Vợ Ơi, Anh Yêu Em - Chương 1
1.
“Vợ ơi!”
Đồ ngốc thấy tôi về nhà, nhào tới ôm lấy eo tôi.
Tôi không ngẩng đầu lên, hỏi anh ta: “Hôm nay xem phim gì rồi?”
Đồ ngốc cúi khuôn mặt đẹp trai khác thường xuống: “Tổng tài bá đạo yêu sâu đậm.”
Tôi bật cười.
Giơ tay cốc nhẹ lên trán anh ta: “Xem ít thôi, sớm muộn gì cũng xem hỏng não.”
Nói xong tôi chợt nhớ ra.
Giờ não anh ta hình như cũng không được tốt lắm.
Nhìn chiều cao 1m88, khuôn mặt lạnh lùng cao quý, hàng mi cong dài vểnh lên.
Làn da trắng đến phát sáng.
Tiếc là đầu óc không được tốt lắm, chỉ số thông minh trông chỉ khoảng bảy tám tuổi.
Tôi tiếc nuối “Chậc chậc.” hai tiếng.
Ban đầu có thể là người tình trong mộng của tôi.
Giờ thành tình nhân trong mộng rồi.
“Tôi không phải vợ anh.” Tôi ghét bỏ nói: “Sau này tôi sẽ lấy một người như tổng tài bá đạo, chỉ số thông minh phải một trăm năm mươi.”
Đồ ngốc hình như không hiểu, chớp chớp mắt, đưa tay định ôm tôi: “Vợ ơi…”
Tôi né tránh: “Đừng lợi dụng việc mình không hiểu gì mà động tay động chân!”
Mặc dù người trước mặt hành động và lời nói như một đứa trẻ.
Nhưng dù sao cũng là một người đàn ông cao lớn.
Bị một người đàn ông xa lạ ôm vào lòng khiến tôi nổi hết cả da gà.
Tôi còn chưa từng yêu đương.
Không thể để đồ ngốc này chiếm tiện nghi trước được.
“Ăn… ăn cơm.”
Trong lúc tôi đang ngẩn người, đồ ngốc bưng tới một bát mì, trên mặt có một quả trứng ốp la, mùi thơm ngào ngạt.
“Anh biết nấu mì sao!” Tôi kinh ngạc nhìn anh ta.
Nhìn ánh mắt xấu hổ và mong đợi của anh ta, tôi không nhịn được đưa tay xoa đầu anh ta: “Ngoan lắm.”
Sau đó bưng tới, dùng đũa gắp lên ăn hai miếng, suýt thì nôn ra.
Mẹ kiếp.
Đây là lấy oán trả ơn à!
Đây là dùng nước biển để nấu mì sao?
Mặn đến mức tôi phải đi khắp nơi tìm nước uống.
“Sao vậy?”
Đồ ngốc chớp mắt, nghi hoặc nhìn tôi.
Ừm.
Xác nhận qua ánh mắt, không phải cố ý.
“Không ngon sao?”
Đồ ngốc có chút thất vọng cúi đầu xuống.
Nhìn mà lòng tôi mềm nhũn, bèn an ủi: “Ngon, ngon lắm.”
Sau đó dưới ánh mắt mong đợi của anh ta, tôi nghiến răng ăn hết bát mì.
Ăn xong tôi liền giấu túi mì đi.
Tôi biết anh rất muốn giúp đỡ.
Nhưng anh đừng vội.
Uống hết ba chai nước khoáng mới có thể át được vị mặn.
Tôi nằm trên giường, cảm thấy cả người sắp tiêu rồi.
“Vợ ơi…” Đồ ngốc rụt rè ló mắt nhìn tôi ở cửa.
“Ngày mai đổi sang phim khác xem đi.” Tôi bất lực nói.
Đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện.
Anh ta xem “Tổng tài bá đạo yêu sâu đậm.” thì gọi tôi là vợ.
Ngày mai xem “Lôi kiếm.” chẳng phải sẽ gọi tôi là “Đồng chí.” sao?
Má ơi.
Nghĩ đến thôi đã thấy chính khí ngời ngời.
Thật… thật quỷ dị.
Để anh ta xem “Cung tỏa tâm ngọc.” chẳng phải sẽ gọi tôi là “Ái phi.” sao?
Trẻ con bây giờ khả năng học hỏi mạnh mẽ như vậy.
Không thể không phòng ngừa.
Hay là khóa luôn tivi đi.
2.
Thời điểm nhặt được tên ngốc này.
Là ở phía sau một quán ăn bình dân.
Một người đàn ông to lớn nằm ngang như vậy trong bụi cỏ.
Toàn thân bẩn thỉu, quần áo toàn là vết cọ xát.
Đầu còn có một lỗ thủng máu.
Làm tôi sợ hết hồn.
Không nghĩ nhiều liền đưa người vào bệnh viện.
