Vĩnh Tuy Cát Thiệu - Chương 4
Ta trở về phòng, ma ma mang đến lời của mẹ ta, bảo ta hòa ly với Kỷ Như Phương để giữ lại m//ạng sống.
Ngày hôm sau, ta đến thư phòng tìm Kỷ Như Phương dùng bữa. Chỉ sau một đêm, gương mặt tuấn tú của hắn đã trở nên già nua, dưới cằm đã có râu lởm chởm.
Hắn nhìn thấy ta, cười khẩy, bò dậy khỏi sàn nhà, cầm tờ giấy hòa ly đã viết sẵn ném cho ta, lạnh lùng nói: “Cút đi!”
Ta nhìn ma ma bên cạnh với ánh mắt lạnh lùng, bà ta tránh ánh mắt ta: “Tiểu thư, ta là vì muốn tốt cho người.”
Ta lạnh lùng nói: “Ra ngoài.”
Sau khi họ ra ngoài và đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại ta và Kỷ Như Phương. Hắn cười nhạt: “Ta không có thời gian nghe ngươi nói nhảm, mau cút đi, nữ nhân thiên hạ đều như nhau, cút đi!”
Ta không biểu cảm tiến lại gần hắn, giơ tay, tát mạnh vào mặt hắn. Mặt hắn bị đ//ánh đến lệch đi. Dưới ánh mắt kinh ngạc và choáng váng của hắn, ta lại tát thêm một cái nữa, nặng nề giáng xuống.
Hắn hét lên: “Nàng đ//iên rồi phải không?”
Ta chậm rãi xé nát tờ giấy hòa ly trong tay: “Kỷ Như Phương, chàng cũng coi như là dòng dõi hoàng tộc, cha chàng là đại tướng quân nổi tiếng, mẹ chàng là Trưởng công chúa có quyền lực và lãnh địa, chàng cũng coi như là một anh hùng trẻ tuổi, giành được ngôi vị Trạng nguyên, cũng có công trạng, không đếm hết được chiến thắng.”
“Chàng định nhìn mình tự hủy hoại bản thân chỉ vì một nữ nhân sao?!”
Ta nắm tay hắn, đặt lên bụng mình: “Ở đây là cốt nhục của chàng, là con ruột của chàng, chẳng lẽ sau này chàng muốn ta nói với chúng rằng cha của chúng là một kẻ hèn nhát chỉ biết trốn tránh sao?”
Mắt hắn lập tức đỏ lên, nước mắt rơi xuống, hắn gọi nhỏ: “A Quỳnh.”
Ta nắm chặt tay hắn: “Kỷ Như Phương, chàng không thể không tin tưởng cha chàng, cả đời ông ấy ở trên lưng ngựa, ông ấy chet trong khi dẹp loạn, ông ấy trong sạch.”
Từng lời từng chữ của ta: “Cha của chàng, lão Quốc công gia, hoàn toàn trong sạch.”
Giọng hắn run rẩy: “Nhưng Hoàng thượng không tin.”
“Vậy thì khiến ông ta tin, dốc hết sức mình, thà chet cũng phải đấu, thay vì chờ chet.”
Ta lấy thanh k//iếm Thanh Phong treo trên tường, đặt vào tay hắn.
“Nạn cướp bóc ở tây nam rất nghiêm trọng, Hoàng thượng chọn lúc này ra tay với phủ Quốc công là vì một mặt Tam hoàng tử ép chàng, chàng nắm giữ binh quyền nhưng không đứng về phía hắn, hắn đương nhiên sẽ đàn áp chàng, tước đoạt binh quyền của chàng để kiểm soát trong tay.”
“Mặt khác, binh lực và lãnh địa trong tay mẹ là do Tiên đế ban cho. Thậm chí còn có lời đồn rằng, Tiên đế muốn phong bà ấy làm Hoàng thái nữ.”
“Nếu chàng gặp Hoàng thượng, nhất định phải chủ động xin Hoàng thượng thu hồi binh lực và lãnh địa của mẹ. Chàng cũng phải xin lệnh đi dẹp loạn, không ai trong triều muốn đi chịu chet, chàng phải đi, đó là con đường sống duy nhất của chàng.”
“Chàng có binh quyền trong tay, tây nam lại là chiến trường xưa, những tên c//ướp đều có võ nghệ cao cường, nếu có thể thu phục…” Ý của ta đã quá rõ ràng.
