Vòng Lặp Nguy Hiểm - Chương 3
9
Lần này tôi chet trong đống rác.
Tên cảnh sát giả nắm lấy đầu tôi và đ//ập nó xuống đất.
Máu chảy ra từ tai tôi, ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng hộp sọ của mình n//ứt ra.
Trước khi chet, tôi khó khăn đặt câu hỏi: “Ai đã nói cho các người biết hoàn cảnh gia đình tôi…”
Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một con mồi vẫn còn tò mò trước khi chet.
Hơi thở kinh khủng phả vào tai tôi.
“Vậy mày phải hỏi bạn học tốt cùng lớp với mày rồi.”
10
Mùa mưa tháng 6, khô nóng và ẩm ướt.
…
“Các em phải tự tin, cẩn thận khi đọc câu hỏi, tâm trí phải luôn bình tĩnh nhé. Chúc các em ngày mai làm bài tốt và đạt kết quả như ý!”
Tôi đứng dậy một cách mất kiểm soát.
Bàn ghế bị lật đổ, các bạn cùng lớp và giáo viên kinh ngạc nhìn tôi, hiệu trưởng tức giận đập bàn: “Tần Tùng, đến lúc nào rồi mà em còn ngủ gà ngủ gật, thi tốt nghiệp trung học xong em muốn ngủ bao nhiêu thì ngủ!”
Đầu đau như búa bổ, tôi không thể biết được điều mình vừa trải qua là ác mộng hay thực tế.
Khi trán tôi nóng bừng, bạn cùng bàn Chu Túc lo lắng bước tới kiểm tra thân nhiệt của tôi: “Tần Tùng, cậu không sao chứ? Ngày mai thi rồi, có phải cậu bị cảm không?”
Đôi mắt lo lắng và trong trẻo của thiếu niên chợt khiến trái tim tôi rung động.
Khoảnh khắc tay cậu ấy chạm vào trán tôi, tôi vô thức nắm chặt tay cậu.
Thật ấm áp, đây không phải là mơ.
Chu Túc bị tôi sờ như thế, má và tai đỏ bừng: “Tần Tùng, có gì cậu cứ nói đi, đừng động tay chân như vậy…”
Lần này tôi không quay lại khoảnh khắc hung thủ gõ cửa nữa.
Nhưng tôi đã quay trở lại năm giờ trước.
Bây giờ, vẫn còn nửa tiếng nữa trước khi bọn c//ướp trốn thoát.
11
Tên sát thủ nói rằng chính bạn cùng lớp đã phản bội tôi.
Tôi nhìn chằm chằm xung quanh không hề để lộ ra bất kỳ biểu hiện nào, trong phòng tự học, các bạn cùng lớp ngồi theo nhóm 2 3 người, hoặc nhốt mình học bài trong những phút cuối cùng, một cảnh tượng hài hòa.
Đó có thể là ai? Đừng nóng vội Tần Tùng, tôi nhắc nhở bản thân rằng mình đang ngày càng đến gần sự thật.
Ma quỷ luôn ẩn giấu ở chỗ rất kín. Chỉ khi tìm được ngọn nguồn mới có thể thực sự đảo ngược vận mệnh của mình.
Trong giờ giải lao, hoa khôi lớp Hạ Lâm bước đến chỗ Chu Túc với một cuốn sách nhỏ trên tay, các bạn cùng lớp phía sau bắt đầu trêu chọc.
“Đã là thời đại nào rồi, ai còn xem kỷ yếu chứ, liên lạc qua QQ không tốt sao?”
“Cậu thì biết cái gì? Đây chỉ là hình thức thôi.”
Hạ Lâm đỏ mặt nhìn Chu Túc: “Sau này nhìn lại, sẽ là một hồi ức tốt đẹp.”
“Yo yo, bảo chúng tớ viết chỉ là lấy cớ, thật ra là muốn Chu Túc viết đúng không? Haha!”
