Vĩnh Viễn Mất Đi Tình Yêu - Chương 4
13
Nhìn hai người cấu xé, giằng co nhau, hệ thống ở bên cạnh vỗ tay hoan hô.
“Nhìn xem, đây chính là người đàn ông. Cái gì mà mối tình đầu, nốt chu sa, ở trước mặt tiền bạc, cũng chẳng là gì cả.”
Tóc của Lương Mạn cũng bị kéo xuống một mảng lớn, quần áo xộc xệch, trên mặt đều là máu.
Tôi nhìn mà cảm thấy phức tạp.
Thành thật mà nói, tôi thực sự rất hận cô ta, nhưng nhìn cô ta bị Trầm Ngôn Xuyên đánh đập dã man như vậy, trong lòng cũng không biết như thế nào, luôn nhớ đến những câu nói lúc đầu kia của anh ta.
Anh ta nói, trong lòng anh ta, tình yêu luôn lớn hơn tiền bạc.
Mục đích kiếm tiền cho anh ta, chỉ là muốn mang đến cuộc sống đầy đủ cho những người mà mình quan tâm.
Cho nên mỗi lần tôi vì tiết kiệm vài đồng mà mặc cả, tính toán, Trầm Ngôn Xuyên luôn cúi đầu, không được thoải mái đứng sau một bên.
Sau khi chúng tôi đi chợ về, Trầm Ngôn Xuyên sẽ bắt đầu phàn nàn.
“Cửu Nguyệt, dáng vẻ này chẳng giống em chút nào. Cảm giác thật mất mặt, sau này đừng như vậy nữa có được không? Chúng ta thật sự thiếu mấy đồng tiền đó sao.
Trên bản chất, Trầm Ngôn Xuyên và Lương Mạn cùng một loại người.
Bọn họ thanh cao, kiêu ngạo, coi thường người phàm vùng vẫy trong thế giới trần tục. Chỉ cần một câu của Lương Mạn, Trầm Ngôn Xuân liền có thể vung tiền như rác, cho dù khi quan hệ hai người cũng không tính thực chất nào khác.
Hiện tại, túm tóc, cào mặt nhau, giống như những người đàn bà đanh đá đánh nhau.
Cái gì mà vầng trăng sáng cũng biến mất, tôi chỉ cảm thấy con người Trầm Ngôn Xuyên đạo đức giả, khiến người ta kinh tởm.
Lương Mạn liên tục kêu la thảm thiết, tiếng động trong nhà càng lớn hơn, cuối cùng dẫn đến hàng xóm báo cảnh sát. Sau khi cảnh sát đến, Lương Mạn quỳ trên mặt đất toàn thân run rẩy, khóc lóc thảm thiết.
“Trầm Ngôn Xuyên, công ty phá sản rồi, anh cũng không thể trút giận lên tôi!”
“Là bạn bè, tôi tốt bụng an ủi anh, sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”
Lương Mạn vốn trông yếu đuối, hiện tại bị đánh chảy máu, dáng vẻ cũng thật thảm thương. Cảnh sát lập tức còng tay Trầm Ngôn Xuyên, đưa hai người về đồn thẩm vấn.
Vừa thẩm vấn, vụ án cũng rất đơn giản.
Trầm tổng nổi danh phát điên khi công ty phá sản, tìm người tình bao nuôi đòi tiền, hai người vì vậy mà đánh nhau.
14
Trầm Ngôn Xuyên bị giam 10 ngày.
Trong 10 ngày này, anh ta không được tiếp cận với thông tin bên ngoài, chỉ có người tòa án tìm đến, yêu cầu anh ta ký vào một đống văn kiện.
Khi ký tên, tay Trầm Ngôn Xuyên luôn run rẩy.
Anh ta biết, mình thật sự đã xong rồi.
Anh ta không hiểu tại sao lại rơi vào bước đường này, rõ ràng nửa tháng trước, anh ta vẫn còn dẫn Lương Mạn vào cửa hàng sang trong vung tiền phung phí. Tiểu Chu nói với anh ta, công ty lại ký thêm vài đơn hàng lớn, tất cả đều diễn ra tốt đẹp.
