Viễn An - Chương 1
1
Ngày ca ca thành thân, ta và mẹ vui mừng khôn xiết.
Năm ca ca mười bốn tuổi đã theo các thúc bá trong thôn ra ngoài kiếm sống, chúng ta đều nghĩ rằng ca ca chỉ có thể làm những việc khuân vác nặng nhọc.
Nhưng tạo hóa xoay vần, trên đường đi ca ca đã cứu được một viên tướng, viên tướng đó giúp huynh ấy nhập ngũ, đến khi huynh ấy quay về làng đón chúng ta thì đã là một vị tòng Ngũ phẩm Định Viễn Tướng Quân.
Ngày đến kinh thành vào phủ, mẹ ta đã cười đến nỗi mặt mày rạng rỡ.
Cái sân rộng rãi, căn nhà sang trọng và những đồ đạc trong nhà trông có vẻ đắt tiền, đợi khi chúng ta trở về làng, đủ để khoe khoang với bà con trong thôn ba ngày ba đêm.
Nhưng cười được một lúc, mẹ ta lại khóc.
Dưới lớp quần áo của ca ca là từng vết sẹo chồng chất, có một vết cách tim nửa ngón tay, nhìn vào là biết lúc đó nguy hiểm đến nhường nào.
Mẹ ta nói rằng sự giàu sang này là ca ca dùng mạng đổi lấy, phải để huynh ấy hưởng thụ cuộc sống trước đã.
Cuộc sống tốt đẹp của nam nhân là gì? Tất nhiên là vợ con ấm êm.
Viên tướng mà ca ca cứu có họ Triệu, cũng được phong làm tướng ngũ phẩm, cao hơn ca ca ta nửa cấp, họ đã hẹn nhau trên chiến trường, nếu có thể sống sót trở về, Triệu tướng quân sẽ gả tiểu nữ nhi của mình cho huynh ấy.
Mẹ ta biết được, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ đã bắt đầu lo liệu việc hôn sự.
Ta lén hỏi ca ca: “Ca, huynh có thích Triệu cô nương đó không?”
Ca ca nhìn lên trời: “Lúc đánh trận không nghĩ đến có thích hay không thích, chỉ muốn tìm thêm chút hy vọng để sống sót.”
Ánh mắt huynh ấy rất xa xăm.
Ta nghĩ chiến trường hẳn là rất gian khổ, cho nên ngoài ta và mẹ, ca ca còn phải nghĩ đến nhiều cuộc sống tốt đẹp có thể xảy ra hơn nữa mới có thể chống đỡ được.
Ca ca lại nói: “Bất kể trước đây có thích hay không, sau khi cưới về ta sẽ thích, không để nàng ấy rét, không để nàng ấy đói, cũng không để nàng ấy không vui.
“Tiểu Chi, nhớ lấy, đây mới là nam nhân, nếu sau này người mà muội lấy không làm được như vậy thì nói với ta, ta sẽ đi cướp muội về, dù sao thì nhà ta bây giờ có tiền, có thể nuôi muội cả đời.”
2
Ca ca nghĩ rất hay nhưng đến phút chót, kiệu hoa của cô dâu lại bị khiêng nhầm.
Hôm đó đột nhiên nổi gió dữ, khi kiệu hoa khiêng đến đầu phố thì bị gió thổi nghiêng ngả, vừa khéo tiểu thư phủ Thượng thư cũng đi cùng một con đường.
Gần đây, ở chùa nhân duyên gần kinh thành có một họa sĩ rất linh, mọi nhà thành thân đều dùng kiệu hoa và áo cưới do ông ta thiết kế.
Cho nên người hầu của hai nhà đều không phát hiện ra, sau khi gió dữ qua đi, họ đã khiêng nhầm kiệu hoa.
Đến khi bái thiên địa vào động phòng, vén khăn chuẩn bị uống rượu giao bôi, nha hoàn Triệu gia mới kinh hãi kêu lên: “Ngươi là ai? Tiểu thư nhà ta đâu?”
Ta và mẹ nghe thấy tiếng động chạy đến thì thấy một cô nương mặc áo cưới đỏ thẫm, cúi đầu ngồi bên giường, rõ ràng không có biểu cảm gì nhưng lại dịu dàng vô cùng.
