Vị Ương - Chương 4
7
Ta vẫn tiếp tục việc học như mọi khi, còn tẩu tử thì bận rộn suốt cả ngày.
Chỉ trong năm năm ngắn ngủi, mái tóc đen nhánh tết bím của nàng đã bạc đi một nửa.
Khi ta tan học về nhà, nàng đang ngồi trên giường, đưa mảnh vải thêu lên sát mắt.
Thấy ta trở về, nàng bực bội ném kim chỉ trong tay xuống:
“Càng ngày càng vô dụng, thêu cái áo yếm uyên ương cho tiệm thêu mà đường kim mũi chỉ nhìn cứ loạn cả lên.”
Đối diện với đôi mắt đã trở nên đục ngầu của nàng, lòng ta chợt trĩu nặng nỗi buồn.
Khi nằm xuống giường, hình ảnh tẩu tử ngày càng già nua không ngừng hiện lên trong đầu ta.
Nghe nói trên núi có một loại thảo dược gọi là “thiên lý quang”, giúp sáng mắt.
Những người hái thuốc thường đem cả bó đi đổi lấy tiền ở hiệu thuốc.
Ta tuy không có tiền, nhưng ngọn núi đó là vô chủ.
Người hái thuốc hái được thì ta cũng có thể hái được.
Trời vừa hừng sáng, ta lén đeo cái giỏ tre lên lưng rồi đi vào núi.
Vài ngày trước vừa mới có mưa, ta giẫm phải bùn, tiếng xào xạc trong bụi cỏ làm ta sợ đến nỗi ngã nhào mấy lần.
Không biết đã lăn lộn bao lâu, cuối cùng ta cũng tìm thấy một đám thiên lý quang vàng rực.
Ta cẩn thận nhổ từng cây lên, sợ làm hỏng dược tính của chúng.
Đến khi trời sắp tối, ta mới nhận ra đường xuống núi đã bị bao phủ bởi một lớp sương đen.
Ta như một con ruồi không đầu, đi lung tung khắp nơi mà không tài nào tìm được đường về.
Sau lưng vang lên tiếng gầm gừ trầm thấp, như là tiếng của dã thú.
Ta sợ đến nỗi mồ hôi túa ra nhưng không dám quay đầu lại.
“Loan Nhi… Loan Nhi…”
Phía trước có tiếng gọi, ta hét lên đáp lại:
“Ta đây! Ta đang ở đây!”
Chẳng bao lâu, các cô dì chú bác trong thôn cầm đuốc bao vây ta.
“Con bé này đi đâu vậy? Ngươi có biết là tẩu tử ngươi sắp bị dọa chết khiếp rồi không?”
“Đồ vô tâm, tẩu tử ngươi hy sinh cả mạng sống để nuôi ngươi ăn học, vậy mà ngươi lại trốn học chạy lên núi chơi!”
Tẩu tử chen qua đám đông.
Khi nhìn thấy ta thì nước mắt rơi lã chã.
Nàng xem xét ta từ đầu đến chân, rồi cầm ngay cành roi mây bên cạnh đánh.
“Đồ bội bạc! Đồ khốn kiếp! Ngay cả nuôi con vật cũng còn có tình có nghĩa, sao Vương gia lại sinh ra một đứa vô tình vô nghĩa như ngươi!
“Nếu ngươi mà chết thì ta biết ăn nói sao với Ngũ ca của ngươi đây?”
Mọi người vừa lôi kéo vừa dẫn ta xuống núi, mặt tẩu tử vẫn đen như đáy nồi.
Về đến nhà, tẩu tử kéo ta đến trước bàn thờ của Vương gia, giọng lạnh lùng:
“Quỳ xuống!”
Ta ngoan ngoãn quỳ trên đệm hương bồ, cành roi trên tay tẩu tử lại giáng mạnh xuống người ta.
