Vi Dã - Chương 2
05
“Tần ca, tôi nghe nói có người đến xưởng anh gây rối, liền lập tức chạy qua…”
Một người đàn ông cao lớn, xăm kín cánh tay bước vào, vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt lập tức sáng rỡ.
“Ôi chao! Anh ở đâu lôi về một cô gái xinh thế này vậy?”
Hắn vừa nói, vừa nở một nụ cười đầy ngượng ngùng, khiến tôi có chút lúng túng. Tần Dã lập tức che chắn cho tôi, đứng trước mặt tôi.
“Cảm ơn, nhưng chuyện đã giải quyết xong rồi. Còn mấy chuyện khác không liên quan đến cậu, hôm khác mời cậu đi uống rượu.”
Người đàn ông xăm trổ khựng lại, như nhận ra điều gì đó.
“Lão Tần, giờ có bạn gái rồi, ngay cả anh em cũng không muốn tiếp nữa hả?”
Hắn vờ giận, quay đầu, “hừ” một tiếng rõ to, trông như thật sự tức giận.
Tần Dã xoa trán, kéo hắn sang một bên, hạ giọng nói: “Cậu có thể tinh ý một chút không? Đi chỗ nào mát mẻ thì ở chỗ đó đi.”
“Tần ca, cô ấy là bạn gái anh à?”
“Nhìn giống không?”
“Giống chứ! Nhìn qua là biết hợp đôi cực kỳ.”
“Coi như cậu biết điều.”
“Tôi mặc kệ, anh phải mời tôi ăn kẹo cưới.”
“Không thiếu phần cậu đâu.”
Hai người họ thì thầm to nhỏ ở góc không xa, dù đã cố ý hạ giọng, nhưng những lời đó vẫn rành rọt lọt vào tai tôi.
Để giảm bớt sự lúng túng, tôi cố ý giả vờ bận rộn, nhìn đông nhìn tây, nhưng tuyệt đối không dám nhìn về phía họ.
Vài phút sau, người đàn ông xăm trổ bị Tần Dã khéo léo “đuổi” đi.
Khi hắn đi rồi, Tần Dã quay lại hỏi tôi: “Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về.”
Có lẽ vì ích kỷ, tôi bỗng không muốn về nhà nhanh như vậy.
Dù sao ba mẹ tôi cũng bận rộn suốt, một tháng tôi không về nhà, họ cũng chẳng hỏi han.
Còn về Thẩm Hành Xuyên, nếu đoán không nhầm, anh ta chắc cũng đã tái sinh. Giờ này hẳn đang mong muốn được ở bên Đường Tiểu Tiểu cả đời.
Kiếp trước, dù kết hôn với anh ta bảy năm, tôi chưa bao giờ được anh ta đưa đến bất kỳ buổi tiệc nào, cũng chưa từng chung phòng ngủ.
Khi người khác hỏi về tôi, anh ta chỉ lạnh lùng, cuối cùng biến tôi thành trò cười trong giới. Kiếp này, tôi chỉ muốn cách xa anh ta.
Vì vậy, tôi ngước lên nhìn Tần Dã, khẩn thiết nói: “Anh có thể cho tôi ở nhờ vài ngày không?”
Tay tôi khẽ kéo nhẹ vạt áo anh, khẽ lắc lắc. Dựa vào hai kiếp, anh có lẽ là người tốt.
Hơn nữa, anh có khả năng bảo vệ tôi. Nếu tôi bám lấy anh, liệu anh có từ chối không?
Tần Dã bất ngờ cúi đầu xuống, ánh mắt anh rực lên, nhìn thẳng vào tôi.
“Cô gái nhỏ, cô mà làm vậy nữa, tôi sẽ nghĩ là thật đấy…”
Khoảng cách quá gần khiến tôi có thể ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng trên người anh.
Tôi nuốt nước bọt theo phản xạ, định mở miệng nói gì đó thì bất chợt, một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng: “Hai người đang làm gì?”
Là Thẩm Hành Xuyên…
Anh ta dẫn cảnh sát đến.
06
“Em không sao chứ?” Thẩm Hành Xuyên nhìn tôi, ánh mắt đầy lo lắng, không giống như giả vờ.
Tôi nhún vai, hai tay xòe ra: “Anh thấy tôi giống như đang gặp chuyện gì à?”
Thẩm Hành Xuyên trầm mặc. Ngay sau đó, Đường Tiểu Tiểu cũng bước vào.