Ca ca ôn tồn nói, lắp bắp: “Cô, cô nương yên tâm, ta đã sai người đi báo cho Cố phủ rồi, họ sẽ đến ngay thôi.”
Ta đứng sau, thấy tai ca ca đỏ bừng.
Các nha hoàn bên cạnh xôn xao giải thích, ta và mẹ mới biết, đó không phải cô nương Triệu gia, mà là tiểu thư Kiều Sơ Cẩn của phủ Thượng thư.
Không giống như hôn sự của ca ca không ai hay biết, hôn sự của nàng và Cố đại nhân là đề tài nóng hổi nhất kinh thành dạo gần đây.
Ngay cả một đứa nhà quê mới đến như ta cũng biết, đích trưởng nữ của phủ Thượng thư nửa đời trước sống rất khổ dưới tay kế mẫu cay nghiệt nhưng mẹ ruột nàng trên trời phù hộ, lại được công tử nhà Thủ phụ để mắt tới.
Vị Cố đại nhân kia không chỉ gia thế tốt, học vấn cũng tốt, mười bảy tuổi đỗ thám hoa, chỉ bốn năm, đã làm đến chức văn quan ngũ phẩm.
Văn quan triều Đại Chiêu rất được coi trọng, cùng phẩm cấp có thể đáng giá hơn võ quan nhiều.
Than ôi, ca ca ta thật sự không thể so sánh.
Dù ta thấy được ánh sao trong mắt ca ca nhưng huynh ấy chỉ đứng cách Kiều tiểu thư rất xa, không ngừng an ủi rằng người của Cố gia sẽ đến ngay.
Nhưng chỉ có một lão ma ma và một tiểu nha hoàn đến.
Lão ma ma lau nước mắt nói: “Tiểu thư, bên Cố gia phát hiện muộn, Cố công tử và vị Triệu tiểu thư kia đã vào động phòng, Cố gia nói, sợ rằng không thể đổi lại mối hôn sự này.”
Tiểu nha hoàn thì nhanh nhảu hơn nhiều, vừa mở miệng đã mắng: “Những kẻ đáng giết ngàn đao trong phủ, vừa nghe nói Cố gia không cưới tiểu thư nữa, liền khiêng hết của hồi môn về, còn không quan tâm đến việc đón tiểu thư, chúng ta phải làm sao đây, thật sự phải quay về Kiều phủ sao? Quay về rồi, không biết lần sau họ sẽ gả tiểu thư cho nhà bẩn thỉu nào nữa.”
Lúc này, mẹ ta mới hiểu ra, vẫy tay cho người nhà lui ra, bà vẫn chưa quen với việc sai bảo người khác, ngập ngừng một lúc, mới định mở miệng nhưng vị cô nương kia đã nói trước.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ca ca ta, giọng hơi run nhưng nhiều hơn là một luồng sức mạnh, một luồng sức mạnh muốn tự mình tranh đấu.
Nàng nói: “Tống công tử, chuyện đã đến nước này, chàng có nguyện ý đâm lao phải theo lao cưới ta hay không?”
Rất lâu rất lâu sau, ca ca mới nói với ta, khi vén khăn che đầu nhìn thấy đại tẩu, ca ca tưởng mình cưới được tiên nữ.
May mà trời có mắt, lại cho ca ca một cơ hội.
Cho nên đáp án của ca ca, tất nhiên chỉ có thể là đồng ý.
3
Đêm đó thật hỗn loạn, đợi sắp xếp xong cho người nhà họ Triệu và đem của hồi môn đến nhà họ Cố, động phòng mới bắt đầu lại.
Mẹ thấy dáng vẻ ngốc nghếch của ca ca, lại kéo ta ngồi xổm dưới cửa sổ nghe ngóng.
Ta ngồi xổm đến tê cả chân, mới nghe thấy hai khúc gỗ bên trong nói câu đầu tiên.
Ca ca ta nói: “Nàng, nếu nàng không muốn, ta sẽ đi ngủ ở sập, ta hiểu mà, ta là kẻ thô lỗ, không giống các ngươi.”
Kiều tiểu thư không nói gì, một lúc lâu sau, mới truyền đến một tiếng “Chụt”, nghe giống như tiếng ta thường hôn mèo con.