Tại sao đột nhiên giữa chừng lại tối tăm trời đất? Rốt cuộc là sơ suất ở đâu?
Trầm Ngôn Xuyên không thể hiểu rõ được.
Sau 10 ngày, ngày hôm anh ta ra ngoài, vẫn còn mặc bộ quần áo lúc đi vào. Bộ đồ vest nhàu nát đó, giống như một kiếng giẻ lau.
Trầm Ngôn Xuyên cởi áo khoác, tiện tay vứt xuống đất, lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi xe về công ty trong thành phố.
Nhưng khi mở ứng dụng ra anh ta mới phát hiện, Wechat và Alipay của anh ta đều bị đóng băng rồi.
Không còn cách nào khác, Trầm Ngôn Xuyên chỉ có thể đi bộ về công ty. Đi được hai tiếng đồng hồ, mới tìm được tài xế đồng ý thuận đường đưa anh ta đi.
Tài xế là một anh trai nhiệt tình, trên đường đi anh ta nói về tin tức lớn gần đây.
“Nghe gì chưa, tập đoàn Ngôn Nguyệt phá sản rồi!”
“Phó giám đốc công ty chết rồi, Trầm Ngôn Xuyên không biết đã đi đâu, có lẽ là trốn ở đâu đó không còn mặt mũi nhìn người khác rồi. Anh nói xem, người đàn ông này đáy quần quyết định cái đầu, thật sự không được. Công ty rõ ràng dựa vào phó giám đốc Giang đó kéo lên, mà anh ta còn vì một kẻ thứ ba, hại phó giám đốc Giang chết.”
“Bọn họ nói lần này uỷ ban chứng khoán nhà nước đến điều tra tập đoàn Ngôn Nguyệt, cũng nhờ ơn người thứ ba họ Lương kia.”
“Cô ta khoe khoang sự giàu có trên mạng, nào là trang sức túi xách, còn chụp hoá đơn, mà trên hóa đơn đó đóng con dấu của tập đoàn Ngôn Nguyệt!”
“Hay thật, ông chủ nào đó mua trang sức cho người tình còn dùng tài khoản công. Việc này khiến cho người ta chú ý, khắp nơi đều có người đưa tin về cô ta.”
Cả người Trầm Ngôn Xuyên bắt đầu run rẩy, anh ta ôm đầu gối, đau khổ co rúm lại.
Là Lương Mạn, hoá ra tất cả đều là do Lương Mạn.
15
Xe lái đến cổng công ty, tòa nhà vốn phồn thịnh đã bị dán niêm phong, vắng vẻ.
Trầm Ngôn Xuyên ngơ ngác sững sờ đứng tại chỗ, nhìn vài chữ lớn trên cổng lớn: Tập đoàn Ngôn Nguyệt.
Trầm Ngôn Xuyên, Giang Cửu Nguyệt.
Ngày công ty vừa mua toà nhà lớn, Trầm Ngôn Xuyên vô cùng vui mừng, ôm tôi xoay mấy vòng ở quảng trường trước cổng.
“Cửu Nguyệt, thật tuyệt!”
“Chúng ta cuối cùng cũng có chỗ đứng ở Nam Thành rồi.”
“Anh thật sự rất vui, em muốn quà gì, anh đều mua tặng cho em hết được không?”
Tôi đưa tay về phía anh ta, cong ngón áp út.
“Thứ em muốn, anh vẫn luôn biết mà.”
Trầm Ngôn Xuyên ngây người, nụ cười trên mặt từ từ thu lại.
Sau một lúc im lặng, anh ta vẫn nắm tay tôi, mặt đầy thành kính hôn lên ngón tay tôi.
“Chuyện này, phải là người đàn ông chủ động mở miệng mới đúng.”
“Đi thôi, anh dẫn em đi mua nhẫn.”