Tôi ngước lên nhìn.
Năm đó tôi chỉ viết địa chỉ nhà trên sổ kỷ yếu của bạn học! Bình thường để tiện cho bà ngoại ra quán, chúng tôi ở bên nhà dì hai, mấy ngày nay mới chuyển về đây.
Bố của Hạ Lâm làm việc ở ngân hàng. Tôi đã chia sẽ thông tin của bà ngoại cho ngân hàng, hy vọng họ có thể giúp bà tôi bỏ thói quen xấu là giấu tiền ở nhà.
Cậu ta biết địa chỉ nhà tôi và thói quen của bà tôi.
Hai điều kiện cần thiết…Hạ Lâm đều có cả hai.
12
Tôi luôn là cái gai trong mắt Hạ Lâm.
Cậu ta thích chế nhạo quần áo, và hoàn cảnh gia đình của tôi.
Trong kỳ nghỉ hè, tôi đến làm thêm ở quán trà sữa, Hạ Lâm đã viết thư tố cáo rằng tôi chưa đủ 18 tuổi.
Tôi ra dọn sạp bán hàng phụ bà ngoại, cậu ta gọi cho quản lý đô thị: “Tần Tùng, mọi người phải có trách nhiệm báo cáo những người bán hàng không có giấy phép. Ai biết ăn bánh của bà cậu có làm người khác đau bụng không?”
Chu Túc, người cậu ta thích, là bạn cùng bàn của tôi.
Mục đích ban đầu của giáo viên là tạo ra sự cạnh tranh lành mạnh giữa học sinh lớp một và lớp hai. Thời gian đầu, tôi và Chu Túc thường tranh cãi về cách giải quyết một vấn đề, tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.
Cho đến khi có lần gặp nhau trên xe buýt, ngày đó xe buýt có nhiều người, tôi bị chen lấn nên đã ngã vào lòng cậu ấy.
Chu Túc rất cao, tôi chỉ có thể đứng tới ngực cậu ấy, khi cậu ấy cúi đầu, mùi dầu gội bạc hà xộc vào mũi tôi.
Hơi thở của tôi tắc nghẽn, trong cơn hỗn loạn, tôi vô thức nắm lấy cổ áo Chu Túc.
Tiếng cười của các bạn cùng lớp vang lên cách đó không xa, tôi sợ họ sẽ nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ này, mặt tôi đỏ bừng vì căng thẳng.
Chu Túc bình tĩnh cởi mũ đội lên đầu tôi, nhỏ giọng nói vào tai tôi: “Tần Tùng, cậu cũng có lúc sợ hãi.”
Sự ấm áp của thiếu niên là điều khó che giấu và mong manh nhất.
Sau tai nạn của tôi, Hạ Lâm đến thường xuyên nhất.
Cậu ta rất sợ tôi có thể đứng dậy, cho đến khi tôi thất bại trong lần phẫu thuật khớp thứ ba, cậu ta mới yên tâm nói với tôi: “Chu Túc đã được nhận vào Đại học Bắc Kinh rồi, tôi cũng sẽ đi Bắc Kinh, gần nhau, tiện chăm sóc cho nhau.”
“Tần Tùng, Chu Túc nhất định sẽ thích tôi, nhất định.”
Dù cậu ta có nói gì thì tôi cũng chỉ ngơ ngác nhìn cái cây ngoài cửa sổ.
Đây là điều duy nhất tôi có thể chủ động làm lúc này.
Trong suốt bốn năm đại học, Chu Túc thường đến gặp tôi vào những dịp nghỉ lễ, mát-xa cho tôi và trò chuyện về thế giới bên ngoài.
Cậu ấy mất đi sự trẻ trung và trở nên năng động hơn, đẹp trai và rạng ngời hơn.
Chúng tôi từng là đồng đội sánh bước bên nhau, nhưng giờ đây chúng tôi đã hoàn toàn trở thành những con người ở hai thế giới khác nhau.