Sau đó Kiều tiểu thư cũng lắp bắp, nhỏ giọng nói: “Vậy, vậy giờ chàng hiểu chưa?”
Ca ca ta có hiểu hay không ta không biết nhưng mẹ ta chắc chắn hiểu rồi, bà kéo ta đứng dậy, đi xa mới cười ha ha nói: “Tốt lắm tốt lắm, cưới được người vợ này tốt lắm, ca ca ngươi lớn từng này rồi mà còn không bằng một cô nương.”
Mẹ ta vui, ta cũng vui nhưng vừa đi được hai bước, chúng ta đã nghe thấy những lời không mấy vui vẻ.
Là hai người hầu cận bên cạnh đại tẩu.
Người nha hoàn kia tên là Thúy Hoàn, bĩu môi nói: “Tiểu thư thật là số khổ, Cố công tử phong nhã biết bao, giờ lại phải gả cho một tên nhà quê. Cô xem phủ của họ lộn xộn thế nào kìa, vừa nãy đi đến nhà bếp, họ thậm chí còn không biết đun nước nóng để sẵn, còn phải để chúng ta tự đun.”
Đào ma ma quát: “Không có phép tắc, cái gì mà phủ của họ? Sau này đây cũng là phủ của tiểu thư, cô gia, lão phu nhân và cô nương cũng là chủ của chúng ta, ngươi giữ mồm giữ miệng cho ta, đừng gây họa cho tiểu thư.”
Mắng xong, chính bà cũng thở dài nói: “Còn có thể làm sao? Tiểu thư thậm chí còn không có một cái rương đựng đồ hồi môn, đây chính là nhược điểm lớn nhất, sau này ăn mặc đều phải dựa vào người ta, ngay cả nói to cũng không có khí thế.”
Ta muốn nói lời của họ không đúng, ca ca ta đã nói, ca ca sẽ không để đại tẩu không vui, nhà ta bây giờ cũng có tiền, nuôi sống đại tẩu không thành vấn đề.
Nhưng mẹ không cho ta nói, bà kéo ta về phòng, đếm vàng cả nửa đêm.
Những thỏi vàng kia là ca ca ta đưa.
Ca ca ta nói sau khi làm tiên phong, mỗi lần đánh thắng trận, đại tướng quân sẽ căn cứ vào công lao mà chia cho họ những thứ cướp được từ quân địch, ca ca không hiểu về châu báu trang sức, chỉ lấy những thỏi vàng có giá trị tương đương.
Ngày mẹ mới đến, ca ca đã chuyển hết những thứ này vào phòng mẹ, vì trước đây mẹ từng nói, đời này nếu có thể ngủ trên vàng, vậy cũng coi như không uổng phí.
Ca ca nhớ tâm nguyện này của mẹ nên đã tích góp cho mẹ rất nhiều vàng.
Mẹ chia vàng thành ba phần, chỉ vào một phần nói với ta: “Những thứ này để dành làm của hồi môn cho con, mẹ đã nhận ra rồi, người kinh thành rất coi trọng chuyện này, con gái nhà lành nếu không mang đủ của hồi môn để ăn cả đời, sẽ bị người ta chê cười, con xem đại tẩu con, tài sắc hơn ca con nhiều như vậy, còn vì của hồi môn mà lo lắng bị nhà ta chê bai.”
Ta rất thích vị đại tẩu này nhưng ta càng thích ca ca hơn, nghe xong không vui nói: “Ca con cũng không kém cỏi mà, ca con đen một chút nhưng đẹp trai lắm, từ nhỏ các cô nương trong làng đều thích vây quanh ca con.
Ca con không giỏi văn nhưng mẹ cũng thấy rồi mà, sáng sớm dậy tập đao trong sân đẹp biết bao, những nha hoàn kia đều nhìn đến ngây người.”
Mẹ cười hì hì: “Đó là con trai mẹ, sao có thể kém cỏi được?”
Tiếp đó lại chỉ vào hai phần vàng còn lại nói: “Hai phần này, một phần cho ca con, một phần dùng để chi tiêu hàng ngày, mẹ muốn đưa hết cho đại tẩu con quản, để tẩu ấy yên tâm, con đồng ý không?”
Ta gật đầu: “Dù sao cũng là ca con kiếm về, đưa cho đại tẩu quản cũng là nên.”