Viên Mãn Vị Ương - Chương 3
11.
Khi xuân còn kịp trở về, thì Sở Thanh Yến đã .
Lúc đó mới phát hiện, trong thư gửi căn bản rõ tiến trình cụ thể, khiến chẳng hề biết ngày về.
Ta biết kết cục chuyện của Thành vương, bèn vội vàng chạy đến ngự thư phòng.
Còn bước , đã thấy giọng Phó Nguyên Sơ tức giận đến nghiến răng:
“Ngươi tưởng ngự hoa viên nhà kính trồng hoa , là công chúa sẽ quý cái thứ đồ chơi rách rưới của ngươi?
“Ngần năm mà ngươi tiến bộ chút nào, vẫn chỉ biết dùng mấy trò trẻ con như thế!”
Sở Thanh Yến vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh như thường, chỉ đáp một câu: “ công chúa thích.”
Ngay đó là một tiếng “Rầm!” thật lớn, màng gì nữa, liền đẩy cửa bước .
Thì là Phó Nguyên Sơ tức giận đập mạnh tay lên bàn. trông chẳng hề hấn gì đến Sở Thanh Yến cả.
Ta bước đến bên Phó Nguyên Sơ, vỗ nhẹ vai y: “Bệ hạ đừng giận, giận quá hại thân.”
Mà chuyện kiểu đó với Sở Thanh Yến, ai biết ghi thù giết luôn bọn chứ.
Ta như , căn bản để Phó Nguyên Sơ cơ hội cáo trạng, nhưng y vẫn nhăn mặt : “Tỷ tỷ thích !”
Theo ánh mắt y, thấy Sở Thanh Yến, và cành hoa đào bên cạnh —lần cắm trong bình, héo, nở đúng độ.
Sở Thanh Yến lập tức tiếp lời: “Bệ hạ định nuốt lời ?”
Nuốt lời gì cơ?
“Hay lắm hai , lưng còn bày trò chuyện nửa chừng? Ta đã mà, hai các ngươi đoạn tụ mà còn chịu nhận!”
Dù đã biết hai họ còn như trong nguyên tác nữa, nhưng nếu như , bọn họ tuyệt đối sẽ cho biết họ đang giấu điều gì.
Kết quả, hai còn kịp mở miệng, thì kẻ khác đột nhiên lên tiếng:
“Công chúa chí ! Ta cũng cảm thấy bọn họ rõ ràng là đoạn tụ!”
12.
Trong hoàng cung , rốt cuộc vẫn còn sáng mắt sáng lòng.
“Ngươi là… Thành vương?”
Người từng gặp qua, nhưng y phục là quy chế thân vương, chỉ thể là Thành vương.
Tạo phản mà xử tử, còn thể an nhiên trong ngự thư phòng?
Lúc , Sở Thanh Yến quỳ gối mặt :
“Việc Thành vương khởi binh là một hiểu lầm. Thần đã khuyên giải Thành vương rút binh, giao trả binh quyền cho bệ hạ. Công chúa động binh đao, thần may mắn phụ lòng ủy thác.”
“Ồ… ngươi… lên .” Ta thật biết nên gì cho .
Thành vương rốt cuộc là thật phản giả phản? Ba bọn họ liên thủ diễn cho một vở kịch?
Sở Thanh Yến dậy, mà nâng bình hoa trong tay lên:
“Thần từng trong thư, rằng đào xứ Hoài Nam đang độ rộ hoa, bèn hái một cành mang về dâng công chúa. Mong công chúa đừng chê.”
“Vật chẳng gì quý giá, chỉ cảm khái vì tặng mà trân trọng.”
Ánh hoa mờ ảo, Sở Thanh Yến chăm chú . Bóng dáng dần dần hòa ký ức về thiếu niên năm trong lòng .
Cổ họng khô khốc, Phó Nguyên Sơ khẽ kéo tay áo .
“Thỉnh Nhiếp chính vương lên. Ngài rời kinh đến nửa tháng, thư, thì giờ , hoa, ngài cứ mang về .”
Lời thốt , sắc mặt Sở Thanh Yến cũng gì biến đổi, ngược là , trong lòng chút chua xót.
Ta thừa nhận bản thân nhút nhát.
quá nhiều điều vẫn thể sáng tỏ, sự biểu lộ tình ý quá đỗi bất ngờ và nồng nhiệt , khiến dám tin, càng dám nhận.
Sở Thanh Yến chỉ nhíu mày, thuận theo dậy, giọng vẫn như thường ngày:
“Nếu công chúa thích, lần thần sẽ mang thứ khác.”
Trái , Phó Nguyên Sơ dường như cảm nhận tâm tình , lo lắng .
Ta cố gắng bỏ qua bầu khí đang trở nên kỳ quái, sang hỏi Thành vương:
“Xem Thành vương và nghĩ giống . Đã hai bọn họ chịu thật, ngươi xem, ngươi biết những gì về chuyện giữa hai họ?”
“Hoàng !” Phó Nguyên Sơ lập tức cất tiếng, Sở Thanh Yến cũng sang phía Thành vương.