Đến tuyệt cảnh, thì dấy binh tạo phản, dốc hết sức mình.
“Kỷ Như Phương, ta là chính thê của chàng, chàng phải vì ta và con của chúng ta mà giành lấy một tương lai tốt đẹp!”
Hắn ngẩng đầu lên, sống lưng còng xuống được dựng thẳng, nước mắt lấp lánh: “Được…”
7.
Kỷ Như Phương đã thử nhiều cách để gặp Hoàng thượng nhưng đều không có kết quả, điều này nằm trong dự liệu của ta. Đúng lúc hắn không biết phải làm gì, lão phu nhân đã tr//eo cổ t//ự v//ẫn.
Trong bức thư để lại, bà dặn Kỷ Như Phương mang th//i th//ể của mình vào cung gặp Hoàng thượng, không ai dám ngăn cản. Kỷ Như Phương khóc đến mức ngất xỉu.
Ta nhìn th//i th//ể của bà, trong mắt không có chút buồn hay vui, đây là kết quả ta đã dự liệu.
Từ đầu đến cuối, chỉ khi Trưởng công chúa t//ự v//ẫn, Hoàng thượng mới chịu gặp mặt.
Cửa phủ Quốc công được mở ra. Kỷ Như Phương làm theo lời ta, giao nộp binh quyền và lãnh địa của Trưởng công chúa, đồng thời xin lệnh đi dẹp loạn ở tây nam để rửa oan cho cha. Hoàng thượng quả nhiên đồng ý.
Hắn quỳ ngoài Kim Loan điện, xin Hoàng thượng một ân huệ duy nhất.
“Phu nhân của thần đang mang thai, xin Hoàng thượng vì tình nghĩa huynh đệ mà chăm sóc tốt cho nàng ấy.”
Trưởng công chúa đã chet, Hoàng thượng tất nhiên không từ chối. Kỷ Như Phương không kịp từ biệt ta, hắn nhờ người mang thư đến cho ta.
“Ta và Trương thái y là bạn cũ, ông ấy sẽ kê cho nàng một đơn thuốc để bỏ thai.”
“Nếu ta chet, nàng hãy tái giá, toàn bộ tài sản của phủ Quốc công sẽ là của hồi môn cho nàng. Nếu ta còn sống trở về, bao nhiêu đứa con ta cũng có thể sinh với nàng.”
“Nghe lời, A Quỳnh.”
Cuối thư là tờ giấy hòa ly.
Ta ngồi trên xích đu, tắm mình dưới ánh nắng, tay cầm lá thư, trong lòng có chút thả lỏng. Mẹ ta chạy đến mắng ta là một kẻ ngốc, khóc lóc hỏi tại sao ta không rời đi.
Ta cười nhẹ, bất lực nghĩ mẹ thật ngây thơ.
“Mẹ à, dù Hoàng thượng không thích Trưởng công chúa, thì bà ấy vẫn là tỷ tỷ của ngài, họ là người một nhà, ngài có thể không quan tâm đến tính m//ạng của tỷ tỷ mình, nhưng nhất định sẽ quan tâm đến thể diện của hoàng tộc.”
“Nếu con hòa ly và rời khỏi Kỷ Như Phương vào lúc này, mẹ nghĩ Hoàng thượng sẽ tha cho con sao?”
“Ngài chỉ thấy con là một nữ tử không thể đồng cam cộng khổ, ngay cả vì thể diện của hoàng gia, ngài cũng sẽ lập tức giet con, thậm chí lúc đó cả gia tộc Bá phủ cũng sẽ bị liên lụy bởi con.”
Ta và Kỷ Như Phương là phu thê, giống như những người có cùng lợi ích, cùng vinh thì cùng vinh, cùng suy thì cùng suy. Ta nhìn tờ giấy hòa ly trong tay, có chút thất thần.
“Liệu nó có cơ hội thắng không?” Mẹ ôm ta, nước mắt rơi lã chã hỏi.
“Có chứ, chàng ấy đã ra trận từ năm mười bốn tuổi, chàng ấy là tiểu tướng quân bất khả chiến bại, chắc chắn sẽ thắng.”
Dù Kỷ Như Phương có đạo đức cá nhân thế nào, ta vẫn phải thừa nhận rằng hắn là một tiểu tướng quân bất khả chiến bại.
Năm ta chín tuổi, mẹ ôm ta đi xem hoa đăng, đêm đó, trên phố có một nhóm tàn quân của Nghị vương nổi loạn. Ta bị đám đông xô đẩy, tách khỏi mẹ.
