Vở Kịch Của Thiên Kim Thật! - Chương 2
7.
Không có hai anh em họ gây rối, tôi và ba mẹ ruột hòa thuận với nhau hơn hẳn.
Nhưng có vẻ mẹ ruột đang cố gắng bù đắp tình mẫu tử, mỗi tối đều dỗ tôi ngủ, điều này dường như làm Trần Đan Ni rất khó chịu.
Đêm nay, Trần Đan Ni khóc lóc gọi điện cho mẹ: “Mẹ ơi, con thấy khó chịu quá, hình như con bị sốt rồi.”
“Mẹ có thể ở bên con như hồi nhỏ được không…”
Nghe xong, mẹ cau mày, thậm chí còn không kịp xỏ giày đã chạy ngay sang đó. Tôi bật đèn một cách chậm rãi, thong thả bước theo sau.
Rốt cuộc màn kịch này của Trần Đan Ni chính là diễn cho tôi xem mà. Tôi không đến, thì làm sao vở kịch của cô ta thêm phần kịch tính được chưa?
Khi tôi đến nơi, Trần Tế Tích đã ngồi canh bên cạnh giường Trần Đan Ni.
Lúc này, bác sĩ gia đình cũng đã cất ống nghe.
“Thưa phu nhân, tiểu thư Ni Ni do căng thẳng quá mức, vài hôm nay có lẽ lo lắng nên mới bị sốt vào nửa đêm.”
Tôi bật cười khẽ. Nhìn tôi cả ngày chiếm lấy mẹ, cô ta không bực mới lạ.
Mặt Trần Đan Ni đỏ bừng, đôi mắt ánh lên một lớp nước long lanh, trông thật đáng thương. Ba mẹ xót xa, lập tức tiến sát đến giường cô ta.
“Ni Ni, con khỏe mạnh mà sao lại lo lắng đến phát bệnh?”
“Có phải khó chịu lắm không?”
Giọng Trần Đan Ni yếu ớt, như thể sắp đứt hơi: “Mẹ, con không sao đâu, mẹ cứ chăm sóc cho chị đi.”
Chậc, lại trò giả vờ ngây thơ.
Kiếp trước, cô ta cũng từng dùng chiêu này.
Quả nhiên, vừa dứt lời, Trần Tế Tích đã lạnh lùng lườm tôi một cái: “Ni Ni từ nhỏ luôn khỏe mạnh, hiếm khi bị sốt. Sao trùng hợp vậy, em về đây là nó đổ bệnh?”
Tôi đứng tựa cửa, lặng lẽ nghe.
Chuyện này chẳng đáng là gì.
Kiếp trước, Trần Tế Tích từng vu oan tôi lấy cắp đồ của Trần Đan Ni, suýt nữa còn đánh gãy tay tôi.
Người ba giàu có của tôi lên tiếng quát: “Con đang nói chuyện kiểu gì với em gái đấy!”
Chỉ một lời trách mắng nhẹ nhàng, chẳng ảnh hưởng gì. Tôi chủ động nhún nhường: “Thôi, cứ để mẹ ở lại với em đi.”
Mẹ ngẩn ra một chút, nhưng rồi cũng thở phào nhẹ nhõm. Tôi quay về phòng mình, vừa đi vừa nói: “Nhưng mẹ phải giữ khoảng cách với con nhé, dạo này cúm đang bùng phát mạnh mà.”
Ba mẹ lúng túng, còn Trần Tế Tích thì quát lên:
“Sao cô lại giở yêu sách thế hả!”
Tôi quay lại, nghiêm túc giải thích: “Bác sĩ nói em bị suy dinh dưỡng, sức đề kháng kém, tốt nhất là tránh xa nguồn bệnh.”
Để chứng minh lời mình, tôi còn khẽ lắc lắc ống tay áo của mình. Đây đã là bộ đồ ngủ cỡ nhỏ nhất, nhưng với tôi vẫn còn rộng.
Ánh mắt ba mẹ thoáng qua một chút đau lòng.
Trần Tế Tích nghiến răng: “Cô chỉ muốn tranh giành với Ni Ni!”