Vào năm thứ mười tôi bị liệt, tôi nhận được lời mời từ Chu Túc.
Cuối cùng cậu ấy cũng đã kết hôn với Hạ Lâm.
13
Thiệp mời do Hạ Lâm đích thân mang đến và đặt bên cạnh gối của tôi.
Trong phòng bệnh, mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
“Tần Tùng, nhiều năm qua, tôi biết Chu Túc tới gặp cô, tôi đồng ý, cũng khích lệ.”
Đây là lần đầu tiên Hạ Lâm nói chuyện với tôi một cách bình tĩnh như vậy.
“Nhiều người hỏi tôi có ghen tị không, thật buồn cười, dáng vẻ của cô hiện tại có thể làm ai ghen tị chứ? Khi còn đi học, tôi thực sự đã từng ghen tị với cô, các người luôn thảo luận những bài toán mà tôi không hiểu, cô là con cưng của trời, bất kể làm gì cũng rất dễ dàng… Nhưng mà, tất cả đều không còn quan trọng nữa, cuộc sống chỉ nhìn vào kết quả, phải không?”
Nắng hôm đó rất chói chang khiến mắt tôi khô khốc.
Cũng kỳ quái, tứ chi rõ ràng không có cảm giác đau, nhưng lại vô cùng đau lòng.
Con người thực sự là sinh vật kỳ lạ.
Trước khi đi, tôi chúc cậu ta có một đám cưới hạnh phúc nhưng Hạ Lâm chỉ mỉm cười.
“Tạm biệt, cô xui xẻo như vậy, lời chúc tốt đẹp hãy giữ lại cho bản thân mình đi.”
……
Tôi ngước mắt lên, nhận thấy vẻ thiếu kiên nhẫn và ác ý trên khuôn mặt Hạ Lâm 18 tuổi.
“Mau viết đi, không phải lần đầu tiên biết nhà cậu nghèo đâu, còn ngại ngùng gì nữa, có gì mà phải giấu?”
Tim tôi đập như trống, tôi bình tĩnh cầm bút trước sự thúc giục của cậu ta.
Tôi đã viết ra một địa chỉ không tồn tại.
14
Đúng 10h tối, trời vẫn đổ mưa lớn như dự đoán.
Tôi lo lắng xoay bút, cứ nhìn về phía cửa, lòng lo lắng.
Bà ngoại đang nhào bột, đồng hồ vẫn cứ xoay tròn, tôi không dám thở mạnh. Cho đến khi kim đồng hồ qua chín giờ, tôi mới lại nghe được tiếng tim đập của mình.
Lần này không có mất điện, cũng không có tiếng gõ cửa.
Kẻ giet người không đến.
Chứng minh địa chỉ vô danh đó có tác dụng, và người khởi xướng chính là Hạ Lâm!
Tôi lập tức chạy đến ôm bà ngoại, bà ngoại tay đầy bột mì, bị tôi làm cho hoảng sợ: “Con bé này hôm nay bị sao vậy, làm bà giật mình, mau đi kiểm tra xem nào.”
“Kiểm tra thẻ dự thi, bút, tẩy rồi mà, đã kiểm tra không biết bao nhiêu lần rồi.”
Bà không chịu ngủ cùng tôi, nói sợ mình ngáy. Tôi làm nũng, ôm cánh tay bà.
“Vậy ngủ một chút thôi, một chút cũng được mà.”
“Con bé này, sao tối nay lại dính người vậy, lo lắng trước khi thi đúng không?”
Tôi tựa vào vai bà, giọng run run, cố gắng kìm nén tiếng khóc trong cổ họng.
“Không có gì đâu, chỉ là lúc đọc sách con gặp ác mộng. Con mơ thấy… Con mơ thấy trên đường đi thi, gặp phải người xấu, làm con lỡ mất kỳ thi.”
