Vĩnh Tuy Cát Thiệu - Chương 3
5.
Nguyên Nương làm ầm lên với Kỷ Như Phương, nhưng hắn phân biệt rất rõ ràng chuyện giữa thê và thiếp: “Quản lý gia đình là việc của chính thất, nàng đừng can thiệp.”
Nguyên Nương tức đến rơi nước mắt, lại giở chiêu khóc lóc, gây rối, thậm chí đòi t//ự t//ử, nói rằng nàng ta muốn gặp Hàm Ca nhi.
Thực ra, ta không hạn chế việc nàng ta gặp gỡ Hàm Ca nhi, nhưng lão phu nhân không ưa lối hành xử của nàng ta, không cho phép nàng ta gặp con trai, sợ sẽ dạy hư đứa trẻ.
Thời gian này, Hàm Ca nhi được nuôi dưỡng bên cạnh ta, ngoại trừ tính cách có chút khó chiều, thì mọi thứ đều ổn.
Không biết có phải thừa hưởng từ Kỷ Như Phương hay không, nhưng thằng bé không thích đọc sách, mà lại rất hứng thú với cưỡi ngựa và bắn cung. Nguyên Nương khóc quá nhiều, Kỷ Như Phương xót nàng ta nên cuối cùng cũng mở lời với lão phu nhân.
Ban đầu, bà tức đến mức lật cả bàn: “Đó là con trai ruột của con, còn nàng ta chỉ là một thiếp thất, Hàm Ca nhi gặp nàng ta chỉ thêm phiền phức, không dạy được điều gì tốt cho con trẻ.”
“Nhưng nàng ta dù sao cũng là mẹ ruột của nó, làm sao có chuyện không cho gặp mặt.”
Trong bữa ăn, chỉ cần nhắc đến chuyện này là mẹ con họ lại không vui vẻ gì. Nguyên Nương cứ ép buộc, cuối cùng không biết Kỷ Như Phương đã dùng cách gì mà lão phu nhân đồng ý cho nàng ta gặp Hàm Ca nhi mỗi mười ngày một lần.
Hàm Ca nhi ban đầu nghe nói hôm nay có thể gặp mẹ mình thì rất vui mừng, ta cho tỳ nữ mặc thêm áo dày cho nó rồi mới cho ra ngoài.
Nó vui vẻ ra đi, nhưng khi trở về thì lại mặt mày ủ rũ, ta hỏi nhưng nó không nói gì. Ta cẩn thận gọi tỳ nữ chăm sóc Hàm Ca nhi đến, đưa cho nàng ta ít bạc.
Ngày hôm sau, nàng ta đến báo với ta rằng Hàm Ca nhi nửa đêm đã ra ngoài đào một hố dưới gốc cây hòe và ch//ôn thứ gì đó. Ta sai người lấy lên xem, kinh hoàng phát hiện đó là một bùa chú, trên đó còn ghi tên ta.
Nàng ta muốn nguyền rủa đứa trẻ trong bụng ta chet. Ta nghiến răng cười lạnh, thay thế tờ giấy trên đó, giả mạo nét chữ của Nguyên Nương và viết ngày tháng năm sinh của lão phu nhân.
Ta từ nhỏ đã theo học y thuật từ tổ phụ, nghe nói gần đây lão phu nhân ngủ không yên, ta đích thân vào bếp nấu món canh bổ dưỡng cho bà. Canh giúp an thần, nhưng kết hợp với hương liệu trong túi thơm trên thắt lưng của ta, sẽ khiến người ta mất trí.
Liên tiếp mấy ngày, lão phu nhân luôn cảm thấy buồn ngủ, cả ngày mơ màng. Đúng lúc này, Thái hậu trong cung tổ chức lễ La Thiên Đại Giáo, lập đạo tràng, trong một đêm, rất nhiều đạo sĩ từ núi xuống đến kinh thành.
Vừa đúng lúc, có một đạo sĩ mù đi ngang qua phủ Quốc công xin nước uống. Lão phu nhân bình thường đã rất tin những chuyện này, vội vàng mời người vào tiếp đãi.
Sau khi uống nước, đạo sĩ lắc đầu trước mặt lão phu nhân ta và nói: “Bà sắp hết mệnh rồi, dưới gốc cây hòe ở phía tây nam phủ có ch//ôn mầm họa của bà đấy!”
