Vị Ương - Chương 1
1
Vào ngày phủ Tướng Quân bị tịch thu gia sản.
Theo lý mà nói, toàn bộ 167 người trong phủ chúng ta đáng lẽ đều bị chém đầu hoặc lưu đày.
Nhưng trong cung có người cầu xin, đặc xá cho một đứa bé gái mới năm tuổi như ta.
Quan binh đưa ta đến gia tộc Vương gia, các tộc nhân đều im lặng.
Buộc vị trưởng lão tóc đã bạc phải mở lời trước:
“Vương Bình Sinh, từ trước đến giờ ngươi là người được phủ Tướng Quân ban ơn nhiều nhất, Loan Nhi nên để nhà ngươi mang về nuôi.”
Thê tử của Bình Sinh thúc liền thay đổi sắc mặt, ngầm nhéo một cái vào eo của ông ta.
“Không thể nói như vậy được. Trong số các người ngồi đây, có nhà nào không nhận được lợi lộc? Nha đầu này, ai muốn thì cứ nhận, dù sao nhà chúng ta cũng không nhận.”
Bình Sinh thẩm thực sự… Thực sự không cần ta sao?
Nhưng lúc trước khi đến phủ, bà ta rất thích bế ta.
Bà ta luôn nhéo má ta nói:
“Loan Nhi thật dễ thương, sao nhà ta lại không có được một khuê nữ như vậy chứ?”
Bà ta rõ ràng đã nói thích ta nhất mà.
Tại sao… Lúc này lại không cần ta?
“Theo ta thì Loan Nhi nên về nhà Vương Văn Cảnh, dù sao trong số chúng ta, nhà Vương Văn Cảnh cũng là giàu có hơn cả.”
“Đúng vậy, năm đó Vương Văn Cảnh vào triều làm quan cũng là nhờ sự giúp đỡ của phủ Tướng Quân nhỉ?”
Lại có người lên tiếng.
Văn Cảnh thúc đỏ mặt, do dự một lúc lâu mới nói:
“Thực sự không phải là ta không muốn nuôi con bé, chỉ là ta còn chưa thành hôn mà đã mang về một củ khoai nóng bỏng tay, còn có ai dám gả cho ta nữa?”
Khoai nóng… Bỏng tay?
Ta lén lút sờ lên người mình, đâu có nóng đâu.
Sau đó, các thân tộc lại ồn ào tranh cãi.
Dù còn nhỏ tuổi, nhưng ta cũng dần dần cũng hiểu ra.
Phủ Tướng Quân đã suy tàn, nhận ta về nuôi là việc lỗ vốn.
Vì vậy, không ai cần ta cả.
Nhìn thấy tình hình sắp sửa đánh nhau.
Một nam tử cao lớn đen đúa đứng trong góc, từ nãy đến giờ im lặng, bỗng nhiên lên tiếng:
“Đủ rồi! Khi phủ Tướng Quân còn huy hoàng, ai nấy đều vội vàng đón mừng. Giờ xảy ra chuyện thì lại trốn sạch sẽ.
“Năm đó phủ Tướng Quân đã ban ơn cho ta, đứa bé Loan Nhi này ta sẽ mang về nuôi.”
Trong ấn tượng của ta, Vương Ngũ tuy không đến phủ Tướng Quân thường xuyên như những người khác, nhưng cũng đã đến vài lần.
Ta lẽ ra nên gọi huynh ấy là Ngũ ca, nhưng vì không thích huynh ấy, nên ta chưa từng gọi, còn luôn phun nước bọt vào huynh ấy.
Không chỉ vì huynh ấy ăn nói thô tục, gương mặt đầy vẻ hung dữ.
Còn vì mỗi lần huynh ấy đến, luôn mang theo nửa con heo vừa mổ, đầy mùi máu.
Không ngờ rằng lúc đó huynh trưởng lại nói với ta:
“Những kẻ trượng nghĩa đều là đồ tể, kẻ bạc tình đa số là những kẻ đọc sách.”
Giờ xem lại, đúng là thật.
“Vương Ngũ, ngươi thân mình còn đang thiếu trước hụt sau, lại còn mạnh miệng nhận nuôi đứa bé này? Ta thấy ngươi thật không biết điều.”
Bình Sinh thẩm không muốn nuôi ta, lúc này lại mỉa mai lên tiếng.
Ta sợ Vương Ngũ dao động, liền nơm nớp lo sợ mò đến gần:
“Ngũ ca, Loan Nhi ăn ít lắm. Huống chi Loan Nhi còn có thể… còn có thể làm việc!”
Huynh trưởng từng dạy, kẻ biết thời thế mới là người tài giỏi.
Để có được chỗ trú chân, ta vốn muốn nói ta còn có thể mổ heo, nhưng không thể nói ra lời.
Huynh ấy nhìn ta với ánh mắt bỗng nhiên trở nên dịu dàng, bế ta lên.
Rồi nhổ một bãi nước bọt về phía Bình Sinh thẩm:
“Ngay cả khi ta đây phải đi ăn xin, cũng sẽ nuôi sống đứa bé này! Còn bà, coi chừng sau này sinh con ra không có xương sống!”
Bình Sinh thẩm tức giận, đuổi theo sau lưng chửi rủa:
“Ngươi tin không, hôm nay ngươi đưa nó về, ngày mai con sư tử Hà Đông nhà ngươi sẽ ném nó xuống sông Biện cho mà xem!”
Ngũ ca bế ta đi, không quay đầu lại.
Nhưng quả thật Bình Sinh thẩm nói đúng.
Mới vừa qua một núi lại đến một ngọn đèo.
