Vòng Lặp Nguy Hiểm - Chương 2
5
Tôi giật mình tỉnh dậy.
Nỗi đau bị c//ắt cổ vẫn còn đó, tôi chống tay lên bàn và ôm lấy cổ họng vì sợ hãi, cảm thấy tim đập nhanh.
Xung quanh là phòng ngủ quen thuộc, phía sau truyền đến tiếng lẩm bẩm của bà ngoại: “Tùng Tùng, đừng học nữa. Ngày mai thi rồi. Đi ngủ sớm đi. Kiểm tra lại xem đã mang theo giấy báo thi chưa, bút đâu, tẩy đâu?”
Tôi lập tức xem thời gian, bây giờ là 10h tối ngày 6/6.
Nói cách khác, tôi đã quay ngược thời gian một lần nữa, trước khi kẻ sát nhân tới cửa.
Đây có phải là một vòng lặp vô tận không? Tôi ôm đầu run rẩy, vô số câu hỏi quay cuồng trong đầu.
Trước hết, vụ giet người không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Vấn đề là nhà của chúng tôi ở trong một tiểu khu cũ kỹ, đã xuống cấp vào những năm 1970 và 1980. Nó đã cũ và hư hỏng, nhưng vẫn có những cư dân khác ở đó, tại sao hết lần này đến lần khác lại chọn nhà tôi?
Tôi chưa kịp suy nghĩ thì cánh cửa lại bị gõ.
Lần này, tôi chọn cách đẩy tủ vào cửa, cố kéo dài thời gian.
Một giây tiếp theo, chiếc r//ìu lạnh lẽo đ//ập vào cửa, rầm – cánh cửa gỗ phát ra tiếng răng rắc, mùn cưa bay lên không trung.
Một con mắt của Phì Khôn ghé sát vào khe hở, nhìn chằm chằm vào tôi và cười toe toét.
“Em gái, em đang chơi trốn tìm à? Vậy anh trai sẽ chơi với em.”
Cánh cửa bị đ//ập vỡ, tôi kiên quyết giơ b//úa lao về phía tên sát nhân.
Tôi không nhớ mình đã bị giet bao nhiêu lần.
Tôi dùng mọi thứ có sẵn ở nhà, kể cả thuốc trừ sâu, búa… Tôi thậm chí còn cho thuốc trừ sâu vào mì trước, hy vọng khi bà ngoại nấu mì cho chúng có thể đầu độc chúng.
Dù có cố gắng thế nào, chúng tôi cũng sẽ chet.
Không, không có phương trình nào không thể giải được, chỉ có những ý tưởng sai lầm khi giải bài toán.
Trong lúc không liên lạc được, làm sao có thể gọi cảnh sát tới nhanh nhất có thể? Khi tỉnh lại, tôi lặng lẽ nhìn bếp.
Bà ngoại đang nhào bột trong bếp: “Tùng Tùng, đừng học nữa. Ngày mai thi rồi. Đi ngủ sớm đi. Kiểm tra lại xem đã mang theo giấy báo thi chưa, bút đâu, tẩy đâu? Ngày mai bà ngoại sẽ làm bánh bao hấp…”
Rất nhiều túi bột mì bà mua vẫn chưa được mở ra.
Trong sách giáo khoa hóa học cấp hai có một câu: Bụi dễ cháy, có xu hướng tự bốc cháy trong trạng thái lắng đọng.
6
Vài phút sau, một tiếng nổ chói tai đột nhiên vang lên, ngọn lửa rực cháy xé nát màn đêm mưa.
“Ôi chúa ơi, có một vụ nổ ở đằng kia!”
Đèn ở các tòa nhà khác bắt đầu lần lượt sáng lên, mọi người tỉnh dậy sau giấc ngủ.
“Mau sơ tán đám đông, gọi cảnh sát chưa? Cháy rồi, mau cứu người!”
Một phút trước, tôi bảo bà ngoại đến nhà thím Tô ở lầu hai mượn nến.
Nhà tôi ở tầng năm, cả tòa nhà chỉ có tầng hai còn người ở. Ở vòng lặp trước, tôi đã thành công lên tầng hai dọc theo đường ống nước.
Ngay lúc thím Tô định gọi cảnh sát thì có một bóng đen lao xuống từ phía ban công.
Ma Cửu khéo léo nhảy xuống với con d//ao trong tay, nếu Phì Khôn tham tiền và d//âm đãng thì hắn là một á//c q//uỷ lấy giet chóc làm thú vui. Lần đó tôi đã làm liên lụy đến hai vợ chồng thím Tô.