Cô ấy nhìn lướt qua xưởng sửa chữa ô tô đã khôi phục hoạt động bình thường, rồi thẳng thắn hỏi: “Lâm Vi, làm sao cô thoát được khỏi tay bọn bắt cóc? Theo tôi biết, chúng có tổng cộng sáu người, tay cô bị trói, lại không quen thuộc nơi này. Tôi thật sự rất tò mò…”
Đường Tiểu Tiểu nói vậy là có ý gì?
“Ai cũng biết nhà họ Lâm và nhà họ Thẩm chuẩn bị liên hôn, nhưng đồng thời cũng đang nhắm đến mảnh đất ở phía nam thành phố. Phiên đấu giá sẽ diễn ra sau mười ngày nữa, ai trả giá cao sẽ thắng.”
“Nhưng đúng lúc quan trọng như vậy lại xảy ra chuyện này, tiền chuộc còn cao đến mức đáng sợ. Lâm Vi, tôi thật sự rất khó không nghĩ ngợi lung tung.”
Cô ta đang nghi ngờ rằng tôi thuê bọn bắt cóc? Thật sự, cả hai kiếp tôi chưa bao giờ thấy chuyện nào hoang đường đến vậy.
Kiếp trước, tôi rất bất lực và đồng cảm với những gì Đường Tiểu Tiểu phải chịu đựng.
Nhưng kiếp này, tôi đã cứu cô ta.
Kết quả, ngay khi được cứu thoát, cô ta lại quay sang cắn ngược tôi một cái. Thật sự khiến người ta lạnh lòng.
Tôi bất ngờ giơ tay lên, lớn tiếng kêu: “Cảnh sát ơi, ở đây có người vu khống tôi.”
Vậy là tất cả chúng tôi bị đưa về đồn. Trong lúc chờ thẩm vấn, Đường Tiểu Tiểu vẫn không buông tha.
“Lâm Vi, tại sao cô không dám nói?”
Tôi hừ lạnh: “Tại sao tôi phải nói với cô? Cô có phải cảnh sát đâu.”
Đường Tiểu Tiểu bị nghẹn lời. Thẩm Hành Xuyên thấy vậy, không chịu nổi liền đứng ra bênh vực cô ta.
“Vi Vi, Tiểu Tiểu chỉ muốn hiểu rõ sự thật, để biết lúc thẩm vấn nên nói gì và không nên nói gì.”
“Sao? Hai người còn định nói dối trước mặt cảnh sát à?”
Thẩm Hành Xuyên tức đến mức đứng bật dậy, chỉ tay vào tôi: “Lâm Vi, em thật là không thể nói lý được!”
Đúng lúc này, Tần Dã từ phòng thẩm vấn bước ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, không nói một lời đã đứng chắn trước tôi.
“Bỏ tay anh xuống.” Giọng anh bình thản nhưng mang theo áp lực không thể kháng cự.
Tôi trốn sau lưng Tần Dã, không nhìn thấy biểu cảm của hai người, nhưng cảm nhận được rõ ràng bầu không khí căng thẳng như sắp nổ tung.
Chỉ nghe thấy Thẩm Hành Xuyên hỏi: “Cậu là gì của cô ấy?”
Tần Dã nghiêng mặt nhìn tôi, khóe miệng khẽ nhếch lên, đáp lại bằng một câu hỏi: “Em nghĩ sao?”
Tôi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nghiêng quá hoàn hảo của anh ấy ngay trước mắt.
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi giơ ngón cái và ngón trỏ lên, tạo thành một… hình trái tim.
Thẩm Hành Xuyên nhìn thấy cảnh này, mặt đen lại mấy tone.
Đúng lúc đó, cảnh sát gọi anh ta vào để lấy lời khai.
07
Sau khi trải qua một vòng thẩm vấn, mọi chuyện dường như đã có chút manh mối.
Cảnh sát đã khoanh vùng nghi phạm, nhưng bây giờ phải bắt được bọn bắt cóc trước thì mới có thể tiến hành điều tra tiếp theo.
Nhưng tôi biết rõ, chuyện này là do đối thủ cạnh tranh của Thẩm Hành Xuyên gây ra.
Từ đồn cảnh sát bước ra, Tần Dã nhìn tôi, nói:
“Được thôi.”
“Cái gì?” Tôi ngơ ngác nhìn anh.
Anh giải thích: “Chuyện cô hỏi tôi lúc chiều ấy, tôi đồng ý.”
Tôi cuối cùng cũng hiểu, anh đang nói đến việc tôi nhờ anh cho tôi ở nhờ.