Vừa về đến nhà ngói của Ngũ ca, mặt của tẩu tử đã đen như đáy nồi.
2
“Nhà Đông không quản, nhà Tây không nhận. Sao người Vương gia ai cũng thông minh, lại sinh ra một kẻ nghèo rớt mồng tơi mà còn ra vẻ như chàng thế?”
Tẩu tử ném một giỏ tre đầy măng non vào Ngũ ca, giọng nói đầy tức giận.
Ngũ ca cũng không tránh né, để mặc cho măng rơi đầy lên người, cười khổ nói:
“Nhu Nhi tốt, là ta đã hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng ta cũng vì tức giận, ngày xưa phủ Tướng Quân đối đãi với họ rất tốt, giờ chỉ là thêm một đôi đũa mà họ đã đùn đẩy…”
Không ngờ tẩu tử này của ta lại tên là Nhu Nhi?
Một nữ nhân đanh đá như vậy lại có một cái tên duyên dáng đến thế.
Đối diện với ánh mắt lén lút của ta, tẩu tử lườm ta một cái.
“Với họ thì chỉ là thêm một đôi đũa. Nhưng nhà chúng ta nghèo rớt mồng tơi, làm sao nuôi nổi một nha đầu quý giá như vậy? Nói về gia sản, nhà ai chẳng giàu hơn nhà ta, sao lại để chàng nuôi? Ta không quan tâm, ngày mai trời vừa sáng chàng phải đưa con bé này đi.”
Nói xong, nàng cũng không thèm để ý đến chúng ta mà bước đi.
Ngũ ca đuổi theo để dỗ dành, ta bị bỏ lại tại chỗ.
Đứng cả một ngày, chân ta đau nhức muốn gãy, suy nghĩ mãi nhưng vẫn không dám ngồi xuống.
Ngày xưa ta là tiểu thư độc nhất của phủ Tướng Quân, làm sao từng chịu qua cảnh lạnh nhạt và nhục nhã như hôm nay?
Một lần rơi vào hoạn nạn, cũng bị buộc phải thấy rõ tình người ấm lạnh.
Ta giữ cho mắt không chảy nước.
Mỗi nhà có mỗi nỗi khổ riêng.
Ta không trách tẩu tử vì thái độ này.
Chỉ là… nếu nàng thực sự đuổi ta đi, ta biết phải đi đâu?
Chưa kịp suy nghĩ thêm, tẩu tử đã lớn tiếng gọi:
“Ăn cơm!”
Ngũ ca vội đến dắt ta, đưa đến một chiếc bàn vuông cũ kỹ.
Cuối cùng cũng có thể ngồi xuống, nhưng ta toàn thân lại không dám thả lỏng, căng thẳng hết mức.
Trên bàn có ba bát cơm còn bốc hơi nóng.
Chắc là có một bát dành cho ta.
Tẩu tử hừ lạnh một tiếng, tự bóc một quả trứng gà rồi đặt vào bát của Ngũ ca.
“Ăn đi, ăn nhanh đi.”
Ta không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu cố gắng ăn cơm.
Nhưng Ngũ ca lại gắp quả trứng trắng ngần ấy bỏ vào bát ta.
“Muội còn nhỏ, cần phải ăn nhiều thứ tốt.”
Mặt tẩu tử ngay lập tức sa sầm lại.
Ta biết ý, liền đặt quả trứng trở lại, dùng tay che miệng bát rồi lắc đầu liên tục.
“Ngũ ca, muội không thích ăn.”
Trong lòng ta dâng lên cảm giác chua xót, ta cố gắng nuốt trôi cảm giác ấy cùng với cơm.
Sau bữa ăn, trời cũng đã tối.
Tẩu tử lẩm bẩm nguyền rủa rồi trải giường cho ta.
“Đồ con rùa ngu xuẩn, chỉ biết gây phiền phức cho lão nương, đúng là mong lão nương chết sớm để được siêu sinh.”
Nguyền rủa xong, nàng tức tối bỏ đi.
Nhưng… nhưng ta chưa chải đầu rửa mặt mà.
Thôi, đây không còn là phủ Tướng Quân nữa rồi.
Thay vì không thích nghi, tốt hơn là tự ép mình sớm quen với nó.
Ta thở dài, cẩn thận lắng nghe.
Lâu sau đó, bên ngoài không còn tiếng động, ta mới hoàn toàn thả lỏng, ngã xuống giường.
Giờ mới có thời gian để khóc, nước mắt ta từng giọt, từng giọt rơi xuống, muốn nối thành dòng.
Nghe các thân tộc nói có người trong cung giữ ta lại.
Ta lau nước mắt, trong lòng sinh ra vài phần oán hận.
Thay vì để ta ở lại kinh thành như một quả bóng bị họ đá qua đá lại, chi bằng để ta đi theo phụ thân và mẫu thân đến nơi lưu đày.
Chưa từng ở một nơi tồi tàn như thế này, ngay cả một ngọn đèn dầu cũng không có, tối đen như mực.
Nói không sợ là giả.
Bụng ta cảm thấy khó chịu, ta học theo cách của vú nuôi xoa bóp hai bên.
Cơm tạp lương chẳng ngon chút nào, cứa cổ họng đau rát.
Đến giờ, ta vẫn chưa uống được một ngụm nước, miệng khô như lửa đốt.
Phụ thân, mẫu thân, huynh trưởng, các người đang ở đâu?
Loan Nhi nhớ các người…
Tiếng đập phá loảng xoảng bên ngoài cắt đứt nỗi sầu muộn của ta.
Tẩu tử đang gây gổ với Ngũ ca rồi, tiếng khóc và tiếng la hét vang dội khiến tai ta đau nhức.