Lần này, tôi sẽ không mắc phải sai lầm tương tự. Lúc 10:03 tối, tiếng gõ cửa lại đúng giờ vang lên.
Khoảnh khắc tên côn đồ đột nhập vào cửa, anh ta đã bị đánh gục bởi cơn nóng dữ dội. Khi cơ hội đến, tôi nín thở, nhảy lên ghế sofa và lao ra khỏi nhà.
Trong ánh lửa, Phì Khôn phát hiện ra tôi.
Hai người nhìn nhau, Ma Cửu xông thẳng vào nhà tôi, Phì Khôn từng bước vung r//ìu về phía tôi. Trong lớp bụi dày đặc, lưỡi r//ìu xuyên qua không trung, sượt qua vai tôi.
Hắn trượt mục tiêu, còn tôi trượt chân và lăn xuống cầu thang.
Với đôi mắt tinh tường và đôi tay nhanh nhẹn, Phì Khôn dùng lợi thế cơ thể đè tôi xuống, kéo tóc và đ//ánh tôi: “Mày còn chạy à? Tao giet mày!”
Tôi bị ngã khiến đầu chảy m//áu, trong ý thức mơ hồ, tôi nhìn thấy Phì Khôn cầm chiếc r//ìu lên với vẻ mặt hung dữ.
Nhưng tôi không hề sợ hãi, thay vào đó tôi chỉ mỉm cười. Lần này cuối cùng tôi đã đưa được bà ngoại ra ngoài, cái chet của tôi cũng không uổng phí.
Chiếc r//ìu giáng xuống, tôi nhắm mắt cam chịu, tiếng hét thảm thiết vang lên.
Nhưng đó không phải là của tôi – đó là bà ngoại. Vào thời khắc mấu chốt bà đã quay lại, lao qua màn lửa chạy đến chỗ tôi.
Bà dùng thân thể của mình, mạnh mẽ đỡ lấy chiếc r//ìu sắp giáng xuống người tôi. M//áu báu//ắn tung tóe khắp mặt tôi, bên ngoài tòa nhà tiếng còi xe cảnh sát vang lên, Phì Khôn và Ma Cửu vội vàng bỏ chạy.
Đây là lần duy nhất trong nhiều vòng lặp tôi đợi được cảnh sát, nhưng đã vô dụng rồi.
“Bà ơi, bà đừng ngủ, bà nhìn kìa, cảnh sát đến rồi!”
Một tiếng hét dữ dội phát ra từ cổ họng tôi, nhưng m//áu của bà không thể ngừng chảy, chiếc r//ìu đó gần như xẻ đôi cơ thể tội nghiệp của bà.
Đôi môi của bà ngoại run run trút hơi thở cuối cùng: “Tùng Tùng, từ bỏ đi…”
Tôi đã mất bà một lần nữa, một lần nữa, vô số lần.
Tại sao, rốt cuộc có chỗ nào không đúng?
Tôi không cam lòng, đ//iên cuồng đ//ấm xuống đất. Lúc này, trong đầu tôi chợt lóe lên một chi tiết.
Lần này Ma Cửu không tra tấn chúng tôi, vậy sao hắn vẫn biết tiền của nhà tôi giấu ở đâu?
Bà ngoại không tin tưởng ngân hàng nên đã lén giấu một khoản tiền mặt dưới gầm giường, đó là tiền trợ cấp của bố mẹ tôi khi bị t//ai n//ạn xe, còn khoảng 80.000 tệ.
Tội phạm vượt ngục cần tiền để trốn thoát, nhưng hắn không thể đến c//ướp ngân hàng. Gia đình tôi chỉ có người già và trẻ em. Đó là sự lựa chọn tốt nhất.
Câu hỏi đặt ra là, kẻ sát nhân đã trốn thoát khỏi nhà tù vào lúc 5 giờ chiều. Làm sao chúng biết được hoàn cảnh của gia đình tôi? Phải có ai đó quen biết… Rốt cuộc là ai đã báo tin cho chúng?!
7
Tôi chọn ở lại trong ngọn lửa, tái sinh từ đống tro tàn.
Tôi mở mắt ra, vẫn là lúc 10 giờ, trời đang mưa to gió lớn.
Lần này tôi cạy đáy giường trong phòng ngủ của bà ngoại và nhét túi tiền bà đã giấu vào cặp sách. Bà sửng sốt: “Sao con biết ở đây có tiền…”
Tôi giữ vai bà, đôi mắt đục ngầu của bà phản chiếu khuôn mặt hiện tại của tôi.
