tị, liên tục khen Chu Nghiễn quá chiều tôi, bản thân tay còn bị thương mà vẫn chạy đôn chạy đáo mua đồ ăn cho tôi.
Trong tiếng cười trêu chọc, Chu Nghiễn xoa đầu tôi, nụ cười dịu dàng.
Lâm Vy cắn môi bước ra khỏi đám đông, Chu Nghiễn lập tức thu lại nụ cười.
Thái độ rõ ràng như vậy, như thể cố tình làm cho tôi thấy.
Từ lúc nào, Chu Nghiễn bắt đầu che giấu cảm xúc thật trước mặt tôi vậy?
“Chúng ta nói chuyện đi.” Tôi chủ động bước vào phòng nghỉ bên cạnh.
Chu Nghiễn theo sát phía sau, cửa còn chưa đóng chặt, anh đã vội vàng ôm chặt tôi.
“Anh và Lâm Vy không có gì cả, em đừng nghĩ lung tung.”
Nhưng nếu thực sự không có gì, tại sao lại phải giải thích vội vàng như vậy?
Tôi vỗ nhẹ mu bàn tay anh: “Anh có thể ở bên Lâm Vy.”
Nhưng không phải bây giờ.
Tôi chưa kịp nói hết lời, Chu Nghiễn đã ôm chặt tôi hơn.
“Anh sẽ không bao giờ rời xa em.”
Tôi có nên cảm động không?
Tôi không nói rõ được vị đắng lan tỏa trong lồng ngực.
Chu Nghiễn tính tình rất tệ, thời cấp ba còn được phong danh hiệu bá vương học đường, ngay cả đám lưu manh bên ngoài trường cũng phải cung kính gọi anh một tiếng Nghiễn ca.
Anh đã dành hết sự kiên nhẫn của mình cho tôi.
Chu Nghiễn mười bảy tuổi đạp xe theo tôi suốt một đường.
Chiếc áo sơ mi trắng bị mồ hôi thấm ướt, khuôn mặt thiếu niên ửng hồng nhìn tôi, trong mắt như có ngọn lửa sáng ngời.
Anh nhìn chằm chằm tôi: “Có hứng thú yêu đương với tôi không?”
Tôi hỏi anh yêu bao lâu.