Tôi nhẹ nhàng đáp lại: “Em cũng đang ốm, muốn ở cùng mẹ ruột của mình thì có gì sai?”
“Nếu không thể chia đều được, mẹ ai người nấy tìm là được.”
8.
Nghe thấy câu đó, đôi mắt của Trần Đan Ni thoáng run rẩy.
Tôi biết đây là điều cô ta sợ nhất.
Rốt cuộc, đã quen với những ngày tháng sung sướng ở đây, ai lại muốn trở về chịu khổ và bị đánh chứ?
Trần Tế Tích bước hai bước dài đến trước mặt tôi, chỉ riêng chiều cao đã đủ để áp đảo.
“Sao cô lại ác độc như vậy, nói tới nói lui chỉ là muốn đuổi Đan Ni đi, đúng không?”
Tôi lùi lại nửa bước.
Nghĩ về những chuyện kiếp trước, ánh mắt tôi nhìn Trần Tế Tích không giấu được vẻ lạnh lùng.
“Ác độc sao? Nếu không phải vì tôi, người bị đánh đáng lẽ phải là cô ta.”
Trần Tế Tích tức giận mím môi, cuối cùng chỉ tay về phía tôi và nhìn ba mẹ.
“Đây là đứa con mà bố mẹ đã vất vả tìm lại sao?”
“Vừa mới về đã bắt đầu chèn ép Đan Ni, quả thật là học hết sự ác độc của ba mẹ nuôi rồi!”
Tôi bật cười.
Đúng vậy, tôi quả thật ác độc, tôi đã bao giờ nói mình là người tốt đâu? Nhưng Trần Đan Ni và tôi cùng một giuộc cả thôi.
Chỉ không biết rằng cái ác là do môi trường tác động hay do máu mủ, cái nào mới thực sự thắng thế.
Cuối cùng, mẹ vẫn chọn quay lại phòng với tôi.
Bà nhẹ nhàng vỗ về tôi, nhưng nỗi ưu tư trên gương mặt bà vẫn không tan đi.
“Muốn đi với con gái thì cứ đi, con không sao đâu.”
“Không sao, mẹ sẽ ở lại với con…”
Tôi giả vờ nở một nụ cười ngọt ngào, sau đó nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Tôi cần phải nghỉ ngơi tốt.
Dù sqo thì… theo tính cách của Trần Đan Ni, chắc chắn ngày mai sẽ còn nhiều chuyện.
9.
Sáng hôm sau khi tôi thức dậy, Trần Đan Ni đang ngồi trên ghế sofa, trông bệnh tật, yếu ớt.
“Chị à, đêm qua ngủ ngon không?”
Tôi chẳng để ý đến cô ta, chỉ nhẹ nhàng vươn vai, nhưng Trần Đan Ni liền nhanh chóng tiến lại gần và bất ngờ kêu lên: “Chị ơi, sao chị lại cấu em? Đau quá!”
Tôi cảm thấy buồn cười. Đã hai kiếp rồi, vẫn là chiêu trò cũ.
Kiếp trước, cả gia đình đều thiên vị cô ta, còn tôi thì nhút nhát, giải thích chẳng ai tin. Thế nên, những chuyện nhỏ nhặt này cứ tích tụ từng chút, dẫn đến bi kịch của tôi.
Nhưng tiếc rằng kiếp này, tôi sẽ không để cô ta đổ oan cho mình nữa.
“Hửm… chị đã cấu em khi nào?”
Đang nói thì cả gia đình vội vã chạy đến. Đặc biệt là Trần Tế Tích, không nói gì, đẩy tôi một cái. Tôi không tránh, thuận theo đà mà va vào tường.
Kêu một tiếng đau đớn, ba tôi là người đầu tiên nhận ra điều bất thường: “Trần Tế Tích!”
Tôi cúi đầu, không nói gì, cảm nhận vết thương trên lưng vừa lành nay lại bật ra.
Ừm, có vẻ đang rỉ m//áu.
