Vợ Ơi, Anh Yêu Em - Chương 2
Tôi tưởng tên ngốc sẽ không vui, ai ngờ anh ta lại như được tặng quà mà vội vàng gật đầu: “Được, gọi là Tiểu Cẩu, Thẩm Tiểu Cẩu.”
4.
Nửa đêm tuyết rơi, tôi tỉnh dậy vì lạnh.
Nhưng lại cảm thấy bên cạnh có tiếng sột soạt.
Dường như có thứ gì đó đang bò lên giường.
Tôi mở to mắt, còn chưa kịp hét lên, một cái đầu đã chui ra khỏi chăn.
“Vợ ơi.”
Thẩm Tiểu Cẩu chớp đôi mắt đào hoa, cẩn thận gọi tôi: “Em tỉnh rồi à.”
Chiếc giường rộng một mét năm vì có thêm một người đàn ông cao một mét tám tám mà trở nên chật chội không chịu nổi.
Còn phát ra mấy tiếng “Kẽo kẹt.” phản đối.
Tôi đưa tay đẩy đầu anh ta: “Ai cho anh lên đây?”
Thẩm Tiểu Cẩu không né tránh, thậm chí còn tiện thể áp má vào lòng bàn tay tôi, như chó mà cọ cọ: “Anh lạnh mà.”
Tay tôi lập tức ấm áp, tôi có chút không nỡ đẩy anh ta ra.
Bên ngoài vẫn đang có tuyết rơi, sofa nhỏ lại lạnh, lỡ như anh ta bị cảm lạnh thì người tốn tiền không phải là tôi sao?
“Vậy thì anh đừng có mà động đậy lung tung.”
Tôi dịch vào góc tường, nhường chỗ bên cạnh cho anh ta.
Thẩm Tiểu Cẩu lập tức vui vẻ nằm vào chăn, bàn tay to thuận thế mò tới, ôm lấy eo tôi, kéo tôi vào lòng anh ta.
“Anh…”
Mặt tôi áp vào ngực nóng bỏng của người đàn ông.
Vì áo ngủ rất mỏng.
Tôi gần như có thể cảm nhận được đường rãnh cơ bắp của anh ta.
Trái tim trong nháy mắt đập thình thịch.
Tay chân cũng không biết để đâu, toàn thân cứng đờ.
“Ngủ đi, vợ ơi, ngủ ngon.”
Thẩm Tiểu Cẩu rất hài lòng, ôm tôi chặt hơn: “Ấm quá.”
Lúc này tôi mới phản ứng lại, đưa tay muốn giãy ra.
Đáng tiếc không biết người đàn ông này ăn gì mà lớn lên, sức lực lớn như vậy, tôi căn bản không giãy ra được chút nào.
Thôi vậy.
Nhìn anh ta như vậy cũng khá ngoan ngoãn.
Hơn nữa còn rất… ấm áp.
Không biết tại sao, toàn thân cảm thấy thư giãn và an tâm.
Cơn buồn ngủ ập đến rất nhanh, tôi chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm mở mắt ra, tôi liền đối diện với một đôi mắt đẹp.
“Chào buổi sáng, vợ ơi.”
Đôi môi mỏng đỏ tươi mềm mại khẽ mở.
Đôi mắt sâu thẳm được ánh bình minh chiếu vào càng thêm dịu dàng.
Thẩm Tiểu Cẩu cười, lại gần muốn tiến cọ vào cổ tôi.
Tôi vội đẩy anh ta ra, không tự nhiên quay đầu đi: “Mau dậy đi, lát nữa tôi sẽ đi làm muộn mất.”
Ăn cơm xong dọn dẹp đồ đạc, tôi thay giày định ra ngoài.
Ai ngờ vừa quay người, Thẩm Tiểu Cẩu đã bám chặt phía sau, đáng thương nhìn tôi: “Vợ ơi, em đi đâu vậy?”
Tôi giải thích: “Tôi phải ra ngoài kiếm tiền, không thì hai chúng ta đều phải uống gió Tây Bắc mà sống.”
“Nhưng mà anh không muốn xa em.” Nói xong người đàn ông ôm lấy eo tôi lại muốn nhào tới.
Tôi vội đẩy anh ta ra: “Được rồi, ngoan ngoãn ở nhà đi, tôi sẽ nhanh chóng quay về.”
“Không được!”
Đôi mắt to lớn trong nháy mắt chứa đầy nước mắt.
Kết cục cuối cùng là anh ta đi làm cùng tôi.
“Vào trong rồi thì ngoan ngoãn ở bên cạnh bàn làm việc của tôi, không được chạy lung tung, không được nói chuyện với người lạ, đồ người lạ cho thì không được ăn…”
Đang vất vả dặn dò Thẩm Tiểu Cẩu thì đồng nghiệp bên cạnh đi tới, kinh ngạc: “Ồ, đây là bạn trai em à? cuối cùng em cũng thoát ế rồi! Chúc mừng chúc mừng!”
