Vệ Sơ Vũ - Chương 6
22
Tiêu Lâm Nguyệt như bị lời Vân Nhi tát một cái đau điếng, lắp bắp hồi lâu, mới run giọng nói một câu: “Vậy nên, ngươi chưa từng ăn chè đậu xanh?”
Yêu và không yêu, thật ra rất rõ ràng.
Người yêu ta, biết ta yếu đuối, cho ta áo giáp bảo vệ.
Người không yêu ta, uống máu ăn thịt ta, vẫn thấy chưa thỏa mãn.
Lúc này, ta cuối cùng cũng ngộ ra.
“Ta sẽ không, ta bị dị ứng, có rất nhiều dấu hiệu.”
“Nhưng các ngươi, có mắt không có lòng, đều làm ngơ.”
Ta không có mẫu thân, chưa từng hầu hạ người khác.
Nhưng những năm Tiêu gia sa sút, từ tổ mẫu của Tiêu Nhiễm đến mẫu thân Tiêu Nhiễm, đều là ta tắm rửa hầu hạ từ đầu đến chân.
Ta chỉ là một cô nương mười bốn tuổi, cũng sẽ mệt mỏi đến mức lén chạy đến trước mộ phần của phụ thân mà khóc lớn.
Nhưng ta không còn phụ thân thương yêu nữa rồi, không còn nữa.
Đánh bánh đến mức tay không duỗi thẳng được, Tiêu mẫu cũng không thèm nhấc mí mắt lên mà mắng ta: “Lực điền là thứ không đáng giá nhất, lúc trước ngươi nên đọc nhiều sách một chút, đừng kéo chân sau Tiêu Nhiễm.”
Ta xuất thân từ tiểu hộ, không hiểu sổ sách của cao môn quyền quý.
Tiêu Nhiễm không có thời gian dạy ta, Tiêu mẫu chỉ nói một câu “Tự giải quyết”, ta liền thắp đèn thức đêm, cùng thầy tính sổ gảy bàn tính cả đêm không ngủ.
Ta ít nói, không thích giao tiếp với người khác.
Nhưng Tiêu gia là cao môn đại hộ, ta phải tươi cười giao tiếp với những người quyền quý, chịu đủ sự lạnh nhạt và chế giễu, nuốt nước mắt và nước trà vào bụng.
Họ muốn gả cao, muốn tiền đồ, ta phải vắt óc suy tính khắp nơi.
Nhưng họ chưa từng hỏi ta một câu “Ngươi sao rồi ” từ đôi mắt đỏ hoe, đôi tay sưng tấy của ta.
Họ không nhìn thấy sự vất vả của ta, cũng không nhìn thấy ta.
Ngay cả ngày ta rời đi, lướt qua họ, cũng không ai hỏi một câu “Sao lại ra khỏi phủ mà chỉ mang theo một tay nải nhỏ.”
Họ cho rằng ta đang giận dỗi.
Cho rằng ta là một cô nhi, không có họ thì không sống nổi.
Thậm chí còn nhìn Vệ Sơ Vũ ta bằng ánh mắt xem thường, cho rằng ta tham lam quyền thế và phú quý của Hầu phủ, cuối cùng cũng sẽ cúi đầu làm một người thiếp để người khác tùy ý giày vò.
Đi đến bến tàu phải mất nửa canh giờ, quãng đường dài như vậy, chỉ cần có người ngăn cản ta, ta sẽ không thể ra khỏi kinh thành.
Nhưng không có.
Một đường đi về phía nam, ta vẫn luôn nghĩ, ta sai ở đâu.
Sau đó, trên thuyền đổ một trận mưa, giác ngộ ta.
Người trưởng thành thông minh trước tiên phải học cách buông tha cho bản thân, không cần áp đặt lỗi của người khác cho mình.
Không xứng với tấm chân tình của ta, từ trước đến nay sẽ chỉ là người qua đường.
Giẫm quá khứ dưới chân, ta lại cao thêm một chút.
Cao thêm một chút, ta nhìn xa hơn một chút.
Thẳng lưng làm người, ta không sợ gì cả.
“Ta không cảm ơn các ngươi đã dạy ta trưởng thành, những đau đớn đó không phải là trải nghiệm tốt đẹp gì, ta không hận các ngươi đều là vì Vệ Sơ Vũ rộng lượng, chứ không phải vì các ngươi không đáng hận.”
“Giờ đây, các ngươi còn tư cách gì để nói oan ức trước mặt một nạn nhân như ta?”
Tiêu Nhiễm và Tiêu Nam Phong đứng dưới gốc cây, họ nhìn thấy cơn giận của ta, cũng nghe thấy những lời ấm ức của ta trong nhiều năm.
Nhưng cuối cùng người bước ra, không phải là họ, những người đáng ra phải xin lỗi, mà là Mạnh Lạc Xuyên với đôi mắt đỏ hoe.