Nói xong, ông ta nhanh chóng biến mất sau cửa. Phía tây nam chính là phòng của ta, lão phu nhân sai người đào gốc cây hòe lên, lập tức phát hiện bùa chú có ghi ngày tháng năm sinh của bà.
Bà tức giận, bảo Kỷ Như Phương viết thư hưu ta, định đưa ta lên quan. Ta đang định đổ tội cho Nguyên Nương, thì Kỷ Như Phương lại đứng chắn trước mặt ta.
“Mẹ, A Quỳnh không phải là người như vậy, nàng ấy không thể làm chuyện này, chắc chắn có người hãm hại, con xin lấy tính m//ạng ra đảm bảo!”
Ta hơi ngạc nhiên, Nguyên Nương bên cạnh nghe thấy vậy thì tức giận nói: “Dám làm mà không dám nhận, không biết trong lòng nàng ta đang có ý đồ gì!”
Ta lập tức nói: “Mẹ, đây không phải là chữ của con, hơn nữa, con với mẹ không có oán thù gì, sao lại dùng cách hại mình hại người như vậy để nguyền rủa mẹ! Nhất định là có người vu oan, ch//ôn cái thứ bẩn thỉu này trong viện của con, muốn mượn tay mẹ để loại bỏ con!”
Sắc mặt Nguyên Nương tái nhợt: “Ngụy biện! Rõ ràng là ngươi làm mà còn không nhận!”
Lão phu nhân hừ một tiếng, triệu tập hạ nhân trong viện của ta đến thẩm vấn, rất nhanh, tỳ nữ chăm sóc Hàm Ca nhi đã thú nhận mọi chuyện.
“Đêm đó… Đại công tử dậy giữa đêm… ta thấy ngài ấy ch//ôn thứ đó…”
Lão phu nhân tức giận t//át Nguyên Nương một cái, lập tức ra lệnh đ//ánh nàng ta đến chet.
Hai gia nhân lập tức giữ chặt nàng ta, mấy cây gậy đã giáng xuống, Hàm Ca nhi chạy đến chắn trước mặt nàng ta: “Là con ch//ôn! Là con viết! Không liên quan đến mẹ con!”
Lão phu nhân run rẩy vì tức giận: “Thằng sói con! Đ//ánh! Đ//ánh chet cho ta!”
Kỷ Như Phương cuối cùng cũng ngăn cản, nhưng những gậy giáng xuống Hàm Ca nhi không ít, mỗi gậy đ//ánh xuống đều rất mạnh. Có mấy cái đ//ánh trúng vào lưng Hàm Ca nhi, đêm đó, thằng bé đã lên cơn sốt.
Lão phu nhân nhốt nó và Nguyên Nương vào từ đường, không cho ai đến thăm. Nguyên Nương khóc suốt một đêm, cứ thế nhìn đứa con mình bị sốt chet trong lòng. Sau ngày đó, tinh thần nàng ta có phần không ổn định.
Khi nàng ta ra khỏi từ đường, tìm đến ta, vừa cười vừa khóc: “Gieo nhân nào gặp quả ấy, ha ha ha ha ha ta trả lại cho ngươi rồi ha ha ha ha ha.”
Hạ nhân kéo nàng ta trở lại, Kỷ Như Phương mời thái y đến chữa trị, sau đó nhìn thì cũng có vẻ bình thường.
6.
Khi ta mang thai đến tháng thứ sáu, Cẩm Y Vệ bao vây toàn bộ phủ Quốc công. Phe cánh của Tam hoàng tử tố cáo phủ Quốc công trên triều đình, nói rằng việc cha của Kỷ Như Phương dẹp loạn năm ngoái có vấn đề.
Nạn c//ướp bóc ở tây nam kéo dài nhiều năm không dứt, là vì cha của Kỷ Như Phương đã thông đồng với thủ lĩnh bọn c//ướp. Thật là một lời vu khống vô lý, vậy mà Hoàng thượng lại tin.
Mặc dù Hoàng thượng chỉ cho Cẩm Y Vệ bao vây phủ Quốc công, nhưng lại bắt cả gia đình phó tướng của cha Kỷ Như Phương là Tướng quân Dương và xử tr//ảm cả nhà.
