Vở Kịch Của Thiên Kim Thật! - Chương 4
18.
Khi tôi về đến nhà, Trần Đan Ni và Trần Tế Tích vừa được thả ra để ăn cơm.
“Đừng có đắc ý quá sớm!” Trần Tế Tích hăm dọa tôi, nhưng tôi phớt lờ.
Một con châu chấu vào mùa thu—tôi để ý anh ta làm gì?
Sáng sớm hôm sau, tôi bị đánh thức bởi một giọng nói to, thô lỗ vang lên: “Thông gia, tôi đến đây để bàn chuyện hôn nhân của hai đứa nhỏ.”
“Bà xem trên mạng, chuyện đã lan truyền rầm rộ thế rồi, hai đứa phải nhanh chóng kết hôn thôi chứ?”
Sau đó là tiếng ba tôi tức giận quát lớn: “Ai là thông gia với bà, mau cút ra khỏi nhà tôi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!”
Ông nghĩ mình có thể dọa được mẹ nuôi tôi.
Nhưng ông đâu biết rằng, mẹ nuôi vốn là một mụ đàn bà chanh chua, chuyện không có lý lẽ cũng có thể bịa ra ba phần.
Huống chi, bà ta nghĩ con gái mình đã chịu oan ức, mất đi trinh tiết ở nhà họ Trần.
Bà ta liền gào lên một tiếng, ngồi phịch xuống đất, tay đập mạnh vào đùi, gào khóc: “Con gái tôi đâu? Con gái tôi đâu rồi?”
“Các người là loại vô lương tâm, không lẽ đã giết con gái tôi rồi sao? Trả lại con gái cho tôi!”
Tôi cười, mở cửa phòng Trần Đan Ni, kéo cô ta ra ngoài.
“Con gái! Con là con gái ruột của mẹ đúng không?”
“Gọi mẹ đi! Mẹ hôm nay đến để đòi lại công bằng cho con, con chịu oan ức rồi phải không? Đừng sợ!”
Mẹ nuôi đạp chân lên bàn trà nhà tôi: “Hôm nay để xem ai dám ức hiếp con bé!”
Trần Đan Ni bị hành động của bà ta làm cho đỏ mặt, xấu hổ. Cô ta đẩy bà ra, cố tránh xa:
“Bà đừng nói nhảm, ai là con gái bà? Tôi hoàn toàn không biết bà là ai!”
Chậc.
Mẹ nuôi liếc nhìn tôi, tôi liền đứng ra làm chứng: “Trần Đan Ni, đây chính là mẹ ruột của cô. Hai mươi năm không gặp, cô nên gọi bà ấy một tiếng mẹ.”
19.
Một mình mẹ nuôi làm nhà chúng tôi náo loạn cả lên. Trần Tế Tích cũng bị bà gọi ra, từng câu từng chữ đều gọi “con rể” đầy thân mật.
“Đủ rồi!!” Ba tôi không thể chịu nổi nữa, “Chuyện này chúng tôi sẽ không đồng ý, bà nên cẩn trọng lời nói của mình!”
“Cái gì?!” Giọng mẹ nuôi cao hẳn lên quãng tám/ “Vậy danh dự của con gái tôi thì sao? Hình ảnh của con bé đã bị nhiều người thấy, còn có vết bầm do con trai ông gây ra, sao ông không nói gì? Bây giờ thì…”
“Mẹ!!!” Trần Đan Ni mặt đỏ bừng, hét lên một tiếng. Vừa thốt ra chữ “mẹ,” cô ta cũng lộ rõ vẻ hối hận.
“Mẹ có thể ngừng nói bậy được không, mẹ không biết xấu hổ nhưng con vẫn cần thể diện đó!!”
Mẹ nuôi nheo mắt lại. Tôi lặng lẽ lùi nửa bước, trốn sau lưng mẹ ruột.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, mẹ nuôi đã tháo thắt lưng ra.
“Mày nói chuyện với mẹ mày kiểu gì vậy?”
“Không biết xấu hổ? Những chuyện không biết xấu hổ chẳng phải đều do mày làm sao, lúc mày ôm ấp với đàn ông thì sao không thấy ngượng ngùng?”