“Trốn học à! Đồ khốn kiếp, lão nương làm việc mệt chết đi sống lại để nuôi ngươi, mà ngươi không lo học hành cho tốt, lại đi học thói xấu của đám lưu manh!”
Không biết là vì đau hay vì tủi thân, ta không thể kìm nén mà bật khóc:
“Tẩu tử, Loan Nhi không muốn đi học nữa…”
Tẩu tử ném cành roi, rồi nhéo tai ta.
“Đồ khốn kiếp, ngay cả phụ mẫu thân sinh cũng chỉ có như vậy thôi, ngươi còn muốn lão nương làm sao nữa? Còn nói gì mà đề tên lên bảng vàng, báo hiếu lão nương, ngươi… Ngươi có xứng với Ngũ ca của ngươi không?”
Không kìm được cơn giận, nàng lại nhặt cành roi lên.
“Đánh chết ngươi, hôm nay ta sẽ đánh chết ngươi. Đánh chết ngươi rồi ta cũng dùng ba thước vải trắng mà thắt cổ, chúng ta cùng xuống hoàng tuyền, đi tìm Ngũ ca của ngươi!”
Nàng thực sự đã nổi giận, dù ta có khóc van thế nào nàng cũng không dừng tay.
“Không dám nữa, sau này muội sẽ không dám nữa. Đừng đánh nữa, tẩu tử đừng đánh nữa!”
Có lẽ đánh đã mệt, nàng ném cành roi xuống, ngồi phịch xuống đất mà khóc.
Rồi đột nhiên như phát điên, nàng giơ tay tát vào mặt mình.
“Ta đúng là đồ ngu, đúng là đồ ngu mà…”
Ta bò dậy ôm lấy nàng.
“Đừng đánh nữa, tẩu tử đừng đánh nữa. Muội nghe lời, sau này muội nhất định sẽ đỗ đạt làm nữ quan, báo hiếu cho tẩu.
Tẩu tử…”
Nàng dừng tay lại, ta vội chạy đến đổ đầy giỏ thảo dược ra.
“Đừng giận nữa tẩu tử, muội đã lên núi hái thuốc cho tẩu. Loại này gọi là thiên lý quang, người ở tiệm thuốc nói, dùng nó ngâm nước uống sẽ sáng mắt.”
Tẩu tử ngước mắt nhìn ta, ngẩn ngơ một lúc.
“Ngươi có phải là đồ ngốc không? Ai cần ngươi làm mấy việc này chứ?”
Thấy ta không nói gì, nàng lại đưa tay vuốt ve lưng ta.
“Đôi tay của ngươi là để học hành viết chữ, để tâm vào việc chính. Nếu có lần sau, ta sẽ vẫn đánh ngươi như thế.”
8
Trong những lời đàm tiếu của thôn dân, ta đã đến tuổi tham gia kỳ thi khoa cử.
Tẩu tử đã sớm may cho ta một bộ quần áo mới, mặc vào có hơi rộng, nhưng nàng không ngừng khen ngợi.
“Chừa ra một tấc, muội còn phải lớn thêm nữa, quần áo này phải mặc dài lâu.”
Đôi tay của nàng chỉnh sửa lại quần áo cho ta, tuy ngắn và thô ráp nhưng rất nhanh nhẹn.
Ta nhận thấy, phần cổ tay áo của nàng đã rách, không còn có thể vá được nữa.
Trên tay nàng cầm một quyển gia phả, ngập ngừng vài lần mới mở miệng.
“Loan Nhi, những người thân phạm tội thì không thể tham gia khoa cử được… Không còn cách nào khác, ta đã đưa tên muội vào gia đình mình.”
Tay ta đang nghịch bộ quần áo mới bỗng khựng lại, nước mắt tức thì trào ra.
Sắc mặt của tẩu tử không tốt lắm, quay đầu lại nói:
“Biết muội nhớ phụ mẫu muội , nhưng lão nương nuôi muội bấy lâu, cũng không đến nỗi chưa thi đỗ mà đã cho ta thấy bộ mặt này.”
