Vợ Ma - Chương 1
1.
“Sanh tê bất cảm thiêu, nhiên chi hữu dị hương,
Tiêm y đái, nhân năng dự quỷ thông.”(*)
(*) Tạm dịch: Sừng tê sống không được đốt, đốt sẽ sinh mùi lạ, ám lên áo quần, người có thể giao tiếp với ma quỷ.
Một ngày bình thường.
Một người phụ nữ đã đến làm tan cơn mưa tại Mai Trấn.
Tô Yên cầm một chiếc ô đơn giản, vật nặng nhất trong vali bằng mây là một khối hương.
Cô ấy thực sự quá xinh đẹp, nhưng khuôn mặt luôn lạnh lùng.
Người đến gặp cô là một người đàn ông với vẻ ngoài nham hiểm, ông ta cầm chìa khóa và rời đi mà không nói một lời với cô. Ban đầu ông ta rất ngạc nhiên trước sự kiêu ngạo của cô, sau khi bỏ đi thì ông ta có chút lương tâm cắn rứt – dù sao cũng đã làm một chuyện tổn hại âm đức.
Tô Yên không giải thích, trong công việc của bọn họ, cấm kỵ nhất là ba câu:
“Xin chào.”
“Tạm biệt.”
“Đi đường cẩn thận.”
Tháp canh cách cổ trấn không xa, Tô Yên thong thả tìm kiếm tòa nhà ba tầng tinh xảo.
Tòa nhà cổ theo phong cách phương Tây mang hơi thở của Trung Hoa Dân Quốc và không tương thích với vùng này nên rất dễ tìm thấy.
Tô Yên đóng ô lại, tra chìa khóa vào ổ khóa đồng tinh xảo phủ đầy rêu xanh, màu đỏ của cánh cửa gỗ đã mờ đi, giờ đang mở ra, im lặng nhìn vị khách không mời mà đến.
Nhưng hiển nhiên, Tô Yên không cảm thấy mình đến nơi này là liều lĩnh xâm phạm.
Mang theo chiếc vali bằng mây, cô thong thả đi loanh quanh như một ông chủ đang tuần tra lãnh thổ của mình, xem xét kỹ lưỡng từng nơi.
Bên trong tháp canh không tối, nhưng có vẻ hơi u ám vì hôm đó trời mưa. Tô Yên bật đèn, ngắm nhìn những bức bích họa phương Tây trên tường, ngón tay lướt nhẹ trên những chiếc ghế mây, ánh mắt hướng về phía cửa sổ thủy tinh chạm trổ hoa văn.
Nơi đây vẫn giữ được dáng vẻ cách đây hàng trăm năm, với sự pha trộn giữa phong cách trang trí phương Đông và phương Tây, mang lại cảm giác cổ xưa mạnh liệt.
Trong tòa nhà nhỏ có điện nước, phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, ga trải giường và chăn bông đều mới toanh, mọi thứ đều hợp ý của cô.
Tiền có thể sai khiến ma quỷ.
Vốn dĩ những người đó không muốn vào đây, nhưng Tô Yên lại bỏ ra một số tiền rất lớn, trong vòng hai ngày, cô được biết rằng tháp canh đã được tu sửa.
Có người đã chết ở đây.
Tô Yên biết.
Cô không phải kẻ ngốc, không ai lại bán một căn nhà đẹp như vậy với giá thấp như thế.
Nhưng cô không quan tâm – những người làm việc với xác chết luôn dành nhiều thời gian cho người chết hơn là người sống.
Và so với ma thì con người còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Tô Yên ngáp một cái, lười biếng mở căn phòng bên phải cầu thang tầng hai, lập tức đặt chiếc vali bằng mây xuống, cởi áo khoác đã ướt đẫm nước mưa.
Giống như lớp kén bên ngoài như được bóc ra, thân hình phụ nữ gợi cảm chợt lộ ra, cô mặc một bộ sườn xám bó sát, vòng eo thon gọn khiến những đường cong càng thêm cong, tạo cảm giác đặc biệt dịu dàng và đẹp đẽ.
Liếc mắt, cô nhìn thấy lư hương ở đầu giường, Tô Yên trầm ngâm một lát, một lúc sau, cô mở chiếc vali bằng mây lấy ra một khối hương liệu to bằng lòng bàn tay.
Cô chậm rãi cạo hương, sau đó từ từ thắp lên, cuối cùng đóng nắp lư hương lại. Tô Yên làm tất cả những điều này một cách thờ ơ, cảm giác mệt mỏi sau chuyến đi ngày càng dâng cao, cô thản nhiên cởi giày mà không đắp chăn, rồi thiếp đi trên giường.
Lư hương tỏa ra mùi hương, người trên giường ngủ càng yên bình hơn.
Một bóng hình hư ảo dần dần vặn vẹo trong không trung, nó tỏ vẻ khó hiểu nhìn người phụ nữ xinh đẹp xa lạ đang nằm nghiêng ngủ ngon lành trên giường.
Cô thờ ơ để lộ đôi chân ra, nhìn thấy đầu ngón chân có màu hồng nhạt, trên mu bàn chân trắng nõn có mấy cái mạch máu màu xanh nhợt kéo dài.
Nó nghiêng đầu, vươn ngón tay ra một lúc rồi run rẩy chạm vào, người phụ nữ trên giường cử động nhưng vẫn không tỉnh lại.
