Vi Dã - Chương 1
01
Khi nhận ra mình đã tái sinh, bọn bắt cóc đang dí dao vào cổ tôi và Đường Tiểu Tiểu.
Chúng đưa ra yêu cầu, bắt Thẩm Hành Xuyên phải chọn một trong hai người để cứu.
Ánh mắt của Thẩm Hành Xuyên dao động giữa chúng tôi, sau một hồi đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, anh ta vẫn đưa ra lựa chọn giống kiếp trước —
Anh ta đưa tay về phía tôi.
Nhưng tôi kiên định lắc đầu.
“Thẩm Hành Xuyên, anh hãy cứu Đường Tiểu Tiểu trước đi.”
Kiếp này, tôi không muốn nợ ai cả, lại càng không muốn sống với gánh nặng của một mạng người. Nghe vậy, Thẩm Hành Xuyên dường như thở phào nhẹ nhõm.
“Vi Vi, em là vị hôn thê của anh, anh đáng lẽ phải cứu em trước. Nhưng nếu em đã nói vậy, thì đừng trách anh.”
Sau đó, anh ta lập tức đưa Đường Tiểu Tiểu rời khỏi hiện trường nhanh nhất có thể, như sợ tôi sẽ đổi ý ở giây tiếp theo. Nhưng tôi không giống anh ta, đã đưa ra lựa chọn rồi thì không bao giờ hối hận.
Kiếp trước cũng vậy, anh ta mang tiền đến chuộc tôi, nhưng bọn bắt cóc bất ngờ đòi thêm tiền và nói chỉ có thể cứu một người trước.
Bất đắc dĩ, Thẩm Hành Xuyên đã chọn tôi.
Thế nhưng, trong khoảng thời gian chúng tôi trở về để gom đủ tiền, bọn bắt cóc thấy Đường Tiểu Tiểu xinh đẹp, đã nảy sinh ý đồ xấu.
Chúng chụp những bức ảnh nhạy cảm của cô ấy, rồi định làm nhục cô ấy. May mắn thay, chúng tôi đã dẫn cảnh sát đến kịp thời.
Dù chưa kịp thực hiện hành vi cuối cùng, nhưng với một cô gái, cảnh tượng đó đã là sự sỉ nhục không thể chịu đựng.
Đường Tiểu Tiểu về nhà trong trạng thái thất thần, chờ đến đêm khuya khi mọi người đã ngủ, cô ấy cắt cổ tay tự tử.
Khi được phát hiện, mọi chuyện đã quá muộn.
Thẩm Hành Xuyên biết tin, nhưng không hề tỏ ra bất kỳ sự đau lòng nào.
Anh ta bình thản lo liệu hậu sự cho Đường Tiểu Tiểu, còn đưa một khoản tiền lớn để an ủi gia đình cô ấy.
Ngay cả khi tôi chủ động đề nghị hoãn hôn lễ, anh ta cũng kiên quyết từ chối.
“Vi Vi, cưới em là việc anh đã lên kế hoạch từ lâu, không thể để người ngoài ảnh hưởng.”
Thế nhưng, người ngoài mà anh ta nhắc đến, lại được anh ta nhớ thương suốt bảy năm.
Cưới tôi, chỉ là để giam cầm tôi, buộc tôi phải chuộc tội thay cho Đường Tiểu Tiểu.
Nhưng tôi đã làm gì sai?
02
Sau khi Thẩm Hành Xuyên và bọn họ rời đi, tôi bắt đầu tìm cách tự cứu mình. Vì lần này, tôi không chắc Thẩm Hành Xuyên có quay lại hay không.
Kiếp trước, anh ta đã lợi dụng lúc ôm Đường Tiểu Tiểu mà lén bỏ một thiết bị định vị vào túi cô ấy.
Vì vậy, ngay cả khi bọn bắt cóc chuyển địa điểm, chúng tôi vẫn có thể dựa vào định vị mà nhanh chóng tìm thấy Đường Tiểu Tiểu. Nhưng vừa rồi, dường như anh ta đã quên mất việc này.
Tôi đoán, từ đầu đến cuối, người anh ta thực sự muốn cứu chỉ là Đường Tiểu Tiểu. Chỉ vì tôi mang danh vị hôn thê của anh ta, sợ bị người ngoài dị nghị, nên anh ta mới đành lòng chọn tôi.
Dù sao, chúng tôi cũng chỉ là liên hôn gia tộc, tình cảm dù tốt cũng chẳng thể sâu đậm.
