Vĩnh Viễn Mất Đi Tình Yêu - Chương 3
9
“Trầm tổng, cảnh sát nói muốn thông báo cho người nhà, người nhà của phó giám đốc Giang đâu?”
“Cậu đừng có nói đùa với tôi, Giang Cửu Nguyệt khoẻ như trâu, sao lại chết được? Cô ấy đang giở trò có phải không, ép tôi phải mời cô ấy phải không? Được, tôi đến đó.”
Trầm Ngôn Xuyên hít sâu, run rẩy cúp điện thoại, sắc mặt nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Hệ thống: “Ui ui ui, rất thất vọng phải không? Xem ra cô trong lòng Trầm Ngôn Xuyên cũng không bao nhiêu trọng lượng như tôi nghĩ.”
Hệ thống kỳ lạ chế giễu tôi, tôi không quan tâm đến nó, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Trầm Ngôn Xuyên.
Tôi biết anh ta rất sợ hãi.
Mắt anh ta cũng đã đỏ rồi, rút chìa khoá xe ra, ấn mấy lần, hoàn toàn không ấn xuống được, chỉ có thể để người ở công ty đưa anh ta đến bệnh viện.
Ở cửa phòng cấp cứu, Tiểu Chu vừa nhìn thấy anh ta, đã kích động xông đến: “Trầm tổng, anh đến rồi.”
Trầm Ngôn Xuyên đứng ở hành lang, nhìn chiếc giường bệnh phủ vải trắng, đồng tử giãn ra, hoàn toàn không nhích chân được.
“Đây là Giang Cửu Nguyệt?”
“Đúng vậy, phải có người nhà ký tên mới có thể giải phẫu. Trầm tổng, người nhà của phó giám đốc Giang đâu?”
Trầm Ngôn Xuyên thất thần đứng tại chỗ một lúc, đột nhiên bổ nhào đến, kéo tấm vải trắng ra.
“Điều này không thể nào! Giang Cửu Nguyệt, em tỉnh lại cho anh!”
“Em chết rồi, công ty phải làm sao, anh phải làm sao? Tiền của anh đi đâu rồi! Giang Cửu Nguyệt, em tỉnh dậy cho anh!”
Trầm Ngôn Xuyên giống như phát điên, liều mạng lắc lư cơ thể tôi.
“Sao em lại chết! Em muốn anh phải làm sao? Giang Cửu Nguyệt, Giang Cửu Nguyệt, em tỉnh lại đi…”
Hai mắt Trầm Ngôn Xuyên đỏ ửng, nước mắt chảy ra. Anh ta ôm chặt tôi vào lòng, nhéo vào người tôi, kéo mí mắt tôi.
Tôi nhìn chán nản lạ kỳ.
Tôi đã chết rồi, Trầm Ngôn Xuyên, anh không quan tâm chuyện mất đi tôi, mà chỉ để ý đến tiền và công ty.
Tôi không quan trọng như vậy sao?
Hệ thống: “Chả thế thì sao, mười mấy tỷ mà! Cô tự nói xem bản thân mình đáng giá nhiều tiền vậy sao?”
Nhận ra tôi thật sự không còn nữa, cảm xúc Trầm Ngôn Xuyên hoàn toàn chìm trong sự điên cuồng. Anh ta ôm tôi ngã gục xuống đất, tuyệt vọng không ngừng đập đầu vào tường hết lần này đến lần khác.
“Em không còn nữa, ai giúp anh xử lý vấn đề của công ty?”
“Công ty thật sự toang rồi, anh cũng sắp toang rồi.”
“Giang Cửu Nguyệt, em tỉnh lại đi, em giúp anh đi,em giúp anh lần nữa đi, anh đảm bảo sau này sẽ không tức giận với em. Em nói làm như thế nào thì làm như thế đó, sau này anh đều nghe theo em hết có được không?”
Trầm Ngôn Xuyên khóc lóc thảm thương, đấm mạnh vào ngực mình.
“Cuộc điện thoại cuối cùng đó của em, anh nên quay về, tại sao anh không về chứ.”
“Nếu anh về, em sẽ không chết…”
“Tất cả đều có thể cứu được, anh nên chết, tại sao anh không về chứ…”
Trầm Ngôn Xuyên suy sụp, trước mắt là màn đen, ngã ngửa xuống đất.
10
Khi mở mắt ra, Trầm Ngôn Xuyên đang nằm trên giường lớn ở bệnh viện.
Lương Mạn đang ngồi bên cạnh anh ta, gương mặt đầy tự tủi thân: “Ngôn Xuyên, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.”
“Giang Cửu Nguyệt cũng thật sự là, biết anh bệnh, cũng không đến thăm anh.”
“Em gọi cho cô ấy mấy cuộc điện thoại, nhưng cô ấy nói…”
Lương Mạn nhìn sắc mặt Trầm Ngôn Xuyên, đỡ anh ta ngồi dậy, nhét một cái gối tựa sau lưng anh ta.