Bóng người trong khoảnh khắc tan biến.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ đột nhiên biến mất, trong phòng chỉ còn lại Tô Yên đang say ngủ.
2.
Tô Yên đã làm nghề mai táng được mười năm.
Cô mồ côi nên không có gì phải lo lắng, lại có tính cách lạnh lùng, rất thích hợp để làm công việc này. Gần như ngay khi bước ra khỏi khuôn viên trường trung học, cô liền bước vào nhà tang lễ.
Luôn phải kiếm sống.
Không phải cô không muốn tiếp tục đi học, chỉ là Tô Yên không thích ở nơi đông người, quá đông đúc, cô không thở được.
Cô thực sự không thể thở được.
Từ mười bảy đến hai mươi bảy tuổi, cô đã ở nhà tang lễ mười năm.
Nội dung của công việc này thực sự rất đơn điệu.
Thi thể được rửa sạch, xoa bóp cho mềm ra, rút hết máu và tiêm chất bảo quản, sửa sang lại mặt, dùng dây kim loại cố định, sau đó dùng keo bịt miệng lại, làm đẹp cho thi thể, sửa móng tay, cạo râu, cuối cùng là mặc quần áo cho thi thể trước đám tang.
Thời gian cần thiết cho một loạt hoạt động trên phụ thuộc vào tính nguyên vẹn của thi thể. Càng nát càng mất thời gian.
Lúc mới vào nghề, Tô Yên quả thực có chút không thoải mái, nhưng cô cực kỳ tài năng, nhanh chóng thích nghi và bắt nhịp. Sau đó trong thời gian rất ngắn, cô đã trở thành một trong số ít những người chuyên lo hậu sự có kỹ thuật tốt nhất tại thành phố S.
Mức độ phục hồi thi thể của cô là cao nhất trong ngành này – thay vì trang điểm, việc cô làm nhiều nhất là khâu vá.
Nhưng đến năm thứ mười, Tô Yên lựa chọn thoát khỏi thân phận này.
Nhiệm vụ cuối cùng mà cô nhận được trong sự nghiệp của mình đến từ đồng nghiệp là anh Ngô, người phụ trách hỏa táng. Anh ta đến tận cửa nhà cô và yêu cầu cô thu dọn thi thể cho mẹ già của anh để đổi lấy một khối hương.
Tô Yên nhận lời.
Bà lão không bệnh, không tai nạn. Bà lão qua đời trong giấc ngủ với khuôn mặt thanh thản, được coi là một đám tang hạnh phúc.
Dù sao cũng là lần cuối cùng, mọi người đều muốn bà lão có chút thể diện. Tô Yên tận tâm tận lực suốt quá trình, cúi đầu thật sâu, khi ngẩng đầu lên lần nữa, tay trái vốn dĩ đang thẳng đơ của bà lão, giờ đã đặt chồng lên tay phải.
Lần này cả bà lão và Tô Yên đều hài lòng.
Tô Yên chậm rãi thu dọn dụng cụ, ánh mắt bình tĩnh, giả vờ như không nhìn thấy hồn ma đang lơ lửng gần mình, loại chuyện này cô đã nhìn thấy nhiều lần nên đã quen.
Anh Ngô kể rằng trước khi mẹ qua đời, bà đã chỉ định để Tô Yên lo liệu mọi chuyện, thậm chí còn tính toán cho cô, bảo cô đến phía nam, quê hương Mai Trấn của bà để nghỉ ngơi.
Tô Yên không quan tâm, đi đến đâu cũng như vậy, tình cờ nhìn thấy bức ảnh tháp canh Mai Trấn, cô rất hài lòng.
Không lâu sau, cô chuyển vào tháp canh với một chiếc vali bằng mây.
Tin tức nhanh chóng lan truyền trong thị trấn, mọi người đều biết rằng một phụ nữ xinh đẹp đã chuyển đến tòa nhà ma, thỉnh thoảng cô ấy sẽ đến chợ thị trấn để mua đồ.
Mọi người trong lòng cấm kỵ, không dám nói chuyện với cô, nhưng Tô Yên lại rất hào phóng khi trả tiền nên người bán hàng vẫn bán đồ cho cô.
Ai lại chê tiền kia chứ?
Mặc kệ người khác nghĩ gì, cũng không có người nói chuyện, Tô Yên cảm thấy yên tĩnh vui vẻ.
Sau khi đến Mai Trấn, cô gần như cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài. Ngày nào cũng lười biếng, chỉ ăn hai bữa đơn giản, thời gian còn lại là đốt hương pha trà, nằm lười biếng trên ghế mây đọc sách.
Cô lặp đi lặp lại cuộc sống nhàm chán ngày qua ngày và sắp trở thành một vị thần tiên không màng thế sự.
Nhưng rất nhanh, Tô Yên liền nhận ra, có lẽ những người đó nói đúng, trong tháp canh này quả thực có ma.
Quần áo của cô cũng không thể tự giặt sạch rồi treo lên lan can, nồi cũng không tự nấu chín rồi bày đồ ăn lên bàn, thậm chí còn chu đáo chuẩn bị muỗng đũa.
Ở đây thật sự có ma…
Đó chắc hẳn là một con ma ốc sên.