Tôi vội kéo cô ấy sang một bên: “Không phải, là con nhà họ hàng em, vừa thi đại học xong, tới giúp em làm việc, tiện thể rèn luyện luôn.”
Đồng nghiệp nghi ngờ nhìn Thẩm Tiểu Cẩu: “Thật không? Không nhìn ra luôn, mới vừa tốt nghiệp phổ thông thôi à? Sao trông hơi già…”
Tôi khoác tay cô ấy: “Thật mà, con nhà họ hàng, em có thể nói bừa sao?”
Vừa giải thích xong, phía sau đột nhiên thò ra một cái đầu, giọng nói rất to: “Vợ ơi! Anh muốn đi vệ sinh!”
Đồng nghiệp: “…”
Tôi: “…”
Giải thích cũng vô ích.
Những đồng nghiệp khác đi ngang qua tò mò thò đầu ra.
Tôi vội che miệng Thẩm Tiểu Cẩu: “Đừng có nói bậy!”
Một bên quay đầu giải thích với đồng nghiệp đang cười gian: “Không phải, chị nghe em nói, anh ấy đầu óc không được tốt lắm, chị biết đấy…”
“Tôi hiểu tôi hiểu…” Đồng nghiệp nhướng mày: “Ăn thì tốt lắm.”
5.
Một ngày trôi qua.
Tên ngốc in năm trăm tờ giấy trắng, ôm con mèo hoang vào ăn cá vàng của sếp, làm ngập nước cây phát tài của công ty, trưa ăn hết năm mươi đồng tiền cơm hộp của tôi.
Sếp chống nạnh: “Ngày mai đừng để tôi nhìn thấy anh ta nữa!”
“Vâng vâng vâng, xin lỗi xin lỗi.” Tôi cúi người xin lỗi.
Trên đường về nhà tôi đi rất nhanh.
Kết quả Thẩm Tiểu Cẩu chân dài, mấy bước đã đuổi kịp, thò đầu hỏi tôi: “Sao vậy, vợ ơi?”
Tôi càng tức hơn.
Tối khóa cửa phòng ngủ lại.
Kết quả vừa nằm lên giường, bên ngoài cửa đã khóc lóc thảm thiết.
Đúng là nghiệp chướng!
Anh bao giờ mới khôi phục trí nhớ đây!
6.
Vì lương thấp, bây giờ trong nhà lại thêm một miệng ăn.
Cuối tuần tôi tìm được một công việc làm thêm phát tờ rơi.
Thẩm Tiểu Cẩu ngồi trong cửa hàng bên cạnh ăn kem tôi mua cho anh ta.
Gió lạnh bên đường thổi vù vù, tôi hậm hực liếc người đàn ông bên cửa sổ, một bên cười tươi phát tờ rơi.
Đột nhiên, một bóng đen lao ra từ bên đường.
Chưa kịp phản ứng, tôi đã bị đè ngã xuống đất.
Một con chó hoang!
Nó há miệng để lộ hàm răng nanh nhọn, lập tức định cắn xuống.
Tôi vội ôm lấy cổ nó cản lại.
Sau đó đứng dậy định quật ngã nó xuống đất.
Bất đắc dĩ hôm nay mặc quá nhiều, thân hình nặng nề, căn bản không đứng dậy nổi.
Trên tay cũng dần dần không còn sức lực.
Người đi đường muốn tới giúp, lại sợ bị chó cắn.
Chỉ có thể giúp tôi gọi 110.
Mồ hôi đầm đìa.
Tay tôi thực sự không chống đỡ nổi, dứt khoát muốn buông xuôi.
Cùng lắm thì bị cắn một cái.
Giây tiếp theo.
Người ta đột nhiên nhẹ bẫng.
Con chó bị người tới bế xốc lên ném ra xa.
Cùng lúc đó.
Vì giãy giụa, nó ngoảnh đầu hung hăng cắn vào cổ tay người đó một cái.
Máu tươi lập tức chảy ròng ròng.
Tôi nhìn kỹ.
Chết tiệt!
Là tên ngốc!
Người đàn ông không dừng lại, nhân lúc con chó ngã xuống đất, lại nhào tới đè chặt.
Dáng người thon dài cong thành một đường cung, để lộ phần eo bụng gầy gò.
“Thẩm Tiểu Cẩu!” Tôi kinh hãi.
Vừa định chạy tới xem tình hình thì nghe người đàn ông hét lớn: “Đừng tới đây!”
Trên cổ tay trắng nõn của anh ta lộ ra một vết thương rõ ràng, máu đỏ tươi đang từ trong một mảnh hỗn độn chảy ra từng giọt.
Tôi nhìn mà kinh hãi.
Trong lòng vô cùng lo lắng.
Vừa lúc này, cảnh sát tới, nhân viên chữa cháy cũng tới.
Họ hợp sức chế ngự con chó hoang.
Tôi cùng Thẩm Tiểu Cẩu vào bệnh viện.