Thắt lưng quất mạnh lên lưng Trần Đan Ni. Cô ta chưa từng bị đánh, cũng không có kinh nghiệm.
Lúc này cô ta nên co người lại, chỉ để lộ phần lưng ra thì sẽ đỡ hơn một chút.
“Này, sao bà lại đánh người như thế?”
Mẹ ruột tôi can ngăn, nhưng vì lần trước đã bị mẹ nuôi răn đe nên lần này cũng không dám đưa tay ra cản.
Trần Đan Ni bị đánh đến mức khóc lớn, cuối cùng Trần Tế Tích chạy tới, ôm cô ta vào lòng.
Ba mẹ ruột tôi cũng không nỡ nhìn cảnh này thêm nữa.
Sau một trận giáo huấn, mẹ nuôi chỉ dừng lại khi không còn sức để đánh tiếp.
“Hai đứa không muốn kết hôn phải không?”
“Được, vậy thì bồi thường tiền cho chúng tôi!”
“Con gái tôi đã bị cả thế giới nhìn thấy hết rồi, sau này ai còn cưới nó nữa?”
“Đưa cho chúng tôi hai trăm nghìn! Nếu không, chúng tôi sẽ không để yên chuyện này!”
“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?!” Trần Đan Ni tức đến mức dậm chân.
Tôi biết cô ta cảm thấy số tiền đó vẫn còn quá ít.
20.
Ba mẹ ruột cũng cảm thấy có lỗi. Cuối cùng, dưới sự thuyết phục của tôi, họ đã đồng ý đưa hai triệu.
Tất nhiên, khi đưa nhiều như vậy, tôi cũng có mục đích riêng của mình. Nhưng Trần Đan Ni không muốn, thậm chí còn định quỳ xuống.
“Ba mẹ, con thật sự không muốn đi, xin ba mẹ đừng bắt con đi.”
“Đừng bắt con rời đi được không?”
Nhưng vừa cúi người xuống, lại một cú đánh bằng thắt lưng giáng xuống người cô ta.
Trần Tế Tích mắt đỏ hoe, cũng lớn tiếng hỏi lại:
“Mẹ! Mẹ thật sự nhẫn tâm như vậy sao!”
“Cô ấy đã làm con gái mẹ hai mươi năm rồi mà!”
Kiếp trước, Trần Tế Tích cũng đã từng nói câu này. Khiến cho ba mẹ ruột, những người từng muốn đưa Trần Đan Ni đi một lần duy nhất, đã mềm lòng.
Nhưng lần này…Họ chỉ đầy vẻ phẫn nộ.
“Mày cũng biết nó đã làm con gái chúng tao hai mươi năm!”
“Nếu không phải do chúng mày làm loạn, thì nhà năm người chúng ta sẽ hạnh phúc, ai ai cũng ngưỡng mộ!”
“Nhưng bây giờ! Trần Đan Ni, không thể nào là con gái của chúng tao, càng không thể nào là con dâu của chúng tao!”
Câu nói này dường như đã kích động mạnh đến Trần Đan Ni. Cô ta đột nhiên ngừng khóc, giọng đầy mỉa mai: “Hạnh phúc ư? Nhà năm người làm sao mà hạnh phúc được.”
“Đến nước này rồi mà các người còn đổ lỗi cho tôi làm loạn, nếu không phải các người đột ngột đón cô ta về, thì tôi làm sao có thể ở bên Trần Tế Tích!”
Sự sụp đổ của Trần Đan Ni khiến ba mẹ đều sững sờ.
Họ không thể ngờ được. Cô con gái vốn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện lại có một mặt xấu xí đến thế.
21.
Trần Đan Ni nhìn chúng tôi, vừa cười vừa khóc, nước mắt nước mũi chảy ra cùng lúc. Ba ruột cố gắng kiềm chế: “Con đang nói linh tinh gì vậy?”
“Nhiều năm qua chúng ta luôn coi con như báu vật trong lòng, dù Duyệt Duyệt đã trở về, chúng ta cũng chưa bao giờ nói sẽ đuổi con đi. Con đang ghen tị cái gì?”
Mẹ ruột sững sờ, rồi nét mặt trở nên khó coi.