23
Hắn từ yến tiệc đi tới, tiện tay cầm theo áo choàng, nhẹ nhàng khoác lên người ta, tỉ mỉ thắt cho ta chiếc nơ bướm mà ta thích nhất, sau đó nắm lấy những ngón tay lạnh ngắt của ta mà thổi mãi, cuối cùng ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc mũi đỏ ửng của ta: “Vất vả rồi.”
“Những mưa gió sau này, đều có ta che chắn.”
Hắn nói được làm được.
Ta không thích xã giao, ngay cả khi công chúa nâng ly, hắn cũng thay ta chặn lại: “Phu nhân thân thể không khỏe, không uống được rượu, để Lạc Xuyên thay.”
Hết lần này đến lần khác hắn lại là một tên phá gia chi tử, được huynh đệ thương, được mẫu thân chiều chuộng.
Ngay cả Thái hậu trong cung cũng nói không có biện pháp nào với con khỉ ngang ngược này.
Hắn coi trọng ta, thế nhân đều coi trọng ta.
Ta không còn là cô nương bán bánh vô danh tiểu tốt lại bị chế giễu trong hậu viện Hầu phủ nữa, ta là Vệ Sơ Vũ được Thái hậu khen ngợi, được phu nhân đại nho thương yêu, được Hoài Nam vương phủ nâng niu trong lòng bàn tay.
Tề Hoàn mang danh nghĩa là phu nhân Hầu gia nhưng lại bị Tiêu gia hắt hủi, liền trút hết oán khí lên người ta.
“Nghe nói Mạnh nhị phu nhân sảy thai, tổn thương thân thể, không có lợi cho việc sinh hài tử. Không biết trong phủ có mấy phòng thiếp, có thể sinh sôi nảy nở không?”
Nói xong, nàng ta tự che miệng cười khẽ: “Ta không có ác ý, chỉ là với Mạnh nhị phu nhân cũng coi như là cố nhân nên muốn truyền đạt một chút kinh nghiệm nuôi dạy hài tử.”
Nàng ta ba năm sinh hai đứa, ý chí hừng hực.
Giá trị gia tăng mà thế đạo áp đặt lên nữ nhân đã trở thành đao thương để nàng ta công kích ta.
Bao nhiêu năm nay, nàng ta không giết chết được ta, cũng chẳng tiến bộ gì.
Ta nắm chặt tay dưới ống tay áo.
Đột nhiên, một đôi bàn tay to lớn đặt lên nắm đấm đang run rẩy của ta, bao trọn cả lòng bàn tay ta.
24
Ánh mắt rực rỡ, hắn toàn là ý cười: “Thân thể phu nhân của ta không có vấn đề gì. Chỉ là ta vài năm trước ngã ngựa bị thương nên việc sinh hài tử có chút khó khăn.”
“May mắn thay, huynh trưởng của ta thân thể khỏe mạnh, nhi tử đủ cả, Vương phủ có người nối dõi, cũng không cần ta phải ra sức.”
Ta luôn biết Mạnh Lạc Xuyên bảo vệ và thiên vị ta.
Nhưng vẫn không ngờ được, hắn lại nguyện ý hủy hoại danh tiếng của mình để chặn miệng thế gian, cũng chặn luôn đường vào phủ của các thiếp thất.
“Phu nhân chịu uỷ khuất rồi, nàng phải gánh vác nhiều.”
“So với việc sinh dưỡng hài tử không đáng kể, bản thân Vệ Sơ Vũ nàng đã tiêu hết tám đời – tám đời tích đức của ta để được nàng yêu thương.”
Hắn không để ý đến ánh mắt của mọi người, nắm tay ta xoa xoa trước ngực, khi ta vừa bật cười vừa rơi lệ, hắn mới quay sang nhìn đối diện, giọng đột nhiên lạnh lùng: “Nhưng vị phu nhân này, ta chưa từng nghe phu nhân của ta nhắc đến nàng, miễn cưỡng lắm, trên phố nghe được một chút tai tiếng. Đại khái, nàng chính là tiểu thư Tề gia đã nhặt giày rách của phu nhân ta đi?”
“Nghe nói quý phi cô mẫu của nàng đã bị đày vào lãnh cung, cả mẫu tộc của nàng giờ như kiến bò trên chảo nóng, lo lắng cho cái đầu của mình, vậy mà nàng còn nhàn tâm quan tâm ta có hài tử hay không.
”
“Sao thế? Ngươi còn muốn quyến rũ ta, sinh cho ta mấy đứa hài tử oan nghiệt nữa sao?”
Tề Hoàn bị hắn chèn ép đến mức không có sức phản kháng.
Hắn lại tấn công Tiêu Nhiễm: “Phu nhân của ta luôn đoan trang, không chấp nhặt với lũ a miêu a cẩu.”
Hắn âm thầm dùng sức, chén rượu trong tay vỡ tan trong kẽ tay hắn.
“Nhưng ta là người rất hẹp hòi, có thù tất báo, nợ máu trả bằng máu.”