Lúc tiêm vắc-xin phòng dại, hốc mắt anh ta đỏ hoe: “Vợ ơi, anh sợ…”
Tôi nhìn vết thương được băng bó chặt chẽ của anh ta, bất đắc dĩ đi tới, ôm đầu anh ta vào lòng: “Vậy chúng ta không nhìn.”
Lúc này trong đầu tôi hỗn loạn.
Đồ ngốc chỉ số thông minh không quá tám chín tuổi, nhưng lại không chút do dự xông lên giúp tôi chặn đòn tấn công.
Nói không cảm động là giả.
Vết thương trên tay anh ta khâu mấy mũi, mũi nào cũng như khâu vào trong tim tôi.
Rất nhiều người đi đường không dám tiến lên, chỉ có anh ta liều mạng như vậy.
Trong lòng đột nhiên mềm nhũn.
“Lần sau đừng làm thế nữa.” Tôi vuốt ve mái tóc đen mềm mại của anh ta.
“Không được.” Thẩm Tiểu Cẩu ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: “Anh phải bảo vệ vợ.”
Ngực tôi đột nhiên tê dại.
Tôi run rẩy hàng mi, dời tầm mắt đi.
7.
[Nhanh xem dưa bở lớn chị gửi cho em này!]
Trên đường về nhà, bạn thân gửi tin nhắn Wechat.
[Chị nói cho em biết, dạo trước đại lão giới nhà giàu Bắc Kinh Trần Gia Thư gặp phải kẻ xấu, mất tích rồi!]
Tôi đột nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nằm ngủ trên đùi mình.
Không thể nào… trùng hợp như vậy chứ?
Nhưng trong lòng lại mơ hồ có một dự cảm.
Tôi: [Có ảnh không?]
Bạn thân: [Có chứ! Nhà người ta đăng rất nhiều thông báo tìm người, ảnh được truyền khắp trên mạng!]
Giây tiếp theo, một bức ảnh bất ngờ hiện ra trước mắt tôi.
Đây…
Thực sự giống hệt tên ngốc!
Nhưng nhìn kỹ.
Người đàn ông trong ảnh mày kiếm sắc bén, toàn thân tỏa ra khí chất lạnh lùng khiến người khác không dám tới gần.
Một bộ vest đen tôn lên dáng người thon dài.
Đây…
Là Thẩm Tiểu Cẩu trước khi bị thương?
Ồ không.
Phải gọi là Trần Gia Thư.
Trong giới thương trường tung hoành ngang dọc, thủ đoạn tàn nhẫn.
Tính cách con người càng lạnh lùng vô tình.
Tôi lại cúi đầu nhìn người trên đùi.
Có vẻ như nhận thức được xung quanh không có bất kỳ nguy hiểm nào, anh ta ngủ rất yên tâm thỏa mãn.
Không có bất kỳ tính công kích nào.
Cho dù là tỉnh táo, anh ta cũng chỉ nhào tới ôm lấy cổ tôi, ngọt ngào gọi: “Vợ ơi.”
Làm sai chuyện gì đó, ngoan ngoãn cúi đầu, cẩn thận nắm tay tôi lắc lư làm nũng.
Rửa bát xong cho tôi, anh ta sẽ nhào vào lòng tôi cầu xin phần thưởng, đôi mắt quyến rũ chớp chớp, long lanh nước.
Nghĩ như vậy.
Trong lòng tôi thấy có chút kỳ lạ.
Tôi biết, lựa chọn sáng suốt nhất lúc này là đưa Trần Gia Thư về.
Nhưng mà.
Tôi lại…
Có chút không nỡ.
8.
Mang theo đầy bụng tâm sự về nhà, tôi nằm trên ghế sofa.
“Vợ ơi, người anh bẩn lắm! Anh muốn tắm!”
Tôi phẩy tay: “Vậy anh đi tắm đi!”
“Tay của anh…”
Thẩm… ôi không, Trần Gia Thư, quỳ trước mặt tôi.
Trên người mặc chiếc áo khoác lông vũ màu đen tôi mua cho anh ta, bên trong là áo len nỉ ấm áp.
Sạch sẽ.
Cả người tỏa ra mùi nước giặt quần áo gia đình dễ chịu.
Ngoài đôi tay quấn băng gạc.
Mọi thứ trông không hề lạc lõng.
Hoàn toàn không giống với Trần Gia Thư trong ảnh.
Trong lòng khẽ động.
Tôi mở lời: “Tiểu Cẩu, nếu người nhà anh tìm anh, anh sẽ về với họ chứ?”
Hỏi xong tôi thấy hơi buồn cười.
Trần Gia Thư có cuộc sống riêng, có gia đình riêng, trả anh ta về chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?
Tương tự.
Anh ta chắc canh ta cũng muốn nhanh chóng trở về.
“Không.”
Ngoài dự đoán.
Trần Gia Thư kiên định lắc đầu, dùng đôi mắt trong veo, không chút tạp chất nhìn tôi: “Anh chỉ muốn ở bên vợ.”