Còn Đường Tiểu Tiểu đã đồng hành cùng anh ta suốt những năm tháng trong sáng nhất. Họ là thanh mai trúc mã, cũng là tri kỷ.
Kiếp trước, việc Thẩm Hành Xuyên hối hận cũng là điều dễ hiểu. Kiếp này, cuối cùng anh ta đã có thể toại nguyện.
Tôi mừng cho anh ta.
Đồng thời, tôi không quên tìm cơ hội để trốn thoát.
Tôi biết, khi bọn bắt cóc chuyển địa điểm, chúng sẽ đi qua một xưởng sửa chữa ô tô.
Những thợ sửa xe ở đó đánh nhau rất dữ dội và hung hãn.
Kiếp trước, khi bọn bắt cóc đi qua nơi này, chúng định tạm thời chiếm dụng xưởng sửa chữa, nhưng không ngờ chủ xưởng lại là một người cứng rắn, sống chet không chịu nhượng bộ.
Hai bên lao vào một trận hỗn chiến. Bọn bắt cóc có lẽ không ngờ rằng, lại có người còn hung ác hơn cả chúng. Cuối cùng, sợ làm lớn chuyện, chúng đành phải rút lui trong ấm ức.
Sau đó, khi bọn bắt cóc bị bắt, ông chủ xưởng sửa chữa còn đứng ra làm nhân chứng.
03
Giống như kiếp trước, bọn chúng để lại một người trong xe canh giữ tôi, những kẻ còn lại thì hướng về phía xưởng sửa chữa ô tô.
Tay tôi bị trói ra sau, tên bắt cóc ngồi ở ghế lái không hề để tâm đến tôi. Nhân lúc hắn không chú ý, tôi cắn vào tay nắm cửa xe, cố gắng mở khóa.
Sau đó, tôi đẩy cửa xe ra và lao thẳng về phía trước như điên. Mục tiêu của tôi và bọn chúng giống nhau – xưởng sửa chữa ô tô.
Tôi muốn đánh cược, cược rằng họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Thế là tôi cứ thế lao vào bên trong xưởng.
Lúc này, bên trong đã loạn thành một đoàn.
Tôi ngay lập tức nhìn thấy chủ xưởng trẻ tuổi.
Ngũ quan anh ta rõ nét, chính trực, toát lên khí chất nghiêm nghị.
Cộng thêm những động tác nhanh nhẹn, anh ta có một nét thu hút khó diễn tả. Sợ bị liên lụy, tôi khom người, lao qua nhanh như chớp.
Kết quả, vì dùng sức quá mạnh, tôi trực tiếp đâm vào anh ta, cả hai ngã xuống đất. Khi ngã vào lòng anh ta, tôi sợ đến tái mặt.
“Xin, xin lỗi.”
Tôi lắp bắp xin lỗi, sau đó cầu xin: “Làm ơn, anh có thể cứu tôi không?”
Người đàn ông liếc tôi một cái, đôi lông mày nhíu lại. Ngay sau đó, anh ta ôm lấy tôi, lăn trên mặt đất mấy vòng.
“Rầm!” Một cái ghế rơi xuống đúng chỗ chúng tôi vừa nằm.
Nếu anh ta không phản ứng kịp thời, có lẽ tôi đã gặp nguy hiểm rồi. Còn chưa kịp hoàn hồn, phía bọn bắt cóc đã nhận ra tôi trốn thoát.
Ban đầu chúng chỉ định chiếm địa bàn, giờ lại chuyển thành đòi người. Hai bên đối đầu căng thẳng.
Tôi nhìn người đàn ông bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Chỉ cần anh cứu tôi, bảo tôi làm gì cũng được.”
Nhưng anh ta không trả lời, chỉ nhìn đám bắt cóc với vẻ suy tư. Người phía sau không nhịn được, nhắc nhở: “Tần Dã, nhiều chuyện chi bằng ít chuyện.”
Hóa ra anh ta tên là Tần Dã. Không nhận được câu trả lời, tôi dần cảm thấy tuyệt vọng.
Thôi, không nên ép người quá đáng.
Khi tên cầm đầu bọn bắt cóc gọi tôi lần thứ ba, tôi đành bước tới. Nhưng rất nhanh, vai tôi bị giữ lại. Tôi buộc phải dừng chân.
Tần Dã bước lên phía trước, nói với bọn bắt cóc: “Cô ấy, hôm nay tôi bảo vệ.”
Có lẽ ngay cả ông trời cũng giúp tôi, tiếng động cơ xe máy bỗng vang lên ngoài cửa. Tần Dã nở nụ cười tự tin.
