Vĩnh Viễn Mất Đi Tình Yêu - Chương 2
5
Lần này cũng vậy.
Trầm Ngôn Xuyên hét lên, sau đó im lặng , chờ tôi mở cửa.
Đợi một lúc, cánh cửa vẫn không hề động đậy. Trầm Ngôn Xuyên bực bội hét lên, đấm vào cánh cửa.
“Giang Cửu Nguyệt, em thật sự có bản lĩnh, em đợi đó cho anh.”
Tôi có để một chìa khoá dự phòng ở công ty, Trầm Ngôn Xuyên phản ứng lại, chuẩn bị gọi điện cho trợ lý Tiểu Chu, bảo anh ta mang chìa khóa đến.
Nhưng chưa kịp mở điện thoại, màn hình loé lên, là Lương Mạn gọi điện thoại cho anh ta.
Trầm Ngôn Xuyên nhíu máy, ấn nghe máy.
“Mạn Mạn, em đợi một lúc, anh ở đây còn có chuyện…”
“Ngôn Xuyên, em đau quá.” Lương Mạn bật khóc: “Em bị ngã, anh mau đến cứu em đi! Đau quá, em chảy nhiều máu lắm…”
“Chậc, sao Lương Mạn chỉ biết dùng cách này vậy?” Tôi không nhịn được mà trợn mắt.
Chuyện này đã xảy ra nhiều lần rồi, mỗi lần Trầm Ngôn Xuyên ở chỗ tôi, cô ta đều sẽ dùng mọi lý do để gọi điện thoại đến. Khi thì nấu cơm bị dầu văng trúng, khi thì gặp biến thái bám theo trên đường, khi thì trong nhà cúp điện nên sợ hãi, năng lực tự chăm sóc bản thân còn không bằng đứa trẻ mười tuổi, nhưng Trầm Ngôn Xuyên hết lần này đến lần khác đều bị dính chiêu này.
“Mạn Mạn từ nhỏ đã được nuông chiều thành thói quen, nhà cô ấy có điều kiện, ba mẹ đều nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay. Không giống như em, cấp ba đã bắt đầu đi làm thêm.”
“Em độc lập, mạnh mẽ, chuyện gì cũng tự mình làm được. Nhưng Mạn Mạn không có anh thì không được, em ngoan một chút, anh giúp cô ấy xử lý xong sẽ về.”
Đối với Trầm Ngôn Xuyên, chuyện của Lương Mạn đều đặt ở vị trí đầu tiên.
Nhưng hiện tại, đối thủ tranh đấu với Lương Mạn không phải là tôi, mà là tiền. Cô ấy còn có thể thắng sao?
Tôi mong đợi nhìn Trầm Ngôn Xuyên, quả nhiên, anh ta hít sâu , không nhẫn nại kéo cà vạt.
“Ngã thì em gọi xe cứu thương đi, gọi cho anh có ích gì?”
“Đợi anh giải quyết xong việc ở đây, sẽ đến bệnh viện tìm em, bây giờ đừng gọi điện thoại cho anh nữa.”
Nói xong cúp máy, định gọi cho Tiểu Chu.
Nhưng chưa tìm được tên Tiểu Chu trong danh bạ, thì Lương Mạn lại gọi điện thoại đến.
6
“Xin lỗi, A Xuyên, em không nên gọi làm phiền anh.”
“Sinh nhật của chị Cửu Nguyệt là quan trọng nhất, vết thương nhỏ này của em thật sự cũng không là gì. Em có thể tự mình đi đến bệnh viện, anh cứ ở bên cạnh chị ấy đi.”
“Ở nước ngoài nhiều năm như vậy, em nên một cách ở một mình rồi.”
“Em cũng… đến lúc nên buông bỏ anh rồi.”
Giọng điệu của Lương Mạn điều chỉnh rất tốt, buồn tủi, thất vọng, rồi giả vờ mạnh mẽ.
Trầm Ngôn Xuyên nghe xong, thất thần vài giây. Nếu là trước đây, chắc chắn anh ta sẽ ngay lập tức chạy như bay đến. Nhưng đáng tiếc, ở trước mặt 8 tỷ, đầu óc anh ta cũng tỉnh táo.
Anh ta cúp điện thoại, sau đó trượt xuống màn hình, kéo Lương Mạn vào danh sách đen, lúc này mới bấm số điện thoại Tiểu Chu.
“Tiểu Chu, đem chìa khoá Giang Cửu Nguyệt để trong ngăn kéo đến cho tôi.”
Giọng Tiểu Chu rất hoang mang: “Trầm Tổng, anh đi đâu vậy? Anh nhanh đến đây đi, công ty xảy ra chuyện rồi.”
“Bên uỷ ban chứng khoán nhà nước cho người đến, nói tài vụ công ty làm giả, muốn phạt 27 tỷ!”
Trầm Ngôn Xuyên nghe xong, hơi thở bị chặn lại ở ngực, nghẹn ngào ở lồng ngực, mắt trợn tròn.
“Bao nhiêu? 27 tỷ? Tôi lập tức quay về. Giang Cửu Nguyệt cô ấy đâu rồi!”