Trần Đan Ni lại lạnh lùng cười, trong mắt lộ rõ sự hận thù.
“Không đuổi tôi đi?”
“Không đuổi tôi đi chỉ vì sợ mất mặt! Các người sợ bị người khác chọc vào lưng, nói các người ích kỷ, lạnh lùng và vô tình!”
“Các người yêu tôi ư? Chỉ có quỷ mới tin!”
“Ở bên Trần Tế Tích cũng là do các người ép, nếu có mất mặt thì cũng chỉ là lỗi của các người thôi!”
Trần Đan Ni nhìn quanh căn biệt thự này, ánh mắt phức tạp đầy vẻ đ//iên cuồng: “Mất mặt thì sao? Tốt nhất các người phá sản đi, cái gì tôi không được hưởng thì đừng ai mong hưởng tiếp!”
“Tôi nguyền rủa các người! Các người chet hết đi, chet ở ngoài đường cũng được, bị xe đ//âm chet, hay là máy bay n//ổ…”
Lời còn chưa dứt, một cái tát vang lên. Ba ruột giơ tay, mạnh mẽ tát cô ta một cái.
Trần Đan Ni dường như tỉnh lại sau cú đánh. Cô ta mở miệng, ánh mắt thoáng qua sự sợ hãi và hối hận: “Ba…”
Nhưng chưa nói hết câu, mẹ nuôi dường như tìm thấy cái cớ để đòi tiền.
“Ai cho ông đánh nó!? Mỗi cái tát là mười vạn!”
Ba ruột lấy một xấp tiền từ ngăn tủ bên bàn trà, ném mạnh ra ngoài.
“Cút, mau cút đi! Các người mà còn dám quay lại, tôi sẽ không nể tình nữa!”
Mặc dù hai mẹ con họ đã đi xa, tiếng khóc và chửi rủa vẫn vang lên không ngừng.
Tôi nhìn Trần Tế Tích. Lần này, anh ta dường như trở thành trợ thủ tốt nhất của tôi rồi.
“Ba, mẹ, nếu ba mẹ không cho con cưới Ni Ni, thì con cũng sẽ không quay về nhà nữa! Con sẽ đi tìm cô ấy!”
…
Trần Đan Ni đã nói vậy rồi mà Trần Tế Tích vẫn không biết hối cải. Ba mẹ đang tức giận đã đuổi Trần Tế Tích ra khỏi nhà.
Tôi lặng lẽ uống một chút nước rồi mới lên tiếng: “Ba mẹ, thật sự không cho anh ấy trở về sao?”
Giọng ba tôi lạnh lùng: “Nó không xứng.”
Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên trong im lặng.
22.
Một tuần sau, tôi lại đến nhà mẹ nuôi, nhưng căn nhà đó đã không còn ai ở.
Đúng lúc một cô hàng xóm ra đổ rác, tôi hỏi bà: “Dì ơi, gia đình này sao lại không ở đây nữa?”
Bà hàng xóm tỏ vẻ tò mò, kéo tôi lại rồi than thở: “Họ à, nghe nói trúng số rồi, mua hẳn một căn nhà lớn.”
“Bây giờ họ chuyển vào thành phố rồi, còn mời chúng tôi đến dự tiệc nữa chứ, cứ như để khoe khoang vậy.”
Tôi nhướng mày.
Động tác nhanh thật.
Dựa vào địa chỉ mà dì ấy cung cấp, tôi lại tìm đến. Họ cũng mua một căn biệt thự riêng.
Tôi đứng ngoài cổng biệt thự mà không vào, nhưng qua cửa kính lớn vẫn có thể thấy được tình hình bên trong.
Mẹ nuôi ngồi trên chiếc ghế sofa cao cấp xem tivi cùng đứa trẻ. Trần Đan Ni, à không, Bạch Đan Ni đang mặc bộ quần áo trước đây của tôi.
Cô ta đang quỳ trên sàn, mệt mỏi lau dọn, trông như sắp ngất đi bất cứ lúc nào.
Đứa trẻ sáu tuổi ngang ngược kia cứ dẫm lên chỗ cô ta vừa lau, rồi chẳng may ngã sóng soài ra đất. Thắt lưng vút từng cái lên lưng Bạch Đan Ni.