Lúc đi dạo trong cửa hàng trang sức, tôi nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc từ phía sau: “Ngôn Xuyên?”
Tôi quay đầu, nhìn thấy gương mặt Lương Mạn.
Tôi biết, tôi nhất định sẽ không đợi được hôn lễ này.
Trầm Ngôn Xuyên quỳ trên mặt đất, ôm mặt bật khóc.
“Xin lỗi, Giang Cửu Nguyệt. Là anh mắt mù, anh bị ma quỷ mê hoặc, sao lại nhớ mãi không quên loại người này chứ?”
“Rõ ràng em tốt như vậy mà, Cửu Nguyệt, xin lỗi…”
Trầm Ngôn Xuyên đang khóc, bỗng nhiên có người vỗ vai anh ta từ phía sau.
“Trầm… Trầm tổng? Thật sự là anh rồi, mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Cũng không đến giải quyết chuyện công ty.”
Tiểu Chu ôm một đống văn kiện, bất mãn nhìn Trầm Ngôn Xuyên.
“Còn tang lễ của phó giám đốc Giang. Cô ấy không có người thân nào khác, quỹ từ thiện cô ấy từng quyên góp ra mặt, giúp cô ấy tổ chức tang lễ. Rốt cuộc anh đã đi đâu vậy hả?”
16
“Tang lễ?” Trầm Ngôn Xuyên ngơ ngác nhìn Tiểu Chu: “Các người chôn cô ấy ở đâu? Cậu dẫn tôi đến thăm cô ấy đi.”
“Nghĩa trang Thành Nam, anh tự đi đi. Tôi rất bận, đống tư liệu này phải đưa đến toà án.” Tiểu Chu vội xua tay, từ chối Trầm Ngôn Xuyên.
Công ty phá sản, những nhân viên như bọn họ bị nợ hai tháng lương. Trầm Ngôn Xuyên giống như con rùa rụt cổ không ra mặt, mọi người sau lưng đều rất hận anh ta, mọi người đều nói, nếu phó tổng giám đốc Giang còn sống, chắc chắn sẽ không loạn như vậy.”
“Được, tôi đi thăm cô ấy…”
Trầm Ngôn Xuyên thất thần đi về phí trước, đi được vài bước, lại quay trở lại.
“Tiểu Chu, cậu có thể cho tôi mượn ít tiền không? Ngay cả tiền ngồi xe buýt tôi cũng không có.”
“Tôi cũng không có tiền.” Tiểu Chu trừng mắt, ôm chặt túi văn kiện chạy đi.
Trầm Ngôn Xuyên nhìn chiếc túi trống rỗng của mình, cười đau khổ, ngồi xuống đất.
Bầu trời rộng lớn, trên thế giới này, dương như không có chỗ cho anh ta dung thân.
Mấy ngày sau đó, anh ta đi khắp nơi vay tiền, nhưng tất cả mọi người đều trốn anh ta giống như rắn rết bọ cạp, thậm chí không ít người còn thừa cơ hãm hại, mượn cớ nhục mạ anh ta.
“Nhìn xem, đây không phải là Trầm tổng nổi danh sao?”
“Trầm tổng, nhìn đây! Cười một cái, nếu anh cười đẹp tôi sẽ cho anh hai trăm đồng.”
Trầm Ngôn Xuyên che mặt vội vàng bỏ chạy.
Nhà bị phong toả, anh ta không xu dính túi, chỉ có thể lưu lạc đầu đường xó chợ, buổi tối tìm lối ra vào tàu điện ngầm và hầm cầu trốn một đêm.
Anh ta cũng muốn tìm việc, nhưng anh ta nằm trong danh sách đen thẻ tín dụng, người dùng đàng hoàng đều sẽ không cần, ngoại trừ đến công trường chuyển gạch.
Ngày hôm nay, Trầm Ngôn Xuyên hai mắt ngơ ngác ngồi trên cầu vượt, có người tốt bụng nhìn không nổi, cho anh 10 tệ.