“Cũng không biết Giang Phó tổng đã đi đâu rồi, điện thoại gọi mãi không được.”
“Bây giờ tôi đến ngay. Tiểu Chu, cậu nghe này, bên phía công ty cậu gác lại trước, câu đem chìa khóa đến chung cư Hạo Đình, mở cửa nhà cô ấy, bảo Giang Cửu Nguyệt đến công ty ngay!”
Trầm Ngôn Xuyên rống lớn vào điện thoại, không ngừng xông đến công ty.
Giá trị thị trường công ty mặc dù cao, nhưng một khi khoản tiền phạt được công bố, giá cổ phiếu sẽ giảm mạnh, điều này sẽ gây ra nhiều phản ứng dây chuyền. Ngoài số tiền đã biến mất một cách bí ẩn khỏi thẻ của anh ta trước đó, công ty sẽ phá sản ngay sau khi nộp phạt. Trầm Ngôn Xuyên không chỉ trở thành kẻ khốn cùng mà còn mắc nợ hàng tỷ đồng.
Trầm Ngôn Xuyên bị doạ mặt mũi tái nhợt, tay cầm vô lăng cũng bất lực không sử dụng được, nghiến răng nghiến lợi.
Tôi chưa bao giờ thấy anh ta hoảng loạn đến mức độ này, trong ấn tượng của tôi anh ta luôn bình tĩnh, điềm đạm.
Mất USB luận văn, anh ta nhún vai: “Viết lại một lần nữa là được, có gì mà hoảng sợ?”
Ví tiền mất, anh ta cũng bình tĩnh: “Dù sao cũng không bao nhiêu tiền, tiết kiệm lại là được.”
Khi công ty lập nghiệp, ký được một đơn hàng lớn. Trước khi giao dịch, khách hàng bỏ đơn. Tôi lo lắng, mấy đêm không ngủ được, Trầm Ngôn Xuyên vẫn bình tĩnh an ủi tôi: “Không sao, hàng giữ lại cũng không hỏng, tìm thêm một khách hàng khác là được.”
Vì lý do này mà bình thường anh ta hay cười nhạo tôi, cảm xúc không được bình tĩnh, tinh thần không đủ mạnh mẽ.
Nhưng hiện tại tôi mới hiểu được, USB mất rồi, người viết lại là tôi, tiền trong ví mất rồi tôi là người tiết kiệm, khách hàng là tôi chạy đi kiếm lại, đương nhiên anh ta không cần lo lắng rồi.
Hoá ra khi liên quan đến lợi ích sống còn, con người ai cũng vậy.
7
Khi Trầm Ngôn Xuyên chạy đến công Ty, người của uỷ ban chứng khoán nhà nước đã đi rồi.
Tờ giấy thông báo phạt được đặt rành rành trên bàn làm việc, con số và con dấu đỏ rực bên trên vô cùng bắt mắt.
Trầm Ngôn Xuyên gần như phát điên.
“Giang Cửu Nguyệt đâu? Phần tài vụ này không phải đều do cô ấy phụ trách sao? Rốt cuộc là tại sao lại xuất hiện sơ suất lớn như vậy?”
Thư ký thận trọng đi lại gần.
“Giang Tổng sớm đã bỏ mặc phần này rồi. Phần báo cáo tài chính đó… Trầm Tổng, là do chính anh quyết định mà.”
“Anh yêu cầu chúng tôi báo cáo lợi nhuận… nói các công ty khác đều làm như vậy, đây là thông lệ của ngành.”
“Sau khi công bố kết quả quý, giá cổ phiếu của công ty tăng lên hai mươi điểm, anh còn đưa cô Lương đi đấu giá để mua trang sức ăn mừng. Lô trang sức đó cũng đã vào tài khoản của công ty, Trầm tổng, anh quên rồi sao?
Trầm Ngôn Xuyên ngây người.
Lúc đầu bởi vì chuyện này, chúng tôi cũng cãi nhau một trận quyết liệt.
Đề nghị làm giả sổ sách là do Lương Mạn đề suất, cô ta học đại học tài chính, cũng từng thực tập vài công ty lớn ở nước ngoài, tự cho rằng trình độ cao hơn tôi nhiều.
“Ai ngu ngốc giống như các người, báo cáo hơi chỉnh một chút, lợi nhuận tốt hơn, cổ phiếu cũng có thể tăng lên rất nhiều.”
“Nhiều công ty trên niêm yết đều làm như vậy, uỷ ban chứng khoán nhà nước sẽ không tra ra được.”
Nghe Lương Mạn nói xong, Trầm Ngôn Xuyên mỉm cười gật đầu, ánh mắt đầy sự tán thưởng.
“Vậy nghe Mạn Mạn đi. Giang Cửu Nguyệt, làm lại báo cáo quý này đi.”
“Không được! Chúng ta là công ty niêm yết, thông tin tiết lộ đều phải chịu trách nhiệm với tất cả cổ đông, không thể làm như vậy.”
Tôi nghiêm nghị từ chối, Lương Mạn nghe xong, hốc mắt lập tức ửng đỏ.