“Nhà tôi chỉ có tôi và mẹ tôi. Mà bà vừa về quê rồi. Tôi thường ở lại xưởng sửa chữa. Cô cứ tự nhiên.”
Tôi định đồng ý, thì Thẩm Hành Xuyên ở bên cạnh lên tiếng: “Vi Vi, chuyện em bị bắt cóc, chú dì đã biết rồi. Họ chắc vừa xuống máy bay, đang trên đường về nhà. Em thật sự không định về sao?”
Nghe vậy, tôi không kìm được cảm giác chua xót trong lòng.
Chuyện của bố mẹ tôi, một người ngoài như Thẩm Hành Xuyên còn biết rõ hơn cả tôi.
Từ khi tôi có ký ức, họ luôn bận rộn. Bận đến mức quên sinh nhật tôi, bận đến mức không đến dự bất kỳ buổi họp phụ huynh nào.
Tôi thậm chí đã từng cố tình thi điểm kém, cố tình tự làm mình bị thương, chỉ để được gặp họ một chút.
Vì chỉ khi đó, họ mới xuất hiện ngắn ngủi, ban phát cho tôi một chút yêu thương ít ỏi.
Về sau, tôi không còn mong đợi nữa. Tôi tự học cách tổ chức sinh nhật cho mình, thậm chí thuê bà bán hoa dịu dàng và xinh đẹp đến họp phụ huynh thay cho mẹ.
Cứ thế, tôi lớn lên trong cô đơn, cho đến khi gặp được Thẩm Hành Xuyên.
Trên sân bóng rổ của trường, anh ta ngăn một quả bóng suýt ném trúng tôi.
Cậu thiếu niên dưới ánh mặt trời, khuôn mặt thanh tú, vài giọt mồ hôi lấp lánh chảy xuống từ trán.
Anh ta hơi nhếch mắt, mang theo chút kiêu ngạo khó nhận ra, nói: “Bạn học, cẩn thận nhé.”
Giọng nói trầm lạnh ấy, chỉ một ánh nhìn thôi đã khiến tôi hoàn toàn đắm chìm. Lúc đó, tôi chỉ lí nhí nói một câu “Cảm ơn”, rồi bỏ chạy mất.
Từ đó, tôi bắt đầu chú ý đến anh, và cũng biết anh có một cô thanh mai trúc mã rất thân thiết. Nhưng mối quan hệ giữa họ dường như chỉ dừng lại ở mức đó.
Mối tình thầm lặng của tuổi trẻ, không một tiếng động, nhưng cứ thế lan rộng trong tim tôi.
Những lần tình cờ chạm mặt, những ánh mắt thoáng qua nhau cũng đủ khiến tôi đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.
Tôi hiểu rất rõ, hôn nhân sau này của tôi, có lẽ tôi không thể tự quyết định. Vì vậy, khi biết đối tượng liên hôn là Thẩm Hành Xuyên, tôi đã vui mừng rất lâu.
Bố mẹ tôi cũng rất xem trọng Thẩm Hành Xuyên, thậm chí thường xuyên liên lạc với anh hơn cả tôi.
Kiếp trước, khi tôi đề nghị ly hôn với Thẩm Hành Xuyên, họ lập tức phản đối: “Hành Xuyên vừa có năng lực, vừa bao dung những tật xấu của con. Con không biết trân trọng, còn muốn để chúng ta lo lắng nữa sao?”
Tôi biết, từ khi chúng tôi kết hôn, lợi ích giữa nhà họ Lâm và nhà họ Thẩm đã ràng buộc chặt chẽ, ly hôn không phải chuyện dễ dàng.
Cứ thế, tôi chịu đựng hết năm này qua năm khác. Cuối cùng, mắc bệnh trầm cảm và tự làm hại bản thân, mới ép được Thẩm Hành Xuyên đồng ý ly hôn.
Đã được sống lại một lần, tôi muốn sống vì chính mình.
Vì vậy, tôi không muốn về nhà.
Nhưng đột nhiên tôi nhớ ra, vẫn còn một việc chưa giải quyết, buộc phải về. Trước khi đi, tôi rút điện thoại trong túi Tần Dã, nhập số của mình vào và gọi.
Khi nghe thấy tiếng chuông, tôi trả lại điện thoại cho anh.
“Nhớ lưu số tôi nhé. Vài ngày nữa tôi sẽ tìm anh.”
Nói xong, tôi vẫy một chiếc taxi rồi đi thẳng.
Từ đầu đến cuối, tôi không thèm nhìn Thẩm Hành Xuyên lấy một lần.