Những tên phản quân để chạy thoát khỏi thành, mỗi kẻ đã bắt một thường dân không có sức chống cự làm con tin. Ta bị bọn chúng dí d//ao vào cổ, sợ hãi đến khóc nức nở. Người đến dẹp loạn là cha của Kỷ Như Phương, lão Quốc công gia.
Năm đó, Kỷ Như Phương mười bốn tuổi, ngông cuồng và ngang ngược. Hắn mắng kẻ bắt giữ ta là không biết xấu hổ, giơ d//ao lên để đe dọa một cô bé, có giỏi thì đổi với hắn.
Tên c//ướp bị chọc tức, đồng ý dùng hắn để đổi lấy ta. Dù sao thì hắn cũng là con trai duy nhất của lão Quốc công gia. Lão Quốc công gia mắng hắn là đồ khốn, hắn cười đùa, trước khi lão Quốc công gia kịp ngăn cản đã đổi chỗ với ta.
Sau đó, hai bên đánh nhau, hắn vì đẩy ta ra mà bị một vết ch//ém trên cổ, suýt chút nữa không cứu được, m//áu chảy đầm đìa. Vết sẹo trên cổ hắn đến bây giờ vẫn còn.
Kỷ Như Phương mười bốn tuổi, ngông cuồng, tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, như một cơn gió thổi tới, khiến người ta không thể không loạn nhịp. Hắn từng là người hùng trong mộng của ta khi còn trẻ.
Năm ta mười lăm tuổi, lên núi hái thuốc, gặp được Kỷ Như Phương bị thương và trúng đ//ộc rắn. Khi đó ta nghĩ rằng đây là cơ hội ông trời cho ta để trả ơn.
Ta đã cứu hắn, Trưởng công chúa vì thế đã ban hôn cho ta và hắn, ta đã đồng ý. Khi đó ta rất vui. Hắn cau mày, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng đồng ý.
Ta nghĩ có lẽ là vì ta không đủ xinh đẹp, xuất thân của ta không đủ tốt, nên hắn mới do dự. Hắn không thích ta, cũng không sao, chỉ cần hắn tôn trọng ta, chỉ cần chúng ta có thể sống với nhau trong sự tôn trọng là đủ. Các cặp phu thê kết hôn vì liên minh, chẳng phải đều như vậy sao?
Năm đó ta mười lăm tuổi, trước khi định hôn với Kỷ Như Phương, mẹ ta đã chọn cho ta không ít chàng trai. Họ đều có khuyết điểm riêng, người thì mê cờ bạc, người thì thích tìm kỹ nữ, kẻ thì không lo làm ăn. Xem đi xét lại, vẫn thấy Kỷ Như Phương là tốt nhất.
Ít nhất hắn tôn trọng ta, ít nhất hắn có gia thế tốt, ít nhất hắn có tiền. Ta chưa bao giờ yêu cầu hắn yêu ta.
Ta nghĩ, cuộc đời dài như vậy, ta trả ơn cứu m//ạng của hắn, sau này, hắn đối xử tốt với con cái chúng ta, ta cũng sẽ làm tốt vai trò Quốc công phu nhân, lo liệu gia đình.
Năm đó Kỷ Như Phương hai mươi lăm tuổi, đã là một trong những chàng trai lớn tuổi nhất ở Trường An. Hắn chưa lấy vợ, vì hắn có một người thiếp mà hắn yêu thương.
Nhưng ta vẫn kết hôn với hắn, quả thật hắn rất giàu có. Bởi vì ngày cưới của chúng ta bị Nguyên Nương phá hỏng, hắn cảm thấy áy náy trong lòng, nên đã bỏ tiền ra để sửa lại toàn bộ phủ đệ cho mẹ ta.
Ngay từ đầu, hắn đã nói với ta: “Ta sẽ cho nàng địa vị của phu nhân, cho nàng toàn bộ tài sản của ta, con của chúng ta sẽ là thế tử duy nhất, chỉ có Nguyên Nương là nàng phải rộng lượng, nàng ấy là người ta yêu thương nhất.”
Hắn không phải là một người chồng tốt, nhưng lại là một người trụ cột gia đình tuyệt vời.
Đôi khi, ta cũng có chút ghen tị với Nguyên Nương. Ghen tị vì dù nàng ta có rơi vào chốn phong trần, vẫn có một người kiên quyết yêu thương nàng như vậy.