Kết quả hôm sau đi thăm anh ta, người đã tỉnh, khóc lóc đòi đi.
Kim truyền trên tay đều bị giật ra.
Khuôn mặt trắng trẻo yếu ớt gầy gò.
Thấy tôi, lại kỳ lạ mà bình tĩnh lại.
Giây tiếp theo.
Anh ta đưa tay, dang rộng cánh tay, làm nũng: “Ôm tôi…”
Con mắt của tôi suýt thì rơi ra ngoài.
Không phải chứ anh bạn.
Anh đang chơi trò cosplay kiểu mới nào vậy?
Thấy tôi nửa ngày không nhúc nhích.
Người đàn ông há miệng “Oa.” một tiếng khóc òa lên.
Bác sĩ bên cạnh có chút ngượng ngùng: “Não bị chấn động mạnh, hẳn là mất trí nhớ, chỉ số thông minh giảm xuống còn bảy tám tuổi.”
“Vậy phải làm sao?”
Tôi và bác sĩ mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Kết quả cuối cùng là tôi đưa anh ta về nhà.
Trên người anh ta không có bất kỳ giấy tờ tùy thân nào, không biết lai lịch.
Tôi nghĩ đến một ngày nào đó anh ta khôi phục trí nhớ hoặc nhớ ra số điện thoại của bố mẹ thì sẽ đưa anh ta đi.
Tất nhiên trong khoảng thời gian này, anh ta phải làm trâu làm ngựa cho tôi.
Chậc.
Hình như không được thuê lao động trẻ em thì phải.
Chỉ số thông minh tám tuổi có tính là lao động trẻ em không?
Tôi khoanh chân, sai khiến tên ngốc nhỏ: “Rửa cho tôi một chùm nho.”
Đồ ngốc rất nghe lời, ngoan ngoãn rửa sạch nho đưa cho tôi.
“A——” Tôi vừa lướt điện thoại vừa không nhìn, há miệng.
Một quả nho ngọt lịm được nhét vào miệng tôi.
“Ngoan lắm.” Tôi đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của anh ta.
Cảm giác này, sao lại giống như có thêm một đứa con trai vậy?
“Xoa bóp vai cho tôi.” Tôi nằm xuống.
Phía sau im lặng một lát.
Một đôi tay trèo lên, không nặng không nhẹ xoa bóp vai lưng tôi, nhẹ nhàng xoa nắn.
Giống như bị điện giật, một luồng tê dại chạy lên đầu.
“Được rồi! Đừng xoa nữa!”
Tôi nhảy dựng lên, tránh tay anh ta.
Đôi tay đó dù sao cũng là tay của một người đàn ông trưởng thành.
Ấm áp rộng lớn.
Tôi không khỏi đỏ mặt.
“Tôi xoa không tốt sao?” Đồ ngốc có chút buồn bã cúi đầu.
Người đàn ông cao lớn quỳ ngồi trên thảm, khuôn mặt lạnh lùng nhiễm lên mấy phần yếu đuối.
Làm cho lòng người sinh ra một cảm giác ngược đãi biến thái.
Chờ đã.
Tôi đang nghĩ cái quái gì vậy.
Tôi tự tát mình một cái.
“Được rồi được rồi, xoa tốt lắm, tôi bây giờ không mệt nữa.”
3.
“Sau này anh ngủ ở đây.”
Chiếc ghế sofa trong nhà quá nhỏ, chân người đàn ông quá dài, không ngủ được.
Mà tiền lương ba ngàn năm của tôi chỉ đủ để tôi thuê một căn phòng chỉ có một phòng ngủ.
Suy nghĩ một lát.
Tôi trải một chiếc giường dưới sàn bên cạnh giường tôi cho anh ta.
“Bây giờ, đi vào phòng tắm tự tắm sạch sẽ đi.”
Tôi đưa cho anh ta một chiếc khăn tắm.
Chờ đã.
Hình như anh ta không có quần áo để thay.
Tôi tìm nửa ngày, lôi ra một chiếc áo phông mà anh trai tôi để lại, một chiếc quần đùi quá rộng so với tôi.
“Không có quần lót, anh tạm mặc vậy đi.” Tôi ném hết quần áo cho anh ta: “Ngày mai sẽ mua quần áo mới cho anh.”
Đồ ngốc đứng im nửa ngày không nhúc nhích.
Tôi chống nạnh: “Không phải chứ, đừng nói anh không biết tắm chứ!”
Người đàn ông chớp mắt, đi tới ôm tôi: “Vợ ơi, em tắm cho anh đi…”
Hơi thở ấm áp phả vào tai tôi, tôi không chịu nổi nữa, đẩy anh ta ra: “Đã bảo đừng gọi tôi như vậy rồi!”
