Viễn An - Chương 2
4
Sáng sớm hôm sau, đại tẩu cung kính dâng trà cho mẹ, đưa cho mẹ một cái khăn buộc đầu, còn đưa cho ta một cái túi thơm, ngượng ngùng nói: “Đồ vật đơn sơ, xin bà mẫu và tiểu cô đừng chê.”
Trước khi xuất giá, tân nương phải thêu đồ thêu cho nhà chồng nhưng của hồi môn của đại tẩu đều bị Kiều gia mang về hết, ngay cả quần áo để thay cũng phải sai người ra ngoài mua, lấy đâu ra khăn buộc đầu và túi thơm?
Ca ca đỡ nàng ngồi xuống, đau lòng giải thích: “Đây là Cẩn Nương thức cả đêm qua thêu, nàng nói lễ nghĩa đã không chu toàn, những gì có thể bù đắp thì phải cố gắng bù đắp.”
Chúng ta nhìn kỹ lại, quả nhiên thấy dưới mắt nàng có quầng thâm.
Mẹ nói không sai, trong lòng đại tẩu không yên, cho nên không muốn phạm thêm bất kỳ sai lầm nào nữa.
Ta vội vàng nắm tay nàng nói: “Gì mà tiểu cô không tiểu cô, sau này đại tẩu cứ giống như ca ca, gọi muội là Tiểu Chi là được, đôi tay đại tẩu thật khéo, con bướm trên túi thơm như thể biết bay vậy, không giống muội, ngay cả khâu vá cũng không biết.”
Mày mắt nàng lộ ra vẻ nhẹ nhõm, như thể tìm được việc để làm: “Nếu muội muội bằng lòng, chúng ta có thể cùng nhau luyện tập.”
Mẹ ngắt lời nàng: “Không được đâu, con đã là vợ của Đại Thụ nhà ta, chờ qua ba ngày lại mặt, con phải quản lý mọi việc trong nhà, nào có thời gian chơi với đứa trẻ con như nó.”
“Mẫu thân muốn con quản gia sao? Làm sao được, con dâu còn trẻ, còn phải học hỏi nhiều từ các bậc trưởng bối, người làm con sợ quá.”
Đại tẩu hoảng hốt từ chối, như thể chuyện này khó có thể xảy ra.
Mẹ nhét chìa khóa vào tay nàng: “Con cứ coi như giúp bà già này, ngày nào họ cũng cầm sổ sách này sổ sách kia đến tìm ta, ta không biết chữ, làm sao mà hiểu được, phiền chết đi được. Này, chìa khóa khố phòng giao cho con, lúc nào rảnh thì con đi kiểm kê đi.”
Trong kho là vàng mà mẹ mang đến và một số lễ vật mà mẹ trao đổi với các gia đình võ quan khác.
Đến khi phát hiện ra mẹ là nghiêm túc, ngay cả ca ca cũng nắm tay nàng để nàng nhận lấy, nàng mới cầm chìa khóa, nghiêm túc đáp: “Con dâu xin đảm bảo với người, nhất định sẽ để từng khoản tiền trong nhà này đều có nguồn gốc rõ ràng, không phụ lòng tin của người.”
Chiều hôm đó, nàng thậm chí không quan tâm đến ca ca, chồng mới cưới của mình, mà dẫn theo Đào ma ma và Thúy Hoàn, lao đầu vào khố phòng kiểm kê và ghi chép.
Mẹ sợ họ nóng quá nên bảo ta mang chè đậu xanh đến, ta vừa mới đến cửa thì nghe thấy miệng Thúy Hoàn lại bép xép nhưng lần này lại nói lời hay.
“Không ngờ lão phu nhân lại hào phóng như vậy, lão thái quân của nhà nào mà không giữ quyền quản gia trong tay, phải đợi đến khi con dâu già rồi mới chịu giao ra, tiểu thư, gia đình cô gia tin tưởng người.”
Đại tẩu không nói gì nhưng trên mặt lại nở nụ cười, không phải kiểu cẩn thận như buổi sáng, mà là kiểu vững vàng, nhìn vào thấy rất thoải mái.
Thật tốt, nàng hiểu được tâm ý của mẹ.
Ta thò đầu ra nói: “Đại tẩu, muội mang chè đến cho tẩu, còn muốn thay ca ca nói một câu, những thỏi vàng thỏi bạc này lát nữa dọn cũng không chạy đi đâu được, tẩu quan tâm đến ca ca đi, ca ca đã đi qua cửa viện này mười lần rồi.”
