Viễn An - Chương 4
11
Mẹ đã mua đôi tỷ muội kia, cũng đã nghĩ thông suốt, để đại tẩu theo kiểu nhà quan lại, trang hoàng nhà cửa náo nhiệt, chỉ riêng trong viện của ta đã nhét đầy mấy nha hoàn.
Vất vả như vậy hơn một tháng, phủ đệ đã hoàn toàn thay đổi, cái gì cũng có quy có củ.
Bếp có nước nóng canh nóng suốt mười hai canh giờ, quét sân thì chỉ quét sân, quản quần áo giày tất thì lo quần áo giày tất, đồ trang sức để ở chỗ đại nha hoàn đáng tin nhất, đảm bảo không mất.
Có hôm mẹ thức dậy, nhìn những người bận rộn có trật tự, đột nhiên lại thở dài nhớ đến cha: “Lão già, ta đã nuôi lớn con cái cho nhà họ Tống các người nhưng ông thật là không có phúc, không được hưởng những ngày tốt đẹp như bây giờ.”
Nói xong, bà bắt đầu lo lắng cho thế hệ sau của nhà họ Tống, bà hỏi ta: “Con nói xem ca ca với đại tẩu con bây giờ tình cảm có tốt không? Bao giờ thì ta mới được bế cháu đây?”
Ta cười hì hì, cả ngày theo đại tẩu, ta biết rõ tình cảm của họ tốt hay không.
Ví dụ như hôm qua ở thư phòng, đại tẩu muốn dạy ta học chữ và vẽ tranh, bảo ta chọn mấy quyển sách tranh mình thích, ta lật đi lật lại, lật ra một quyển sách nhỏ. Truyện trên đó thật thú vị, kể về một thiếu niên nông thôn ra ngoài phiêu lưu, trải qua muôn vàn gian khổ, sống chết nơi chiến trường giết giặc. Đại tẩu vẽ đẹp, chữ cũng đơn giản, ta xem rất thích, càng xem càng thấy nhân vật chính giống ca ca, ta trêu chọc hỏi: “Đại tẩu, tẩu có phải thấy ca ca rất lợi hại nên mới vẽ truyền thần như vậy không?”
Đại tẩu vốn không có ý tốt muốn giật lại sách, nói đây chỉ là tác phẩm nhất thời của mình, nghe ta hỏi, mặt đỏ bừng nhưng vẫn không nhịn được gật đầu: “Phu quân đương nhiên lợi hại, năm đó còn nhỏ tuổi đã dám xông tới nhiều nơi như vậy, còn có thể lập công trên chiến trường mà sống sót, hơn không biết bao nhiêu con cháu thế gia.”
Tẩu thay ca ca tự hào, trong sự tự hào đó, còn có sự ngưỡng mộ sâu sắc của tẩu ấy.
Ta và mẹ vốn còn lo lắng họ nước đổ đầu vịt, không nói chuyện được với nhau nhưng từ cuốn sách thiếu niên trải qua nguy hiểm du ký này có thể thấy, ca ca và đại tẩu tâm sự nhiều hơn so với nói với ta và mẹ, ít nhất ta không biết ca ca đã dùng thịt chuột đồng để cứu Triệu tướng quân.
Huống hồ khi ca ca đối mặt với đại tẩu, đầu óc và sự gan dạ dường như thường xuyên mất tích.
Hôm đó đại tẩu ngồi trong sân, vừa xem ca ca múa đại đao, vừa may quần áo cho huynh ấy, có sợi chỉ quá dai, cắn mãi không đứt, đại tẩu muốn về phòng lấy kéo cắt, ca ca ngay cả chút thời gian không nhìn thấy tẩu ấy cũng không muốn, vội vàng, nắm sợi chỉ dùng đại đao chém thành hai đoạn.
Ca ca lúng túng đầy đầu mồ hôi, còn phải làm phiền đại tẩu mày mặt ửng hồng giúp huynh ấy lau đi.
Nói đến múa đao, có chuyện còn buồn cười hơn.
Bên cạnh ca ca đều là gã sai vặt, chỉ có lúc múa đao mới có nha hoàn đưa trà nước, lần đó có một nha hoàn xinh đẹp mới vào phủ, dùng tiền mua công việc này của nha hoàn khác, giả vờ ngã vào lòng huynh ấy.
Vừa khéo ta và đại tẩu học làm bánh ngọt mang cho huynh ấy nếm thử, thế mà bắt tại trận.
Ca ca dáng người cao lớn, thế mà lại sợ đến mức đẩy mạnh nha hoàn đó ra nói: “Nàng ta tự nhào tới, ta chỉ đứng đó, ta không làm gì cả.”
Đại tẩu cố ý trêu ca ca, nhíu mày nói: “Thân thủ của chàng tốt như vậy, sao lại không tránh được một tiểu nữ tử, ta đều hiểu, là thê tử, đây là việc ta nên làm cho chàng.”
Hiệu quả quá chân thực, dọa cho ca ca lập tức hét lớn: “Ta không có, ta không có, ta bây giờ sẽ đuổi hết nha hoàn trong phủ, sau này trong phủ chỉ được dùng gã sai vặt.”
Nói xong, định đi kho tìm khế ước, đại tẩu thấy đùa quá trớn, mới vội vàng kéo ca ca lại nói: “Nói bậy gì vậy, chàng không cần, Tiểu Chi còn cần, sau này Tiểu Chi gả chồng không có của hồi môn thì chàng chịu trách nhiệm à?”