Ta lắc đầu, nhưng không nỡ dùng tay áo để lau nước mắt.
“Người ta nói tẩu tử như mẫu thân, tẩu tử đã nuôi muội ăn học, đến lúc này rồi mà vẫn chưa coi muội là người trong nhà! Nhưng muội, từ lâu muội đã coi tẩu như tỷ tỷ ruột, như mẫu thân ruột rồi!”
Tẩu tử cũng khóc, đưa tay xoa đầu ta.
“Ta luôn mắng muội, lần trước còn đánh muội, thật khó để muội không hận ta.”
Không hận, làm sao có thể hận được?
Dù người khác có nói nàng là sư tử Hà Đông”.
Nhưng trong lòng ta, nàng là người tẩu tử tốt nhất.
Ngày thi, tẩu tử còn căng thẳng hơn ta, nắm tay ta mà run lẩy bẩy.
“Người ta phải thi hai, ba năm mới đỗ, Loan Nhi đừng lo, không đỗ cũng chẳng sao.”
Ta đi ba bước ngoái lại một lần, trong đầu chỉ toàn là ánh mắt kỳ vọng của tẩu tử khi đứng đợi ngoài cổng.
Tiên sinh nói rất đúng, đọc vạn quyển sách, hạ bút như có thần.
Bao năm miệt mài đèn sách, cuối cùng đã phát huy giá trị của nó vào khoảnh khắc này.
Mỗi câu hỏi trên tờ giấy thi, ta đều có thể viết một đoạn dài một cách mạch lạc.
Sau khi thi xong, bước ra khỏi phòng thi, ta cảm thấy bước chân mình nhẹ hẫng.
Tẩu tử quả nhiên đang đợi, thấy ta bước ra liền vội vàng đưa túi nước cho ta.
“Loan Nhi, có đói không?”
Ta lắc đầu, nàng lại hỏi:
“Vậy có khát không?”
Ta giơ tay cầm túi nước lên.
“Đây chẳng phải có nước sao? Tẩu tử, tẩu có phải muốn hỏi, thi thế nào không?”
Tẩu tử đưa tay chọc vào trán ta.
“Thế sao muội không mau nói?”
Ta cố ý trêu nàng cúi đầu do dự.
Tẩu tử có chút xấu hổ, dậm chân một cái.
“Khụ! Thi không đỗ cũng không sao, vốn không hy vọng muội sẽ đỗ.”
Nhìn dáng vẻ buồn cười của nàng, ta không nhịn được cười phá lên.
“Tẩu tử, nếu muội nói năm nay muội nhất định đỗ thì sao?”
“Đi, đi, đi, miệng muội chỉ giỏi dỗ dành tẩu tử muội thôi.”
Tẩu tử vốn không tin thần Phật, nhưng lại hàng ngày dâng hương trong nhà.
Lúc thì cầu Bồ Tát phù hộ, chốc lát sau lại quay qua cầu Xích Cước Đại Tiên.
Sau này, không biết từ đâu nghe nói đến Khổng Tử, nàng còn đặc biệt thắp ba nén hương cho Khổng Tử, miệng lẩm bẩm cầu nguyện.
Mỗi lần dâng hương xong, nàng lại kéo ta an ủi.
“Thi không đỗ cũng không sao, thi không đỗ cũng không sao.”
Không biết là nàng đang an ủi ta hay tự an ủi chính mình.
Hai chúng ta, bao năm qua đã chịu không ít khổ sở và chê cười.
Ai mà không muốn trở thành nhân vật chính trong truyện, nổi bật xuất sắc, đập tan những lời đàm tiếu đó chứ?
Ngày công bố kết quả, tẩu tử đã kéo ta đến trước bức tường thành từ rất sớm.
Tên ta được đề tên trên bảng vàng của cuộc thi nữ khoa cử.
[Thủ khoa: Vương Loan]