Trong khi chúng ta trong phủ sống trong sợ hãi, Nguyên Nương đã cặp kè với một trong những thị vệ của Cẩm Y Vệ, giả trang thành một ma ma đi chợ để trốn thoát. Đáng tiếc là chẳng bao lâu sau, nàng ta đã bị bắt lại.
Thị vệ thông đồng với nàng ta cũng bị đ//ánh chet ngay tại chỗ. Kỷ Như Phương mắt đỏ ngầu, ngón tay run rẩy, hắn nắm chặt tay Nguyên Nương: “Tại sao?! Ta đối xử với nàng chưa đủ tốt sao? Tại sao nàng lại đối xử với ta như vậy?”
Nguyên Nương run rẩy như chiếc lá trong gió, nàng ta hất tay Kỷ Như Phương ra, mặt tái nhợt hét lên: “Ta muốn sống! Ta không muốn chet! Ta không muốn bị bán vào giáo phường nữa!”
Nàng ta như phát đ//iên ôm lấy mặt mình, lẩm bẩm: “Với tuổi này, ta không thể vào giáo phường nữa, đến lúc đó ta sẽ bị đưa đến quân doanh làm quân kỹ, ta không muốn… ta không muốn!”
Kỷ Như Phương đau đớn như bị xé nát ruột gan, mắt hắn rưng rưng nước mắt, gần như rơi xuống.
“Nguyên Nương, chúng ta là thanh mai trúc mã, chúng ta từng có hôn ước! Khi gia đình nàng gặp nạn, ta đã tìm mọi cách cầu xin mẹ đổi tên đổi họ cho nàng, cứu nàng ra khỏi giáo phường! Vì nàng, mẹ đã dùng gia pháp với ta, đến giờ sau lưng ta vẫn còn vết sẹo!”
“Trước khi ta kết hôn, những năm qua, ta chỉ có nàng, nàng không nghe lời ta, thay đổi thuốc tránh thai, ta cũng chiều theo ý nàng. Sau khi đứa trẻ sinh ra, mẹ tức giận suýt đ//ánh chet ta, ta đã quỳ gối cầu xin mẹ cho nàng vào phủ, mẹ t//át ta một cái, nói ta mất trí rồi.”
Nước mắt hắn rơi xuống, vẻ mặt đau khổ, giọng nghẹn ngào: “Ta đúng là mất trí rồi, khi nàng ở trong vòng tay ta, nhỏ nhắn đáng thương như vậy, nàng yếu đuối không có chỗ dựa, nàng nói ta là chỗ dựa duy nhất của nàng, Nguyên Nương! Vì nàng, ta gần ba mươi tuổi mà chưa lấy vợ, ta làm hỏng danh tiếng của mình! Vì nàng, ta đã đối đầu với mẹ, thậm chí cưới A Quỳnh vì thấy nàng ấy tốt bụng có thể dung nạp nàng, nhưng Nguyên Nương! Nàng lại đối xử với ta như vậy sao!”
Nguyên Nương sụp đổ, đẩy hắn ra, vừa khóc vừa hét: “Nhưng ngươi vô dụng rồi, ngươi có biết không! Ngươi sắp chet rồi! Hoàng thượng đã xử lý gia đình Dương tướng quân, liệu ngươi còn có thể sống không? Ta chỉ muốn sống, tìm con đường sống cho mình, ta có gì sai!”
Ánh sáng trong mắt Kỷ Như Phương vụt tắt: “Nguyên Nương, rốt cuộc nàng có từng yêu ta không?”
“Không! Không! Không! Ta ở bên ngươi chỉ vì khi đó chỉ có ngươi có thể cứu ta, nhưng bây giờ, ngươi sắp không xong rồi, tại sao ta không thể tự tìm đường sống cho mình?” Lời nàng ta nói đầy ác ý.
Nguyên Nương hoàn toàn lộ rõ bộ mặt thật. Trong những ngày này, ngay cả khi Trưởng công chúa bệnh, người bên ngoài cũng không cho thái y vào. Đồ ăn hàng ngày cũng đã đến mức ôi thiu.
Kỷ Như Phương lùi lại một bước, tuyệt vọng lau nước mắt: “Là ta đã mù, nàng khiến ta cảm thấy ghê tởm!”
Hắn xông ra khỏi cửa, Nguyên Nương ngã xuống đất nức nở. Một tháng dài bị giam giữ, tinh thần và tâm lý của mọi người đều sắp sụp đổ.