Ta trừng mắt với cả hai, Phó Nguyên Sơ nhỏ giọng:
“Tỷ tỷ, và Sở Thanh Yến thể…”
“Vậy tại vẫn chuyện giấu cùng ? Thành vương, mau rõ ràng!”
13.
Thành vương thấy tình hình , ấp a ấp úng:
“Cái đó… Công chúa, việc của bệ hạ và Nhiếp chính vương… thực sự rõ a!”
“Nói những gì ngươi biết. Vì bảo bọn họ đoạn tụ?”
“Công chúa, thần xin .”
Sở Thanh Yến mở lời, ánh mắt vẫn mang theo chút cố chấp chịu buông.
Mà hiện tại, nhất quyết đoạt lấy là . Ta dám mắt , đành kéo ghế xuống.
“Chuyện công chúa , thần quả thực biết. Mấy ngày gần đây, trong trí nhớ của thần bỗng xuất hiện một đoạn—về việc thần… ép buộc bệ hạ. Ký ức đó hỗn loạn vô cùng, nhưng thể khớp với ký ức của bệ hạ.”
“Chính điểm kỳ quặc ở đây. Thần xưa nay dám vượt lễ vi phạm, huống hồ… trong lòng thần từ đến nay chỉ công chúa.”
“Thần đã tra xét kỹ, thời gian và chi tiết đều khớp với thực tế, những việc tuyệt đối từng xảy . Điều đó chỉ thể chứng minh rằng đoạn ký ức —là giả.”
Thành vương âm thầm giơ tay:
“Trong trí nhớ của cũng . Ta khởi binh… là vì mấy hôm bỗng nghĩ rằng bệ hạ đang Nhiếp chính vương… khụ khụ… Ta chỉ đến cứu giá thôi.”
Trong ngự thư phòng thoáng chốc lặng như tờ.
Phó Nguyên Sơ gì. Dù thì trong đoạn “kịch bản” , vai của cũng chẳng đáng để tự hào.
Giờ mọi đối chiếu chi tiết, chẳng khác nào những chuyện hề tồn tại giữa và Sở Thanh Yến chiếu trực tiếp một lượt, tất cả đều đã tỏ tường.
Không khí… thật sự ngượng ngùng.
Sở Thanh Yến đổi giọng:
“Cho nên, ký ức trong lòng công chúa thể là hư ảo, nhưng mặt là thật. Thần của hiện tại, thần ái mộ—luôn là .”
Lúc Phó Nguyên Sơ cũng lên tiếng:
“Ta cũng ! Ta còn yêu tỷ hơn cả !”
Ta bất lực. Bệ hạ quả nhiên là bao giờ chịu chịu thiệt.
“Vậy thì… giao dịch giữa hai ngươi là gì?”
14.
Bọn họ im lặng.
cũng nhanh chóng đoán đôi phần.
Không chỉ binh quyền của Thành vương giao cho Phó Nguyên Sơ, ngay cả binh lực trong tay Sở Thanh Yến cũng dần dần thu .
Xem đây chính là cái gọi là “giao dịch”. Sở Thanh Yến hào phóng như thế, từ Phó Nguyên Sơ đã đổi điều gì?
Nghĩ mãi , bèn hỏi thẳng:
“Hắn thể cho ngươi điều gì? Ta từ lâu đã xem bệ hạ như ruột thịt, ngươi đừng hại .”
Sở Thanh Yến khẽ bật :
“Thần trong lòng công chúa, chẳng lẽ đáng tin đến thế ? Huống hồ, bệ hạ cũng yếu thế như công chúa tưởng tượng.”
Song, Phó Nguyên Sơ đã hứa hẹn điều gì, vẫn .
Những ngày gần đây Phó Nguyên Sơ chỉ lo gặp đại thần, xem tấu chương, hiếm khi xuất hiện. Trái , Sở Thanh Yến thường xuyên đến Linh Lung điện.
Rất giống trong nguyên tác, đúng hơn là trong ký ức, cách đối đãi với Phó Nguyên Sơ năm xưa. Dù đến mức cực đoan, nhưng cũng khiến khác cảm thấy gai lưng.
Dẫu Sở Thanh Yến cũng mang họ Phó, mà thể tự do xuất nhập hậu cung, vốn đã là điều bất hợp lý.
Thế nên, vẫn thích cùng Thành vương “đẩy thuyền” hơn. Ta nghĩ ý tưởng, Thành vương bổ sung chi tiết—dĩ nhiên, hiện giờ chúng đang “đẩy thuyền” trong kịch bản truyện.
Cái đoạn kịch bản vô lý dường như đã khai sáng cho Thành vương, xem loại truyện đó đến mê mẩn.
Sở Thanh Yến chịu nổi, bèn nhờ Phó Nguyên Sơ hạ một đạo thánh chỉ đuổi Thành vương khỏi cung, còn sửa sang Thành vương phủ cho .
Sở Thanh Yến vẫn đến hằng ngày. Dù đến, thì quà cũng sẽ tới.