“Ngày mai ta sẽ đi hỏi Thánh thượng, chuyện Tề gia cứ thế mà bỏ qua sao?”
Khi mọi người đều biến sắc, lo lắng cho Tề gia, hắn lại thản nhiên ghé vào tai ta, giọng trêu chọc không lớn không nhỏ, vừa đủ để mọi người nghe thấy.
“Sao lại tủi thân thế? Sợ ta giết nàng ta à?”
“Được rồi được rồi, hứa với nàng, không giết người.”
“Nhưng nàng đừng đến gần nàng ta quá, bệnh dịch sẽ lây lan.”
Lúc này, có người không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Vân Nhi dựa khuôn mặt mềm mại lên lòng bàn tay ta cọ cọ: “Nhị tẩu, nhị ca nghe lời tẩu, ca ấy tiến bộ rồi. Khi người khác bắt nạt tẩu, ca ấy đã không chặt tay người ta.”
Mọi người Tiêu gia đều mặt mày xanh mét, ánh mắt đổ dồn vào cánh tay trái của Tiêu Nhiễm.
Tề Hoàn càng tức đến nỗi mũi lệch sang một bên, đối diện với vẻ mặt lạnh lùng của Tiêu Nhiễm nhưng lại không dám có chút ý kiến nào.
25
Khi tiệc tàn, Mạnh Lạc Xuyên vẫn như thường lệ, một tay ôm lấy ta, bế ta ra khỏi phủ rồi đặt lên xe ngựa.
“Trời lạnh giá, chân trơn trượt ngã thì ta còn không đau lòng chết sao?”
Mọi người đều nghẹn họng.
Tháng ba mùa xuân, lấy đâu ra băng, lại trơn trượt kiểu gì?
Hắn chính là như vậy, từ sau khi ta sảy thai, tổn thương thân thể, hắn liền coi ta như búp bê sứ.
Trên đất có một vũng bùn, hắn cũng phải làm ầm lên bế ta qua.
Mỹ danh là, tránh cho ta đường đời gập ghềnh.
Ta cười hắn không biết xấu hổ, hắn cười sảng khoái: “Yêu phu nhân của mình cũng là xấu hổ sao? Vậy thì xấu hổ chết ta đi.”
“Phu nhân như vậy, có người muốn xấu hổ cũng không xấu hổ được.”
Ba huynh muội Tiêu gia ở bên kia đường nhìn cảnh này mà mắt đỏ hoe.
“Nàng ấy, nàng ấy khi còn ở Hầu phủ, ca ca có từng che chở nàng ấy như vậy không?”
Tiêu Nam Phong ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhiễm, suy nghĩ hồi lâu, nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói nhẹ tênh: “Chưa từng.”
Tiêu Nhiễm nhớ lại.
Năm đó trời mưa to, Sơ Vũ đi lấy thuốc cho mẫu thân, đi ba canh giờ vẫn chưa về.
Cuối cùng khi trở về, người ướt sũng.
Lúc đó, hắn đang bận sửa quạt xếp cho đám công tử bột, gió mưa ào ạt qua hành lang, hắn quên mất người vợ của mình.
Sơ Vũ về nhà với một chân đầy bùn, mũi đỏ ửng, không rõ là vì lạnh hay vì khóc.
Lòng hắn đau như cắt.
Nhưng Sơ Vũ thậm chí còn không hỏi một câu “Tại sao chàng không đón ta”, đã vội vàng chui vào bếp sắc thuốc tối cho mẫu thân.
Nàng quá lương thiện, trong mắt chỉ có nỗi khổ và khó khăn của người khác, riêng nàng thì không.
Lúc đó hắn rất hối hận, thầm thề sẽ dùng tay nắm chắc quyền lực để bảo vệ nàng cả đời không lo.
Nhưng sau này, rõ ràng hắn cũng có thể giống như đám công tử bột nhà họ Mạnh, che mưa chắn gió cho nàng.
Nhưng hắn lại đưa Tề Hoàn về, cùng cả nhà, để gió mưa trong số mệnh đổ hết lên đầu Sơ Vũ.
Hắn quên mất nàng đơn độc một mình, cũng cần được bảo vệ và yêu thương.
Hắn luôn cho rằng, tính tình Sơ Vũ mềm như cục bột trên tay nàng, có thể tùy ý nhào nặn mà không có phản kháng.
Hắn quên mất nàng đã chẳng còn gì, chỉ còn lại bản thân và toàn gia này mà thôi.
Cho nên, hắn mới lẽ thẳng khí hùng như vậy, còn dẫn theo mọi người cùng nhau phản bội nàng, còn tưởng rằng nàng sẽ thông cảm, có thể nhẫn nhịn, gặm nhấm rồi nuốt xuống.
Hóa ra là hắn không xứng với nàng.
Cho đến hôm nay, hắn mới biết, mình không biết yêu, cũng không xứng đáng được yêu.
“Về thôi, trời lạnh rồi.”
Trời lạnh sao?
Là chân tướng khiến hắn run lẩy bẩy.