Mẹ cũng nhận thấy vấn đề, đang chạy về phía Trần Đan Ni thì chững lại, quay đầu nhìn tôi.
“Duyệt Duyệt, con chảy m//áu rồi…”
Tôi nở một nụ cười kiên cường. Trần Đan Ni, người vừa rồi còn kêu đau, thấy tình thế bất lợi, lập tức đứng dậy.
“Xin lỗi mẹ, là con không đúng, vừa nãy con không nên đau mà kêu lên.”
“Anh trai vẫn chưa quen với việc nhà có thêm một người em, anh chỉ muốn bênh vực con nên mới…”
Chưa đợi cô ta nói xong, tôi cắt lời với vẻ mặt ngây thơ: “Bênh vực cô sao? Tôi mới là em ruột của anh ấy, sao anh ấy lại đi bênh vực cô, một đứa em gái giả?”
Trần Đan Ni bất lực nhìn ba mẹ, rồi lại nhìn tôi:
“Vừa rồi là chị cấu em, chị à, thôi, chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa được không?”
Tôi cấu cô ta? Tôi cười, quyết định “phát đ//iên” ngay tại chỗ.
Tôi vượt qua Trần Tế Tích, nắm chặt một cú vào bụng của Trần Đan Ni. Da thịt ở đó mềm mại, bị cấu sẽ rất đau.
Cô ta đau đến mức la hét: “Ba mẹ, mọi người thấy chưa, chị ấy muốn làm gì con đây!”
“Đau quá, buông tay ra, buông ra!”
Trần Tế Tích muốn can thiệp, nhưng lại sợ làm vỡ vết thương của tôi, hai tay anh ta lơ lửng giữa không trung, không biết phải làm gì, chỉ đứng bên cạnh tức giận vô dụng.
“Nghe thấy không, buông tay ra ngay!”
Ba mẹ cũng đưa tay ra với tôi: “Duyệt Duyệt, con bị sao vậy? Mau buông ra.”
Khi tôi buông tay, tôi mạnh tay kéo một cái nữa vào bụng cô ta, khiến nước mắt cô ta tuôn trào.
“Khóc cái gì?”
“Vừa nãy không phải cô nói tôi đã cấu cô sao?”
“Tôi vốn chưa cấu gì cả, nhưng cô nói thế rồi, tôi cảm thấy không cấu là có lỗi với cô.”
“Cảm ơn đã cho tôi cơ hội này.”
Tôi nhắm vào mấy chỗ dễ đau mà ra tay thật mạnh. Trần Đan Ni khóc không thành tiếng.
Thấy đã đủ, tôi buông cô ta ra, chuẩn bị quay về phòng, bỏ lại ba mẹ đang sững sờ.
Vừa bước một bước, Trần Tế Tích đã chặn ngay trước mặt tôi.
10.
Tôi ngẩng đầu, nhìn Trần Tế Tích với vẻ mặt nửa cười nửa không, khí thế không hề thua kém.
Gã này lại muốn đứng ra bênh vực cho Trần Đan Ni.
“Cô làm em ấy khóc, rõ ràng là cố ý!”
Đúng là tiêu chuẩn kép. Tôi quay người, quay lưng lại với anh ta: “Thế còn anh?”
“Lưng tôi lại chảy m//áu, cũng là anh cố ý?”
Trần Tế Tích há hốc miệng, giận dữ chỉ vào tôi: “Cô chỉ biết cãi cùn! Một người như cô, đáng lẽ không nên có mặt trong gia đình chúng tôi!”
“Tôi chỉ có duy nhất một người em gái là Trần Đan Ni!”
Tôi cười.
Được thôi.
“Nhưng Trần Đan Ni không phải là con ruột của ba mẹ.”
“Nếu anh muốn, cứ cùng cô ta đi đi. Ba ruột của cô ta thích con trai lắm, chắc chắn nhà đó sẽ có chỗ cho anh.”
Mặt mẹ hơi khó chịu, nhưng tôi không bận tâm.
“Mẹ, con đã nói rồi.”
“Con bị bạo hành ở nhà ba mẹ nuôi nên chịu ảnh hưởng tâm lý, tính tình không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể phát đ//iên.”