Cũng ngày hôm đó ta mới biết, đại tẩu đối với ta tốt như vậy, tốt đến mức bây giờ đang tính toán làm sao để ta gả đi có thể ngẩng cao đầu.
Có lẽ tẩu ấy đã từng chịu khổ, không muốn ta phải chịu khổ nữa.
Phu thê ân ái như vậy, tiểu chất tử tiểu chất nữ của ta chắc chắn đã sắp đến rồi.
12
Nhưng trước khi con đến, ca ca còn phải giải quyết một số rắc rối.
Kiều phủ vẫn tiếp tục công kích ca ca, ca ca không muốn ta và mẹ lo lắng, chỉ nói đơn giản rằng chuyện này đã lan rộng thành tranh chấp giữa quan văn võ, còn phải mất một thời gian.
Thực ra Kiều lão đầu có một điều nói không sai, triều Đại Chiêu văn võ không thông hôn, không ghi vào luật pháp, chỉ là truyền thống mà mọi người ngầm hiểu.
Bởi vì lúc khai quốc, có thủ phụ và đại tướng quân dựa vào liên hôn kết minh, suýt lật đổ triều đại Tiêu thị, từ đó về sau, các đời hoàng đế đều cố ý trọng văn khinh võ, để văn võ trở thành thế lực đối lập lẫn nhau.
Lúc đại tẩu mới dạy ta truyền thống này, ta rất lo lắng, tẩu ấy và ca ca phải làm sao?
Tẩu ấy kiên nhẫn giải thích với ta, họ nhờ vào sự che chở của Cố phủ, phụ thân của Cố Thanh đã là thủ phụ, Cố Thanh cũng có tài năng lớn, hoàng đế chắc chắn sẽ phải dùng, so với việc để hắn cưới con gái của thượng thư, còn không bằng cưới con gái của một võ quan ngũ phẩm.
Dù sao thì Triệu tướng quân cũng không còn nhỏ, mới ngũ phẩm, so với võ tướng ngũ phẩm nhỏ tuổi như ca ca ta thì trọng lượng không giống nhau.
Cho nên Cố gia dám lấy sai làm đúng cưới cô nương Triệu gia, hơn nữa còn có thể vào cung gặp hoàng đế.
Đã không truy cứu Cố gia, tự nhiên cũng sẽ không truy cứu ca ca và đại tẩu.
Ta có chút cảm kích Cố Thanh đại nhân nhưng không ngờ chưa đầy mấy ngày, đã tận mắt nhìn thấy hắn.
Hắn đến tìm ca ca và đại tẩu nhờ giúp đỡ, bên cạnh còn dẫn theo Triệu cô nương suýt nữa đã trở thành đại tẩu của ta.
Ta lặng lẽ đánh giá một chút, hắn trắng hơn ca ca ta một chút nhưng xét về dung mạo, cũng không đẹp hơn ca ca ta.
Hắn rất lễ phép chắp tay nói: “Về vụ án của Kiều gia, Cố mỗ có chút chuyện muốn nhờ Tống tướng quân và phu nhân giúp đỡ, xin tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện chi tiết.”
Nhưng ca ca nghe xong không hề động đậy, dựng đứng đao của mình, lạnh lùng nói: “Cố đại nhân chẳng lẽ không có lời nào khác muốn nói trước với phu nhân của ta sao?”
Đại tẩu kéo tay áo ca ca: “Kết quả bây giờ đối với mọi người đều tốt, ta không để trong lòng, chàng cũng đừng để trong lòng.”
Nhưng lần này ca ca lại trực tiếp chĩa đao về phía Cố đại nhân nói: “Đó là trời phù hộ, lỡ như hôm đó xảy ra sai sót, nàng là một nữ tử yếu đuối, hắn làm như vậy là đẩy nàng vào chỗ chết, không đánh hắn một trận, khó mà tiêu tan mối hận trong lòng ta.”
Nói xong, huynh ấy ném đao đi, nắm đấm hướng về phía Cố đại nhân.
Ta định đi kéo, đại tẩu kéo ta lại: “Để chàng đi, người đó đích thực nên đánh.”
Lúc này ta mới biết, hóa ra vụ gả nhầm đó, toàn bộ là kiệt tác của vị Cố đại công tử này, hắn ái mộ Triệu cô nương nhưng gia thế bối cảnh của hắn không cho phép hắn quang minh chính đại cầu hôn, cha hắn sẽ không đồng ý, cha của Triệu cô nương cũng sẽ không đáp ứng.
Cho nên hắn đã sớm lên kế hoạch cho vụ gả nhầm này, họa sĩ của chùa cầu duyên đó, lộ trình đón dâu đó, đều là do hắn sớm đã sắp xếp, thậm chí ngày thành thân mà mẹ ta tính toán ngàn lần vạn lần cầu xin được, đều là ngày gió dữ mà hắn thông thạo thiên tượng tính ra.
Ca ca vẫn luôn cảm thấy hôm đó kỳ quái, huynh ấy sợ có người muốn hại đại tẩu, truy tra rất lâu mới tra ra được.
Cố Thanh chọn đại tẩu, chỉ vì tẩu ấy tuy có gia thế nhưng không có người nhà che chở, mà lý do ca ca ta tức giận cũng là ở đây, nếu như vụ gả nhầm đó xảy ra biến cố, kế mẫu của tẩu ấy còn không biết sẽ giày vò tẩu ấy như thế nào.
May mắn thay trên đời này không có nếu như, đại tẩu đã là đại tẩu của ta rồi.