Đồ ngốc dường như bị dọa sợ, trong mắt chứa đầy nước mắt, lông mi rung rung, nhỏ giọng tủi thân nói: “Vợ ơi…”
Trái tim như bị ai đó bóp chặt, tôi nhắm mắt thở dài: “Gọi đi gọi đi.”
Dù sao anh ta cũng chẳng hiểu gì.
Đúng không.
“Tắm thì phải tự tắm.” Tôi đẩy anh ta ra.
Chỉ cho anh ta phòng tắm: “Đây là sữa tắm, đây là dầu gội.”
Sau đó đóng cửa đi ra ngoài.
Nằm trên giường, tim tôi vẫn đập thình thịch.
Tôi hỏi các người nhé.
Ai chịu được một anh chàng đẹp trai ôm mình làm nũng gọi “Vợ ơi”?
Vừa nằm xuống chưa được mấy phút.
Đột nhiên nghe thấy trong phòng tắm có tiếng kêu kinh hãi.
Rầm một tiếng.
Cửa bị mở ra.
Một cơ thể trắng nõn lao ra, nhảy lên giường tôi, chui vào lòng tôi: “Vợ ơi! Có sâu! Hu hu hu…”
Tôi ngơ ngác cúi đầu.
Phát hiện ra anh ta thế mà lại không mặc gì.
Những giọt nước chưa khô chảy trên làn da mỏng manh, dần dần thấm vào…
Mặt tôi nóng bừng.
Tôi đã nhìn thấy cái gì vậy!
A a a!
Đầu óc trong nháy mắt như pháo hoa nổ lốp bốp.
Tôi vội ngẩng đầu, nhắm mắt lại.
Bình tĩnh.
Bình tĩnh.
Vừa nãy cái gì tôi cũng không nhìn thấy.
Không phải chỉ là một cục trắng thôi sao?
Mà đồ ngốc chỉ lo vùi đầu vào lòng tôi, hai tay ôm lấy eo tôi, toàn thân run rẩy.
Đàn ông!
Đây chính là đàn ông!
Độc thân hơn hai mươi năm, tôi còn chưa từng sờ tay đàn ông.
Không ngờ một phát lại đến cái kịch tính như vậy.
Không ngờ đồ ngốc này lại có thân hình đẹp như vậy.
Tôi nuốt nước bọt: “Cậu mặc quần áo vào trước đi.”
Không mặc vào, lát nữa máu mũi tôi chảy ra mất.
Đồ ngốc ôm chặt eo tôi, kháng cự lắc đầu: “Em mặc cho anh.”
Được voi còn đòi tiên!
Tôi bất lực, quay đầu mặc đồ ngủ cho anh ta.
Đồ ngốc đột nhiên hít nhẹ hai hơi ở cổ tôi.
Hơi thở ấm áp phả vào da tôi.
Tôi không khỏi rùng mình.
“Vợ ơi.” Tên ngốc nhỏ lại dính lấy tôi: “Trên người em thơm quá.”
Nói xong, nhân lúc tôi chưa kịp phản ứng, miệng “Chụt.” một tiếng hôn lên.
“A!”
Một luồng tê dại theo nơi tiếp xúc thân mật lan tỏa xuống.
Tôi giơ tay đẩy người ra.
“Cậu làm gì vậy!”
Đồ ngốc bị tôi quát sợ hết hồn, tủi thân cúi đầu: “Xin lỗi, anh… anh không nhịn được.”
“Được rồi.” Tôi thực sự không biết phải làm gì với anh ta, chỉ có thể lập tức xuống giường, tránh xa anh ta: “Ra ngoài, đi ngủ sofa!”
Đây là hình phạt nhỏ dành cho anh ta.
Ngủ chung phòng với anh ta, chẳng khác gì dẫn sói vào nhà!
Dù sao anh ta cũng là một người đàn ông trưởng thành.
Lỡ như thú tính nổi lên…
Tôi ôm chặt lấy mình.
Thế chẳng phải thành nông phu cùng rắn, Đông Quách và sói, Hạo Kiến và bà lão rồi sao?
Đúng rồi.
Tôi nhớ ra.
Vẫn chưa đặt tên cho đồ ngốc này.
Không thể cứ “Này này.” gọi anh ta mãi được.
Vì vậy, tôi gọi người đàn ông đang chậm chạp đi về phía cửa lại.
Tên ngốc nhỏ tưởng tôi tha thứ cho anh ta, liền quay đầu nhìn tôi với vẻ mặt đầy mong đợi.
Tôi nghi ngờ nếu anh ta có đuôi thì lúc này chắc canh ta sẽ vẫy không ngừng.
“Gọi cậu là Tiểu Cẩu đi.”
Tôi vỗ tay giới thiệu bản thân: “Tôi tên Thẩm Thính, cậu theo họ tôi, gọi là Thẩm Tiểu Cẩu.”
Tên xấu dễ nuôi.