“Đương nhiên, nếu mẹ hối hận bây giờ vẫn còn kịp.”
Vừa dứt lời, mắt Trần Đan Ni sáng lên, quên mất cả khóc.
“Mẹ… nhanh bảo cô ấy đi…”
Chưa kịp nói hết câu, ba mẹ đã nhíu mày chặt lại.
“Duyệt Duyệt, trước đây con đã chịu khổ rồi.”
Trần Tế Tích tức giận vung tay: “Được! Cô không đi thì tôi đưa Ni Ni đi!”
“Nhà này hoặc là tôi, hoặc là cô!”
Vậy thì càng hay, tôi cầu còn không được. Nhưng Trần Tế Tích ngốc, còn Trần Đan Ni thì không.
Cô ta lắc lắc tay của gã anh trai ngốc nghếch: “Thôi đi, anh.”
“Chúng ta đừng làm ba mẹ tức giận.”
Thấy chưa, cuối cùng Trần Đan Ni cũng không dám.
Trước khi lên lầu, tôi nhướng mày nhìn Trần Đan Ni với vẻ thách thức.
Lần này, tôi nhất định sẽ không thua cô ta nữa.
11.
Một tuần sau, vết thương trên lưng tôi mới gần như lành lại.
Ba mẹ ruột tổ chức một buổi tiệc để chào đón tôi trở về và chính thức giới thiệu thân phận của tôi với mọi người.
Cả gia đình năm người đều tham dự. Nhà thiết kế mang đến rất nhiều bộ lễ phục, nhưng lần này, hiếm khi thấy Trần Đan Ni nhường nhịn.
“Mẹ, đây là lần đầu chị mặc lễ phục, cứ để chị chọn trước bộ mình thích đi.”
Tôi liếc nhìn cô ta.
Dù nói câu nào, cô ta cũng không quên nhấn mạnh rằng tôi như thể vừa từ chỗ bùn lầy bò lên.
Nhưng có lẽ cô ta quên rằng, vũng bùn hôi hám mà cô ta khinh bỉ ấy, mới chính là nơi cô ta thật sự thuộc về. Ngón tay tôi lướt qua những bộ lễ phục: “Chọn bộ này đi.”
Tôi chọn một bộ kiểu dáng kín đáo, vì trên người tôi vẫn còn nhiều vết sẹo lớn nhỏ.
“Chị ơi, để em giúp chị mặc nhé? Lễ phục cần cẩn thận, nhỡ đâu căng quá rách thì…”
Tôi không từ chối, mà thuận theo tiếp lời: “Nếu rách thì mua bộ khác.”
“Em gái, em được nuôi dưỡng từ nhỏ trong gia đình này, đáng lý không nên nhỏ nhen như vậy chứ?”
Cô ta bị nghẹn lời, vào phòng thử đồ mới bắt đầu lộ mặt lạnh.
“Chị gái tốt, hôm nay sẽ có nhiều người đến, chị sẽ không bị sợ sân khấu chứ?”
Tôi liếc nhìn cô ta. Tôi là ác quỷ bò ra từ địa ngục, thì làm sao còn sợ người đời?
Ngón tay cô ta khẽ lướt qua lưng tôi, cuối cùng kéo khóa giúp tôi.
“Vậy thì, nhất định đừng làm ba mẹ mất mặt nhé.”
Tôi cười.
Mất mặt?
Tôi biết cô ta ám chỉ điều gì.
Kiếp trước, buổi tiệc này suýt nữa đẩy tôi vào trầm cảm. Trần Đan Ni đã giở trò với chiếc váy của tôi.
Ngay khi ba mẹ giới thiệu tôi trước mọi người, Trần Đan Ni cố ý giẫm lên váy tôi. Chiếc váy quây ngực tuột xuống trước bao ánh mắt.
Trong lúc tôi hoảng loạn, có người còn chụp ảnh với đèn flash. Lần này… tôi nhất định sẽ khiến cô ta cảm nhận được nỗi tuyệt vọng này.