Đại tẩu không biết là sợ hay ngượng, mặt đỏ bừng, cũng không đáp lại, chỉ vẫy tay nói: “Tiểu Chi đã đến rồi thì giúp đại tẩu đi, muội đã mười ba tuổi, cũng nên học rồi.”
Ôi, ta vốn định giúp ca ca, kết quả lại tự lôi mình vào.
5
Đại tẩu bận rộn với những việc này nên không để ý đến lễ hồi môn, đều là ca ca chuẩn bị, chúng ta còn định mang cả sính lễ kéo từ Triệu gia về tặng lại.
Triệu gia và ca ca có mối quan hệ sâu xa, sính lễ chúng ta đưa vốn đã hậu hĩnh nhưng mẹ nhớ đến cách làm của Kiều phủ, vẫn thêm vào một ít, bà muốn làm cho đại tẩu có mặt mũi.
Nhưng đến cửa Kiều phủ, chúng ta thậm chí còn không vào được cửa lớn.
Kiều phủ sắp xếp mấy hàng gia đinh ở cửa, không có một chủ nhân nào ra đón, chỉ phái một quản gia đứng trước lớn tiếng nói: “Đại Triệu ta văn võ không thông hôn, hôn sự này Kiều phủ chúng ta không thừa nhận, đại tiểu thư, nếu cô còn một chút cốt khí thì nên về nhà, gia đình tự nhiên sẽ nuôi cô cả đời.”
Phỉ phui, về nhà như vậy thì ngoài am ni cô còn có thể có chỗ nào tốt hơn?
Không trách mẹ bất chấp lễ tiết cũng phải để ta đi theo, bà nói ca ca dù sao cũng là nam nhân, có một số trường hợp không tiện ra mặt, lỡ như kế mẫu của đại tẩu muốn làm yêu, ta phải bảo vệ đại tẩu, gây họa không sợ, dù sao chúng ta cũng là người thô lỗ ở quê lên, không hiểu lễ nghĩa mới là bình thường.
Ta bước từng bước định xông ra nhưng lại bị ca ca túm lấy gáy.
Ca ca kéo ta về phía sau, tiến lên nói lớn: “Văn võ không thông hôn? Ta nghe nói hôm kia Cố phu nhân vào cung kể chuyện này cho thái hậu nương nương nghe, lúc đó hoàng đế cũng ở đó, bệ hạ cười rất vui vẻ, khen đây là duyên trời định, tên nô tài nhà ngươi đang nghi ngờ thánh thượng sao?”
Đại tẩu có chút kinh ngạc nhìn ca ca, ta dứt khoát trợn tròn mắt, đây là ca ca của ta sao? Hóa ra ca ca của ta lại nói chuyện lợi hại như vậy sao? Phủ Thượng thư là quan lớn, ca ca cũng không hề sợ.
Hơn nữa lời ca ca nói rất có tác dụng, vừa dứt lời, từ trong cửa đã đi ra một nam nhân, đại tẩu nhìn thấy ông ta, tiến lên hành lễ, gọi một tiếng cha, ca ca cũng tiến lên gọi một tiếng nhạc phụ.
Nhưng vị Kiều đại nhân kia lại khoát tay nói: “Bản quan không đáng để ngươi gọi một tiếng nhạc phụ, hôn sự này không có mai mối, không có sính lễ, Kiều phủ chúng ta không thừa nhận, ngươi cũng đừng lấy Cố phủ ra nói chuyện, nam tử có trách nhiệm là chuyện tốt nhưng nhà ta là nữ tử, nếu nàng ta hiểu được chút lễ nghĩa liêm sỉ thì ngay hôm đó đã nên về nhà, chứ không phải là thật sự gả đi.”
Lần này ta thậm chí còn không trợn mắt nữa, thật sự là kiến thức này quá lớn, cho dù ta còn nhỏ, ta cũng hiểu được người cha ruột này nói những lời này trước mặt mọi người, căn bản là đang ép đại tẩu đi chết.
Đại tẩu cứ đứng im như vậy, ngay cả mắt cũng không đỏ nhưng ta lại thấy nàng đáng thương hơn, nhất định là thường xuyên bị đối xử như vậy, cho nên mới thấy không có gì bất ngờ.
Những người xung quanh bàn tán xôn xao, ta đi đến bên nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhỏ giọng nói: “Đại tẩu đừng sợ, bây giờ tẩu đã có nhà rồi, chúng ta sẽ bảo vệ tẩu.”
Người vừa nãy không khóc, nghe xong lại rơi một giọt nước mắt lên mặt ta.