Cô ta tủi thân níu cổ tay Trầm Ngôn Xuyên: “Em rõ ràng là vì muốn tốt cho công ty thôi, chị Cửu Nguyệt cho dù không thích em, cũng đừng làm như vậy chứ. Chỉ vì tức giận với em, mà hại công ty tổn thất bao nhiêu tiền.”
Trầm Ngôn Xuyên nhìn Lương Mạn, cãi nhau một trận với tôi.
Tôi không muốn làm những chuyện gian dối này nên nói muốn nghỉ phép.
Trầm Ngôn Xuyên cho rằng tôi muốn uy hiếp anh ta.
“Giang Cửu Nguyệt, em đừng coi trọng bản thân mình quá, không có em trái đất vẫn quay.”
“Anh biết, em ghen tị Lương Mạn có bản lĩnh hơn em, năng lực tốt hơn em, nhưng công ty là của anh, em không thể lấy tiền của anh mà đi tức giận với cô ấy!”
“Muốn nghỉ phép, thì cút về đi! Anh kiếm người khác thay chức vụ của em!”
8
Nhớ lại chuyện trước đó, Trầm Ngôn Xuyên bực bội đập bàn.
“Vậy thì làm sao? Giang Cửu Nguyệt vẫn là phó giám đốc của công ty, xảy ra chuyện như vậy, cô ấy cũng phải chịu trách nhiệm!”
“Không phải cô ấy đã nhận được tin tức rồi sao, hôm nay cố ý trốn trong nhà, làm con rùa rụt cổ!”
“Tiểu Chu đâu, liên lạc với Tiểu Chu, ngay lập tức đưa Giang Cửu Nguyệt về công ty, cô ấy biết giải quyết như thế nào. Hình phạt này có hạn kháng cáo là một tuần, bảo cô ấy làm lại sổ sách, cô ấy nhất định sẽ có cách.”
Trầm Ngôn Xuyên đi qua đi lại trong văn phòng, không ngừng điện thoại cho Tiểu Chu.
Tôi đùa với hệ thống.
“Nhìn xem, bản thân anh ta cũng không ý thức được, tôi đối với anh ta quan trọng như thế nào.”
“Nhiều năm như vậy, anh ta làm việc gì cũng dựa vào tôi. Nhưng đáng tiếc, Trầm Ngôn Xuyên, lần này tôi thật sự không thể giúp anh rồi.”
Hệ thống: “Thần kinh!”
“Không phải cô còn thích anh ta chứ?”
“Có thể quan trọng bao nhiêu? Nếu quan trọng, cô bệnh mấy ngày hôm nay, sắc mặt còn nhợt nhạt hơn người chết, anh ta còn không phát hiện ra?”
“Nếu quan trọng, anh ta đưa thẻ phụ ngân hàng cho Lương Mạn, còn đối với cô thì nhỏ nhen keo kiệt, từng dẫn cô đi nhà hàng ngon lần nào chưa?”
“Bình thường đối xử tệ với cô như vậy, chết rồi yêu cô sao? Não tàn mới suy nghĩ như vậy? Nữ chính bạo ngược các cô chính là điên dại, điên dại!”
Tôi tức giận muốn cãi lại, nhưng nghĩ đến tiền biến mất của Trầm Ngôn Xuyên, lại ảo não nói không nên lời.
Vĩnh viễn mất đi tình yêu, thứ mà Trầm Ngôn Xuyên yêu nhất, quả thực không phải là tôi.
Trầm Ngôn Xuyên đợi tôi đến mất kiên nhẫn, gọi cho Tiểu Chu mười mấy cuộc điện thoại. Cuối cùng, điện thoại gọi được, âm thanh khóc lóc của Tiểu Chu từ đầu dây bên kia truyền đến.
“Trầm Tổng, phó giám đốc Giang cô ấy… cô ấy không còn nữa…”
“Là ý gì? Không ở nhà sao? Cô ấy còn có thể đi đâu?” Trầm Ngôn Xuyên hét lớn vào điện thoại: “Cô ấy không biết đi du lịch, nhiều năm như vậy, mỗi ngày cô ấy đều ở công ty và nhà, thì còn có thể đi đâu được chứ?”
Trầm Ngôn Xuyên bị đau dạ dày, tôi không yên tâm anh ta ăn đồ ăn ngoài, mỗi buổi sáng đều nấu cháo cho anh ta. Vì chăm sóc anh ta mà rất ít khi rời khỏi thành phố này.
Thỉnh thoảng đi công tác, họp, chỉ cần một cuộc điện thoại của Trầm Ngôn Xuyên, tôi liền ngồi máy bay trở về trong đêm. Anh ta sớm đã quen với việc gọi là tôi đến bất cứ lúc nào.
“Phó giám đốc Giang đã mất rồi. Hiện tại tôi đang ở trong bệnh viện trung ương, cảnh sát cũng đến, nói muốn đi pháp y khám nghiệm, có khả năng là nhồi máu cơ tim.”
Tiểu Chu nói xong, Trầm Ngôn Xuyên đứng bất động, thậm chí biểu cảm cũng không thay đổi.