Trầm Ngôn Xuyên cầm 10 tệ đến chợ rau gần đó mua bánh bao.
Giá cả Nam Thành cao, Trầm Ngôn Xuyên trả giá, muốn ông chủ thêm cho anh ta nhiều một chút.
“Đi đi đi, ăn không nổi thì đừng ăn!” Ông chủ xua tay đuổi người.
Trầm Ngôn Xuyên xấu hổ đứng tại chỗ, lại nhớ đến lúc đầu tôi vì tiết kiệm vài đồng tiền, mà mặc cả với người trong chợ rau.
Trầm Ngôn Xuyên cầm 10 tệ, đau khổ khóc không thành tiếng.
17
Người qua đường vây quanh xem, tò mò bàn luận.
“Người trẻ bây giờ muốn ăn lười làm, tay chân lành lặn mà không đi làm, ở đây xin ăn?”
“Đúng vậy, không có gì đáng thông cảm cả, thật sự không giống đàn ông mà.”
“Mạn Mạn, em qua đây một chút, tên ăn xin này bẩn chết đi được.”
Trầm Ngôn Xuyên sửng sốt, không thể tin mà quay đầu lại.
Trong đám người, Lương Mạn và một người đàn ông trung niên mặt to mập mạp dựa cùng một chỗ. Cô ta xách một túi nhựa đầy rau, tay người đàn ông đó đeo một chiếc nhẫn lớn đặt trên eo cô ta.
Trầm Ngôn Xuyên giống như phát điên xông đến, bóp cổ Lương Mạn.
“Lương Mạn! Cô hại tôi ra nông nổi này, mà còn mặt mũi xuất hiện! Cô xuống địa ngục cùng với tôi đi!”
Người đàn ông bên cạnh Lương Mạn liều mạng kéo Trầm Ngôn Xuyên ra: “Này, mày làm cái gì vậy? Đồ điên này! Mau gọi người đến giúp đỡ…”
Trầm Ngôn Xuyên đói mấy ngày, chắc chắn không phải đối thủ của người đàn ông này, bị anh ta đấm đá, nằm bất tỉnh trên mặt đất.
Tôi nhìn cảm thấy hơi khó chịu.
Tại sao cuộc sống của Lương Mạn vẫn tốt như vậy? Trang sức của cô ta là tài sản của công ty, không phải đều nên giao ra sao?
Hệ thống: “Bản thân cô ta còn có quỹ đen nhỏ, hai năm nay Trầm Ngôn Xuyên cho cô ta không ít tiền.”
“Tôi biết cô muốn cô ta chịu báo ứng, nhưng trong thực tế, loại đàn bà ích kỷ lạnh lùng này, khi nào cũng biết chừa đường lùi cho mình, sẽ không quá thảm hại.”
“Các người yêu đương mù quáng mới là kẻ xui xẻo cả đời.”
Tôi không phục: “Vậy thì làm sao, đây là tiểu thuyết, báo ứng cho cô ta!”
Hệ thống: “Ừ… cũng không phải không được.”
Vừa nói xong, Trầm Ngôn Xuyên nằm trên mặt đất bỗng nhiên mở mắt, bật dậy tại chỗ.
“Lương Mạn, đi chết đi!”
Anh ta chộp con dao sắc ở quầy thịt heo bên cạnh, hung hăng đâm vào lưng Lương Mạn.
Trầm Ngôn Xuyên điên dại bật cười.
“Cô hại chết Giang Cửu Nguyệt, anh trả thù cho em rồi! Cửu Nguyệt…”
Tôi đứng bên cạnh Trầm Ngôn Xuyên, mỉm cười với anh ta.
Dường như Trầm Ngôn Xuyên nhìn thấy tôi.
“Cửu Nguyệt…” Trầm Ngôn Xuyên vứt bỏ con dao, run rẩy đưa tay về phía trước.
Nhưng chỉ chạm vào hư không.
Giống như tương lai của anh ta.
Hết.