“Nhưng cô ấy nói không có thời gian quan tâm anh. Cô ta cũng thật quá đáng, cho dù là tức giận, cũng không thể bỏ mặc sức khoẻ của anh chứ.”
Trầm Ngôn Xuyên ngồi thẳng người, hai mắt nhìn chằm chằm Lương Mạn: “Lời này, là Giang Cửu Nguyệt tự nói sao?”
Tôi ở bên cạnh xem suýt nữa bật cười thành tiếng. Tối hôm qua sau khi Trầm Ngôn Xuyên ngất đi, bác sĩ chẩn đoán xong, nói anh ta chỉ là kích động quá mức, không có vấn đề gì lớn. Bệnh viện không đủ giường, bảo người nhà đưa anh ta về.
Tiểu Chu chỉ có thể gọi điện thoại bảo Lương Mạn đến chăm sóc anh ta, cảnh sát và bác sĩ ở đây vẫn còn đợi xử lý thi thể của tôi, công ty cũng một đống việc, Tiểu Chu bận rộn, hoàn toàn không kịp nói cho Lương Mạn biết chuyện tôi đã xảy ra chuyện.
Lương Mạn rót một ly nước đưa cho Trầm Ngôn Xuyên, vẻ mặt càng thêm tủi thân.
“Đúng vậy, không chỉ như vậy, vừa nãy em muốn xuống lầu mua ít đồ ăn cho anh, khi quẹt thẻ, nhân viên bảo thẻ không thể dùng.”
“Đây là thẻ phụ anh đưa cho em, tại sao không thể dùng được? Là Giang Cửu Nguyệt nhân lúc anh bệnh, điện thoại cho ngân hàng, khoá thẻ này rồi.”
“Ngôn Xuyên, anh biết em mà, em hoàn toàn không quan tâm đến tiền bạc, anh không cần vì em mà cãi nhau với cô ấy. Thẻ này trả lại cho anh.”
Nóng xong, cô ta lấy một tấm thẻ ngân hàng màu đen ở đầu giường, hai mắt ửng đỏ nhét vào tay Trầm Ngôn Xuyên.
“Giang Cửu Nguyệt cũng quá xem thường em rồi. Anh biết mà, từ nhỏ đến lớn em không hề có chút khái niệm nào với tiền bạc. Em khác với cô ấy, cô ấy luôn tính toán chi li, rất xem trọng tiền bạc.”
Nói xong thì nhún vai, xem như đang nói đùa.
“Nếu như ngày nào đó anh phá sản, chắc chắn cô ấy sẽ không cần anh.”
11
Hoàn cảnh Lương Mạn khá giả, nhưng mấy năm cô ta ở nước ngoài, nhà cô ta phá sản.
Sau khi trở về nước, cô ta vẫn giữ thái độ cao thượng trước mặt Trầm Ngôn Xuyên. Ngay cả việc quẹt thẻ của anh ta, cũng là Trầm Ngôn Xuyên cầu xin cô ta.
Khi tôi giúp Trầm Ngôn Xuyên xử lý sổ sách tài vụ, phát hiện cô ta mỗi tháng quẹt hơn hai trăm vạn, tức giận cãi nhau với Trầm Ngôn Xuyên.
Trầm Ngôn Xuyên cười lạnh: “Tháng sau là sinh nhật anh, Lương Mạn cô ấy chỉ giúp anh mua quà mà thôi.”
“Giang Cửu Nguyệt, em có thể đừng thô tục như vậy không, em cho rằng người nào cũng giống như em chứa tiền trong mắt sao? Lương Mạn cô ấy không giống vậy! Cô ấy rất đơn thuần, không thực dụng giống như em.”
“Cô ấy là cô gái lương thiện nhất trên thế giới này, đừng dùng thế giới quan phàm tục kia của em mà nhục mạ cô ấy.”
Mối tình đầu không nhiễm bụi trần hoá ra là một quả cầu bùn.
Trầm Ngôn Xuyên giống như bị tát một bạt tay, anh ta ngu ngốc nhìn tấm thẻ đen trong lòng bàn tay, đau khổ nhắm mắt lại.
Lương Mạn cho rằng Trầm Ngôn Xuyên đang tức giận với tôi, ngay lập tức dính lấy anh ta, ngồi bên cạnh anh ta, không ngừng nổ lực.
“Đừng giận nữa, Ngôn Duyên. Em nói bậy bạ, anh chắc chắn sẽ không phá sản!”
“Báo cáo quý trước đưa ra, cổ phiếu không phải tăng rất nhiều sao? Suy cho cùng Giang Cửu Nguyệt cũng xuất thân từ nghèo khó, không hiểu những quy tắc kinh doanh của các công ty lớn. Anh yên tâm, có em ở đây, sau này công ty sẽ càng lúc càng phát triển.”
“Tôi tốt cái mẹ cô!”
Trầm Ngôn Xuyên đột nhiên tức giận, hung hăng tát vào mặt Lương Mạn.
“Con khốn làm bộ làm tịch nhà cô, cô hại chết tôi rồi, đều là do cô hại tôi.”