Tôi không nghe rõ lắm, nhưng cũng đoán được mẹ nuôi đang mắng chửi gì đó. Bạch Đan Ni trốn tránh, nhưng lại vô tình bắt gặp ánh mắt tôi qua cửa sổ.
Tôi bấm còi xe, xem như chào cô ta.
Lamborghini, cô ta chắc chắn nhận ra.
Bạch Đan Ni vốn đang né tránh nay sững sờ nhìn tôi.
Dây thắt lưng nện chắc nịch lên người cô ta, mẹ nuôi nghiến răng đến mức hàm răng vàng kia gần như muốn vỡ ra.
Tôi vẫy tay chào cô ta.
Mẹ nuôi chắc chắn sẽ không buông tha cho cô ta. Có lẽ điều này còn đau đớn hơn là bị th//iêu chet trong lửa.
Còn về số tiền còn lại của họ? Tôi nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng của ba nuôi nghiện cờ bạc đâu.
Nhưng không sao, tôi hiểu rõ ông ta. Hai triệu đó đã thổi bùng tham vọng của ông ta.
Dù có mua được nhà, nhưng chuyện tán gia bại sản, bán vợ bán con, cũng chỉ là vấn đề trong tháng này thôi.
Tôi sẽ đợi.
22.
Hai đứa con đã nuôi suốt hai mươi năm bị đuổi ra khỏi nhà, tâm trạng của ba mẹ ruột tôi cũng không tốt chút nào.
Đặc biệt là mẹ ruột, hai ngày nay mắt bà luôn sưng húp. Với hai người họ, tâm trạng tôi có chút phức tạp.
Họ giống như kiếp trước, dường như chẳng bao giờ suy nghĩ kỹ càng.
Trần Đan Ni và Trần Tế Tích bị đuổi khỏi nhà, họ chưa từng nghi ngờ rằng tôi đã góp phần thúc đẩy chuyện này.
Giống như kiếp trước, khi tôi vô số lần bị đổ oan, rồi bị th//iêu ch//áy trong ngọn lửa, họ cũng chẳng bao giờ nghi ngờ Trần Đan Ni.
Tôi hạ thấp mí mắt. Không suy nghĩ thêm về ba mẹ ruột của mình nữa.
Bắt đầu cân nhắc… lần tới hai người kia sẽ làm gì.
Dù sao, không thể chỉ vì bị đuổi khỏi nhà mà họ sẽ không còn ra tay với tôi nữa.
Đột nhiên, tôi nhớ lại cách mình đã chet trong kiếp trước. Tôi nghĩ rằng mình nên chuẩn bị một chút.
Ba ngày sau, vào buổi sáng, khi tôi đang rửa mặt, tôi nghe thấy tiếng động lạ trong nhà.
Mở cửa ra nhìn, là Trần Đan Ni và Trần Tế Tích.
Tôi nhướng mày.
Trần Tế Tích cũng khá giỏi, vậy mà có thể trốn khỏi sự kìm kẹp của đôi vợ chồng đó để đưa người ra ngoài.
Tôi bình tĩnh hỏi: “Hai người sao lại quay về?”
Điều kỳ lạ là lần này…
Hai người bọn họ hoàn toàn trái ngược, thái độ với tôi lại trở nên thân thiện một cách kỳ lạ.
Trần Đan Ni tuy nở nụ cười gượng gạo, nhưng ánh mắt ngập tràn thù hận lại được che giấu hoàn toàn.
23.
“Chúng tôi chỉ quay lại để lấy ít đồ thôi.”
“Cô cứ tiếp tục ngủ đi, chúng tôi lấy xong sẽ rời đi.”
Trần Tế Tích nhìn tôi,l: “Chuyện nhỏ như vậy, cô sẽ không mách với ba mẹ đâu nhỉ?”
Tôi mỉm cười: “Tất nhiên là không.”
Tôi lui về phòng, lặng lẽ nghe ngóng âm thanh bên ngoài. Quả nhiên, họ vào trong bếp.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi đoán đúng rồi, họ lại định dùng chiêu trò của kiếp trước để hại tôi.