6
Ca ca thấy đại tẩu khóc, trong giọng nói mang theo sự tức giận: “Lời của Kiều đại nhân này khiến người ta nghe không hiểu, ngày chúng ta thành thân đã bái thiên địa, nương tử của ta lúc đó cũng chờ đại nhân đến làm chủ cho nàng nhưng phủ của các người chỉ nghĩ đến việc vội vàng khiêng đồ cưới về nhà, ngay cả một người đến đón nương tử của ta cũng không có.
“Nàng ấy chỉ là một nữ tử yếu đuối mới mười tám tuổi, bái đường nhầm, cha mẹ không quan tâm đến nàng ấy, ngoài việc học theo Cố phủ làm sai thành đúng thì còn có thể làm gì?”
Ca ca nói xong, những người vừa chỉ trỏ đại tẩu lại bừng tỉnh nói: “Đúng vậy, cô dâu mới bao nhiêu tuổi, làm sao xử lý được chuyện này, không phải là có gì học nấy sao, nếu Kiều phủ thật sự không muốn kết mối thân này thì ngay hôm đó cha mẹ nên đến đón người về chứ.”
“Không phải đã nói rồi sao, chỉ lo đồ cưới, đáng thương quá, sớm nghe nói người ở Kiều phủ này là kế mẫu, quả nhiên có kế mẫu thì có cha dượng.”
“Các người không hiểu rồi, cô dâu mới vốn gả cho Cố phủ, vì sĩ diện, đồ cưới chắc chắn phải cho nhiều hơn một chút, người kế mẫu này còn không biết đau lòng thế nào, vừa nghe nói gả nhầm, chắc chắn vội vàng khiêng về.”
“…… ”
Bảy miệng tám lưỡi, làm cho Kiều lão đầu kia nhất thời ngây người không nói nên lời.
Ngay lúc ông ta ngây người, trong đám người đi ra một nam nhân trung niên, giận dữ nói với ông ta: “Ông đối xử với đứa con mà muội muội ta để lại như vậy sao? Con bé thành thân ông không mời người cữu cữu như ta, ta nghe tin tức liền vội vã đến, thật khéo lại đụng phải cảnh này, nếu không còn không biết cháu gái ta phải chịu bao nhiêu khổ.”
Ta vui mừng chỉ biết nắm tay đại tẩu, ca ca dù sao cũng là con cháu nhưng cữu cữu là bề trên, chuyện của đại tẩu, cữu cữu của tẩu ấy thật sự có thể nói được.
Chỉ thấy cữu cữu của tẩu ấy vung tay, trong đám người đi ra mười mấy thiếu niên, đều khiêng những món quà buộc bằng lụa đỏ, ông ấy hướng về phía cửa lớn Kiều phủ hô to: “Ông không nhận người con rể này thì người làm cữu cữu như ta nhận, ông không cho đồ cưới người làm cữu cữu như ta cho.
“Hiếu thuận trước hết là người lớn phải tận trách nhiệm, ông làm cha như vậy, ngoại sinh nữ tế, sau này đừng đến cửa Kiều phủ nữa, ta đến bàn chuyện thông gia với Tống gia.”
Ca ca thuận nước đẩy thuyền nói: “Các vị hàng xóm nghe thấy rồi đấy, là Kiều phủ không nhận người con rể nghèo hèn này trước, nương tử của ta đã gả cho ta thì chính là người nhà ta, không phải nàng ấy bất hiếu, mà là cha của nàng ấy không cần phần hiếu thuận này của nàng ấy, đã như vậy, Tống gia ta từ nay sẽ nghe theo lời của Kiều lão gia, sau này sẽ không đến cửa nữa.”
Nói xong, chắp tay chào rồi cùng cữu cữu của đại tẩu quay đầu về nhà.
Kiều lão đầu vẫn còn ở phía sau hô to: “Nhà mẹ đẻ của con bé chỉ có một đứa con gái, con bé lấy đâu ra cữu cữu?”
Nhưng đúng lúc này, ban nhạc mừng mà cữu cữu tìm đến đã thổi kèn đánh trống, át đi lời nói của ông ta, mọi người đều khinh thường mà nhìn về Kiều phủ, sau đó theo tiếng nhạc vui đi theo chúng ta, nhìn thật sự có khí thế là đi đưa đồ cưới cho đại tẩu.
Ta cùng đại tẩu lên xe ngựa, trước khi vào tẩu ấy vẫn nhìn theo bóng lưng ca ca.
Không biết tại sao, ta cảm thấy trong ánh mắt đó cũng lấp lánh những vì sao nhỏ, giống như ca ca đêm thành thân vậy.