Trầm Ngôn Xuyên bổ nhào đến, đè Lương Mạn trên mặt đất, giống như phát điên tát vào mặt cô ta.
“Sao tôi lại tin vào lời ma quỷ của cô chứ!”
“Làm giả sổ sách, mẹ kiếp tôi làm giả sổ sách.”
Lương Mạn bị tát đầu óc choáng váng, mặt sưng vù giống như đầu lợn.
Cô ta hoảng sợ vùng vẫy, dùng lực đẩy Trầm Ngôn Xuyên: “Anh điên rồi, Ngôn Xuyên, anh làm cái gì vậy hả!”
“Làm cái gì? Cô không phải sinh viên tài chính tài năng sao? Không phải cô mỗi ngày đều xem tin tức sao? Mẹ kiếp cô không xem thử, công ty chúng tôi bị uỷ ban chứng khoán nhà nước phạt 27 tỷ sao? 27 tỷ đó, tiêu rồi, hoàn toàn tiêu rồi!”
“Tôi sẽ phá sản, tiền trong thẻ của tôi nhất định cũng là bị ngân hàng chuyển đi trước rồi.”
“Đúng vậy, nhất định là như vậy.”
Đánh qua đánh lại, đầu óc Trầm Ngôn Xuyên tỉnh táo lại.
Trong những năm qua, nhiều công ty đã sụp đổ. Sau khi công ty phá sản, bản thân ông chủ cũng nằm trong danh sách đen tín dụng, nhưng nếu tài sản được chuyển nhượng trước, mặc dù không thể ngồi máy bay tàu cao tốc nhưng cuộc sống sẽ không quá thảm hại.
Hiện tại tất cả tài sản đứng tên anh ta, chắc chắn đã bị đóng băng rồi, không kịp chuyển nhượng nữa, nhưng trong tay Lương Mạn vẫn còn tiền.
“Tiền tôi đưa cho cô đâu, trang sức tôi mua cho cô đâu? Cô trả tất cả lại cho tôi!”
12
Trầm Ngôn Xuyên ném Lương Mạn xuống, xông đến trước bàn trang điểm, lục hộc tủ của cô ta.
Lương Mạn bị đánh đến phát ngốc, mở mắt nằm trên mặt đất một lúc lâu mới phản ứng lại. Cô ta chống tay từ từ ngồi dậy, việc đầu tiên, không phải chạy đến ngăn cản Trầm Ngôn Xuyên, mà lấy điện thoại ra, đi tra chuyện công ty.
Chuyện này không tra không biết được, một khi tra ra liền giật mình.
Trong hai ngày nay Trầm Ngôn Xuyên hôn mê bất tỉnh, sau khi uỷ ban chứng khoán nhà nước công bố, cổ phiếu công ty giảm không ngừng, tất cả đối tác đều lần lượt chấm dứt hợp đồng, còn có rất nhiều người đổ xô kiện công ty. Nếu lập hồ sơ sớm, đến kho phá sản bản thân có thể xếp ở trước.
Đến bước này, Trầm Ngôn Xuyên đã vào thế hết hy vọng, không thể quay lại được.
Lương Mạn rất khó chấp nhận sự thật này.
Sau khi nhà cô ta phá sản, ba mẹ cô ta là người không đáng tin trong nước, chỉ có thể ở nước ngoài. Hai người sức khỏe không tốt, khám bệnh thuốc than tốn không ít tiền.
Không có Trầm Ngôn Xuyên, cô ta phải đi đâu để kiếm nhiều tiền như vậy?
“Không thể nào! Giang Cửu Nguyệt đâu? Cô ta không phải là phó giám đốc của công ty sao? Cô ta phải giải quyết chuyện này, tại sao lại để công ty rơi vào bước đường này?”
Nghe đến tên tôi, Trầm Ngôn Xuyên càng tức giận hơn. Anh ta kéo hết hộc tủ bàn trang điểm ra, đập xuống đất.
“Cô còn có mặt mũi để nói, cô ấy bị cô hại chết rồi!”
“Đều là do con người khốn nạn của cô, níu kéo không cho tôi về! Giang Cửu Nguyệt cô ấy chết một mình trong chung cư, không biết lúc đó tuyệt vọng bao nhiêu, sợ hãi bao nhiêu!”
Trầm Ngôn Xuyên lại bổ nhào đến Lương Mạn, đấm vào mũi Lương Mạn một cái, máu chảy ra.
Cô ta la lên, lấy tay che mặt.
“Giang Cửu Nguyệt chết rồi sao? Hôm đó là chính anh không chịu về, sao lại trách tôi?”
“Im miệng! Tôi bảo cô im miệng!”
Trầm Ngôn Xuyên lại đấm mạnh vào mặt cô ta, Lương Mạn sợ hãi tránh sang một bên, bò dậy muốn bỏ chạy.
Trầm Ngôn Xuyên một tay bóp cổ cô ta, kéo cô ta đến bàn trang điểm.
“Trang sức tôi mua cho cô hai năm nay đâu? Kim cương, đồng hồ, dây chuyền, đá quý đó đều ở đâu rồi?”