May mắn thay, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, khóa chặt cửa phòng, và nhân lúc họ không để ý, rời khỏi nhà.
Trước khi rời đi, tôi châm một que nhang, để nhang quấn quanh vật dễ cháy rồi ném vào góc khuất trong bếp.
Khi đóng cửa nhà lại, tôi khóa cửa từ bên ngoài, khóa chặt hoàn toàn. Chỉ cần họ không ra tay, thì sẽ không có chuyện gì…
Nếu họ ra tay, thì họ sẽ là người nhận lấy quả báo!
Vừa đi ra khỏi nhà chưa đến trăm mét, tôi đã nghe thấy tiếng động phía sau. Khí gas rò rỉ, gặp lửa thì ch//áy chỉ trong nháy mắt.
Bên trong biệt thự bốc ch//áy ngút trời, hơi nóng rực th//iêu đ//ốt làm toàn thân tôi nóng bừng.
Tôi lặng lẽ bước xa hơn.
Cảm giác kêu trời không thấu, kêu đất không nghe, tôi có thể thấu hiểu tận cùng.
Lần này, đến lượt họ rồi.
24.
Mọi thứ đều giống như kiếp trước. Mãi cho đến khi ngọn lửa ch//áy gần hết, hàng xóm mới gọi cảnh sát.
Khi ba mẹ đến, tôi ngồi bên lề đường, mặt mày lem luốc, khóc nức nở.
“Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt! Con có bị thương không?”
“Mẹ sợ chet khiếp, chỉ cần con không sao là tốt rồi.”
Ba mẹ ôm chặt lấy tôi vào lòng, chặt đến mức tôi gần như không thở được. Tôi nhìn chằm chằm về phía đám ch//áy.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là Trần Tế Tích đã thoát ra. So với việc bị bỏng, có vẻ như anh ta bị dọa cho đến mất hồn.
“Lửa, lửa, ngọn lửa to quá.”
“Chỉ trong nháy mắt đã bùng lên, ha ha ha ha, lửa to quá, vợ tôi còn ở bên trong.”
Khi ba mẹ thấy Trần Tế Tích , họ gần như ngất xỉu.
“Sao, sao nó lại ở nhà?”
Tôi khóc to hơn.
“Anh trai cùng Trần Đan Ni trở về, nói là muốn lấy ít đồ.”
“Con sợ họ thấy con không vừa mắt nên đã đi ra ngoài. Ai ngờ khi quay lại thì mọi thứ đã thành ra thế này.”
“Con muốn cứu họ, nhưng không thể vào trong được.”
Tôi diễn xuất rất thật, khóc đến mức gần như nôn mửa. Sự việc quá nghiêm trọng, cảnh sát nhanh chóng vào cuộc.
Sau khi chuyên gia kiểm tra… kết luận rằng vụ n//ổ gas là do con người gây ra. Người gây án… chính là Trần Tế Tích và Trần Đan Ni.
Nhưng Trần Đan Ni đã chet, còn Trần Tế Tích … phát đ//iên.
Kết quả vừa công bố, ba tôi suýt chút nữa ngất đi, mọi người phải cứu giúp mãi ông mới tỉnh lại. Mẹ tôi thì đã hét lên một tiếng rồi ngất ngay lập tức.
Sau cơn hỗn loạn, cả hai đều được đưa vào bệnh viện.Tôi tìm đến căn biệt thự khác, nơi Trần Tế Tích đang bị nhốt.
Anh ta bị bỏng nặng đến biến dạng, và cũng bị dọa đến mất trí. Tôi nắm chặt tay anh ta, ghé sát nhìn.
“Trần Tế Tích, anh hối hận chứ?”
Anh ta như đ//iên loạn, ôm đầu hét lớn.
“Ma! Có ma! Cứu tôi với!!”
Tôi mỉm cười.
Về bản chất, anh ta nói không sai. Tôi chính là ác quỷ đã từ địa ngục bò lên, sau khi bị anh ta và Trần Đan Ni hại chet một cách tàn ác ở kiếp trước.
Nhưng khác với ác quỷ…
Sau khi trả được thù, tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới hoàn toàn khác.
[HẾT]