Lạnh lùng và tàn nhẫn, không còn ngây thơ nữa, tôi đã sớm bị sự tuyệt vọng giet chet từ lâu.
Sắc mặt hoàn tòan khác xưa, khiến bà ngoại bị dọa cho sửng sốt.
“Lời con nói tiếp theo bà nhất định phải nghe cho kỹ, hai phút nữa sẽ có hai tên tội phạm xông vào. Đừng chống cự, chỉ cần nói với bọn chúng rằng toàn bộ tiền đã được giao cho con, nếu không chúng ta đều chet!”
Tôi buộc những tấm ga trải giường lại với nhau theo đường chéo và cố định chúng trên ban công. Khi bà tôi hét lên tôi đã trèo ra ngoài ban công, cơn mưa lớn ngay lập tức làm mờ tầm nhìn của tôi. Tôi căng người, di chuyển xuống theo trực giác của mình.
Khi chân giẫm lên ban công lầu ba, kẻ bắt cóc phá cửa xông vào.
Sau đó là những tiếng la hét bất lực và sự vùng vẫy của bà ngoại.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, không thể dừng lại! Chúng sẽ không dễ dàng giet người nếu không lấy được tiền.
Chỉ khi dụ chúng ra ngoài thì mới có cơ hội sống sót!
Bầu trời giáng xuống một tia sét, phía trên tôi, một cánh tay đang cầm d ao vươn ra. Phì Khôn c//ắt ga trải giường.
8
Có một tiếng nổ lớn, tôi rơi thẳng từ tầng hai xuống đất.
Tôi nghe rõ xương đùi phát ra tiếng răng rắc, có lẽ đã bị gãy nhưng tôi không quan tâm.
Tôi vấp ngã rồi cố bò dậy, con đường xuống dốc dẫn đến con đường lớn dài và hẹp, bầu trời sấm sét không ngừng, mưa to như nuốt chửng tất cả.
Bao gồm cả tiếng kêu cứu của tôi.
Tất cả các cửa hàng trên phố đều đóng cửa, không có cửa hàng nào mở ra, tôi cố nén cơn đau dữ dội một hơi chạy ra đường lớn.
Tôi vẫy tay, cố gắng chặn một chiếc ô tô.
Lúc này, một ánh đèn ô tô chói lóa từ xa lao tới, tôi mới nhận ra đó là xe cảnh sát!
Cuối cùng Chúa cũng đã nghe thấy lời cầu nguyện của tôi.
Thần kinh của tôi căng thẳng đến mức gần như vỡ tung. Tôi không khống chế được hét lên: “Chú cảnh sát, cứu cháu với. Hai tên sát nhân đã vào nhà cháu. Bà cháuvẫn còn ở trong! Hãy đi cứu bà ấy đi!”
Khi chạy tôi đã làm rơi mất giày, lòng bàn chân của tôi dính đầy m//áu, trông tôi không có vẻ gì là đang nói dối.
“Đừng lo lắng, từ từ nói cho tôi biết, nhà cháu ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói điềm tĩnh và đầy uy lực của cảnh sát mang lại cho tôi cảm giác an toàn mà tôi chưa bao giờ có được trước đây.
“Có phải là căn hộ 503, tòa B, khu phố nhỏ Lộ Văn Hóa không?”
Đúng, tôi đang định gật đầu, nhưng đột nhiên tôi nhận ra một vấn đề – tôi còn chưa nói, làm sao hắn biết địa chỉ nhà tôi?
Ngay lập tức, cảnh sát sau lưng tôi la to lên: ‘Mày làm ăn kiểu gì vậy? Một con nhỏ cũng không trông chừng được.”
Cái gì cơ? Toàn bộ máu trong cơ thể tôi đông cứng lại, đầu óc tôi trống rỗng.
Tất cả hi vọng đã trở nên tuyệt vọng thấu x//ương.
Tôi cứng ngắc quay đầu lại.
Trong màn mưa, Phì Khôn cười lạnh cầm d//ao đi về phía chúng tôi.
Sau đó tôi mới để ý thấy hệ thống liên lạc nội bộ trên thắt lưng của viên cảnh sát đã bị tắt, đồng phục của hắn cài nhầm nút, và bộ đồng phục tù màu cam lờ mờ hiện ra… Hóa ra Phì Khôn, Ma Cửu ở nhà tôi lâu như vậy là vì chúng đang đợi người.
Thì ra là có đến ba tên c//ướp.