Bà ngoại vội vàng phẩy tay, nói: “Giấc mơ đều ngược lại hết, chúng ta đều là người tốt có trời phù hộ, bà ngoại ngày nào cũng cầu nguyện cho con trước Phật cả.”
Tôi ôm chặt chăn, đầu tựa vào vai bà ngoại, cảm nhận được sự an tâm và hạnh phúc chưa từng có.
Tôi ngủ thiếp đi vì kiệt sức, cả đêm không gặp ác mộng.
Ngày hôm sau, tôi đã ăn được bánh bao do bà ngoại làm, tinh thần sảng khoái vẫy tay chào tạm biệt bà, leo lên xe buýt đưa đến phòng thi.
Nhưng ngay khi lên xe, tôi nhận thấy có điều gì đó không ổn qua vẻ mặt của giáo viên.
Bạn cùng lớp bên cạnh nói với tôi với vẻ mặt tái nhợt.
“Cậu có biết gia đình Hạ Lâm… đã bị bọn c//ướp giet chet tối qua không?”
“Họ nói bọn chúng là tù vượt ngục, đã giet chet mẹ con cậu ấy!”
15
Hạ Lâm và mẹ cậu ta đã chet.
Trước khi chet họ đã bị tr//a t//ấn t//àn b//ạo, chỉ có bố cậu ta thoát nạn vì đang đi công tác.
Trong một thoáng chốc, nỗi kinh hoàng bắt đầu từ đáy chân trỗi lên đỉnh đầu.
Toàn thân tôi quay cuồng. Không phải Hạ Lâm thì ai là người làm việc đó? Nếu không phải cậu ta thì có thể là ai? Tại sao lại xảy ra chuyện với gia đình cậu ta khi tôi đã điền sai địa chỉ?
Lúc tôi bước ra khỏi phòng thi, trong đầu tôi chợt lóe lên một điều gì đó, tôi tóm lấy một người bạn cùng lớp và nói: “Cho mình hỏi, là ai giữ hồ sơ của các bạn cùng lớp ngày hôm qua vậy?”
Không, làm ơn đừng nói ra cái tên đó, tôi cầu nguyện trong tuyệt vọng.
Bạn cùng lớp suy nghĩ một chút rồi nói: “Đưa cho Chu Túc. Tôi thấy Hạ Lâm đưa cho cậu ấy cất giữ.”
Đúng, Chu Túc cũng đi cùng tôi tới ngân hàng đó.
Chắc chắn là hiểu lầm, không thể nào.
Tôi cười. Chu Túc luôn tốt bụng.
Sau khi bị liệt, khả năng đóng mở hàm của tôi bị hạn chế, hộ lý không kiên nhẫn đưa thức ăn vào miệng tôi, trong khi Chu Túc cẩn thận đút tôi từng chút từng chút, mỗi lần phải mất một giờ.
Chính cậu ấy là người đã động viên tôi sống, và cho tôi dũng khí để kiên trì.
Trong giờ nghỉ trưa, Chu Túc bước ra ngoài với vẻ mặt lo lắng nhìn điện thoại di động.
Ma xui quỷ khiến tôi đi theo, ngoài hành lang đang mưa, cậu ấy đi tới cầu thang không người. Gào thét qua điện thoại.
“Đừng gọi điện thoại nữa, chúng tôi chỉ có thể giúp được đến đó thôi, đã làm hết sức mình với ông rồi. Không phải ông nói chỉ cần tiền à, tại sao… tại sao lại giet người? Ông có biết hành động lần này sẽ liên lụy đến tôi và mẹ tôi không?”
Vụ án mạng ở nhà Hạ Lâm xảy ra lúc chín giờ rưỡi.
Nhà cậu ta ở khu Nam, nếu từ địa chỉ sai của tôi đến khu Nam, chính xác mất nửa tiếng đồng hồ.
Đáp án đã rất rõ ràng.
Chính Chu Túc là người đã nói cho tên c/ướp biết thông tin.