“Viện trợ của tôi đến rồi.”
Mấy tên bắt cóc nghe vậy, tức giận trừng mắt nhìn tôi, vừa mắng chửi vừa rời đi. Lúc này, trái tim căng thẳng của tôi cuối cùng cũng được thả lỏng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, liền cảm nhận được cổ tay mình thả lỏng.
Là Tần Dã đã cắt dây trói trên tay tôi.
04
“Tôi tên là Lâm Vi, vừa rồi thật sự cảm ơn anh.”
Tôi đưa tay ra trước mặt anh. Nhưng Tần Dã lại nhìn chằm chằm vào cổ tay tôi, nơi bị dây thừng siết chặt đến rướm máu, trông vô cùng chói mắt.
“Để tôi xử lý giúp cô.”
Tôi lắc đầu: “Vết thương nhỏ thôi, không sao đâu.”
“Vừa nãy ai nói, chỉ cần tôi cứu cô, làm gì cũng được?”
“……”
Không đợi tôi phản ứng, anh đã đẩy tôi ngồi xuống ghế, sau đó lấy ra một hộp thuốc.
“Cố chịu một chút.”
Tôi cắn môi, nhìn anh cẩn thận xử lý vết thương cho mình. Trong lòng bất chợt cảm thấy ấm áp.
Nhớ lại kiếp trước, khi vừa kết hôn với Thẩm Hành Xuyên, có lần anh ta say rượu, tôi đỡ anh về phòng, chỉ khẽ nhắc anh ta uống ít rượu lại thôi.
Kết quả, anh ta nổi giận đùng đùng, hung hăng đẩy tôi ra. Tôi không đứng vững, ngã xuống đất.
Chiếc vòng ngọc trên tay đập mạnh xuống sàn, vỡ tan thành từng mảnh, mảnh vỡ cứa vào cổ tay tôi, máu chảy đầm đìa.
Tôi hét lên vì đau, ôm lấy cổ tay rướm máu kêu cứu. Nhưng Thẩm Hành Xuyên chỉ lạnh lùng nhìn tôi, nói: “Đau à? Đau thì tốt. Khi đó Tiểu Tiểu còn đau gấp trăm ngàn lần cô, nhưng giờ cô ấy đã không còn cơ hội để kêu đau nữa rồi. Nếu không phải vì cứu cô, cô ấy làm sao bị bọn bắt cóc làm nhục? Làm sao lại nghĩ quẩn…”
Tôi cứ thế ngồi trên sàn, không thể tin nổi những gì mình nghe thấy. Trái tim dần trở nên lạnh lẽo.
Rất lâu sau, tôi mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Nhưng mà, bọn bắt cóc bắt tôi và Đường Tiểu Tiểu là để uy hiếp anh mà! Cũng chính anh tự chọn cứu tôi trước, giờ tại sao lại nói những lời này?”
Vẻ say rượu trên mặt Thẩm Hành Xuyên dường như đã tan đi phần nào, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo.
“Lâm Vi, tôi vốn không đồng ý cuộc hôn nhân này. Nếu không phải cô nói với bà nội rằng cô thích tôi, bà nội cũng sẽ không ép tôi cưới cô.”
“Ý anh là, nếu không có tôi, anh chỉ cần cứu Đường Tiểu Tiểu thôi, đúng không?”
“Haha…” Tôi đột nhiên bật cười: “Thẩm Hành Xuyên, anh đúng là bệnh hoạn. Không trách bọn bắt cóc, mà quay ra trách tôi.”
Tôi đứng dậy, tự vào phòng xử lý vết thương.
Từ đó về sau, dù có đau thế nào, tôi cũng không bao giờ nói với Thẩm Hành Xuyên nữa.
Hiện tại, người trước mặt lại sợ tôi đau, vụng về thổi vào vết thương của tôi.
Mắt tôi cay xè, cố gắng nhắm chặt lại, hít một hơi thật sâu, hỏi như không biết: “Anh đang làm gì vậy?”
Tần Dã ngẩng đầu lên, nở nụ cười trong trẻo:
“Khi nhỏ tôi bị thương, mẹ tôi cũng làm như vậy. Cô xem, có đỡ hơn chút nào không?”
Tôi gật đầu: “Ừ, đỡ nhiều rồi.”
Nhận được sự đồng ý, Tần Dã tiếp tục làm như vừa rồi. Nhưng bầu không khí này nhanh chóng bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của ai đó.