Về Phía Mặt Trời - Chương 6
25.
Thật hiếm có.
Học sinh xuất sắc thế mà lại hỏi tôi về một cô gái, lại còn là thanh mai nữa chứ.
Lẽ nào mánh khóe vớ vẩn của đứa ngốc kia lại hiệu quả đến vậy ư!
Có thể khiến cái cây đại thụ già cỗi nở hoa, khiến học sinh gương mẫu yêu sớm.
Thanh mai thật là n.ghiệp chướng nặng nề, lại khiến thêm một học sinh tiềm năng của Thanh Bắc gục ngã.
Ồ, người trước đó chính là tôi.
Có điều, việc của Thanh Mai hỏi tôi là đúng rồi.
Quá khứ đen tối của cậu ấy có gì mà tôi không biết cơ chứ.
Cái gì?
Cậu muốn hỏi xem cậu ấy bị bệnh gì á.
Rất tiếc, tôi không thể tiết lộ được.
Bệnh viện của chúng tôi có nguyên tắc rất nghiêm, không thể tiết lộ thông tin bệnh nhân.
Cái gì?
Vì là một người bạn nên cậu rất quan tâm đến cậu ấy á?
Vậy cũng không được, không được… Thôi được rồi, tôi sẽ cho cậu thêm một cơ hội nữa đấy.
Không cần ngại, nói ra đi… nói từ sớm như vậy luôn đi không phải tốt hơn à.
Phí lời mất bao nhiêu lời của tôi.
Thực ra, chuyện năm xưa, tôi rất không muốn nhắc lại.
Những người biết chuyện đó giờ đều đã…
Đừng giục, tôi sắp nói đến nơi đây rồi.
Đừng nhìn bên ngoài cậu ấy gia thế hiển hách, không lo ăn mặc, thực ra thanh mai trước kia rất đáng thương.
Sau khi cậu ấy ra đời không lâu, bố cậu ấy đã có một đứa con riêng, chuyện này bị vợ cả lúc đó đang ở cữ biết được.
Sau đó vợ cả liền mắc phải chứng trầm cảm sau sinh.
Theo lý mà nói, việc vợ cả mắc bệnh sẽ không ảnh hưởng đến thanh mai đã chào đời.
Nhưng cậu ấy không được cha mẹ yêu thương, tính cách khó tránh âm u, khác thường.
Cuối cùng, có một ngày, bố cậu ấy đón người thứ ba về làm vợ.
Tất nhiên vợ cả không chịu, nhà ngoại cũng không đồng ý.
Vì vậy, trong lúc kích động, bệnh trầm cảm bùng phát, người vợ cả muốn kéo thanh mai cùng nhảy xuống biển.
Bố cậu ấy tuy rằng đã biết trước tin này nhưng cũng không kịp ngăn cản chiếc xe lao xuống biển.
May mắn thay cứu hộ vẫn đến kịp lúc, tính mạng của thanh mai vẫn còn giữ lại được.
Tuy nhiên, có lẽ vợ cả đã uống thuốc từ trước nên không qua khỏi.
Tuy nhiên, tình trạng của Thanh Mai đang nằm viện cũng không mấy khả quan, trên người cậu ấy chỉ có những vết thương ngoài da, không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng mãi vẫn không tỉnh dậy.
Bác sĩ nói cậu ấy không có ý chí sinh tồn nữa.
Chúng tôi thử mọi cách nhưng vẫn không có hiệu quả.
Cậu ấy trở thành người thực vật.
Cho đến một lần em gái tôi đọc tiểu thuyết cho cậu ấy nghe, tôi đứng một bên nhìn thấy sự thay đổi của điện tâm đồ và nhịp thở trên máy đo.
Em gái tôi nói rằng nhân vật chính trong câu chuyện là một người vô tư vô lo được mọi người yêu thương.
Y tá phụ trách thanh mai khi đó là một sinh viên tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng nhưng lại đam mê tiểu thuyết xuyên không.
Vì vậy cô ấy đã đề xuất sử dụng liệu pháp ám thị tâm lý, kích thích não bộ khiến cho Thanh Mai cảm thấy bản thân là người xuyên không.
Như vậy, thanh mai sẽ vô thức cho rằng mình là linh hồn từ nơi khác đến chứ không phải đứa trẻ đáng thương ban đầu.
Lúc đó, kỹ thuật này còn chưa hoàn thiện, bố tôi cũng rất do dự.
Nhưng bố thanh mai lại đồng ý.
Có lẽ vì áy náy, vì vậy ông ấy đã không tiếc mọi giá để cứu sống đứa con gái vốn không được quan tâm này.
Kết quả biện pháp đã thành công, nhưng cũng không hoàn toàn thành công.
Thanh mai tỉnh dậy, trở thành “người xuyên không”; nhưng cậu ấy lại mất đi trí nhớ, không có cái gọi là “tiếp nhận ký ức của nguyên chủ”.
Các chuyên gia cho rằng có hai cách giải thích cho kết quả này.
Một là để “xuyên không” hợp lý hơn, hai là cậu ấy đã lựa chọn quên đi phiên bản không đẹp đẽ của bản thân.
Về phần di chứng, tôi nghĩ là do cô y tá đọc quá nhiều tiểu thuyết cho cậu ấy trong thời gian điều trị.
Những năm qua, nhìn cậu đùa giỡn, vui vẻ như một cô gái bình thường, chúng tôi không hẹn mà cùng chọn cách im lặng.
Tôi cảnh cáo học sinh giỏi, không được làm điều gì quá đáng.
Cậu ấy bây giờ chính là kết quả tốt nhất mà tất cả mọi người, bao gồm cả cậu ấy, đều mong đợi.
Nhưng học sinh giỏi lại vô cùng kinh ngạc, miệng khẽ lẩm bẩm:
“Hóa ra… là như vậy.”
Có lẽ hiện tại cậu ta vẫn còn đang chìm đắm trong sự thật, chưa tỉnh táo lại được.
Tôi không quan tâm đến cậu ta mà quay người đi tìm bóng dáng của thanh mai.
Nói sau lưng người khác dù sao cũng không tốt.
Nhưng còn chưa tìm thấy thanh mai, tôi lại nhìn thấy trà đen với đôi mắt đỏ hoe.
“Tớ vừa nhìn thấy chị đẹp bắt xe đi mất rồi…”
Ôi!
26.
Thực ra không cần nghe cậu ấy nói, tôi cũng sớm đã cảm thấy trạng thái của mình không ổn.
Trên thế giới này, ai chẳng sống cho bản thân, trừ tôi.
Chỉ có cuộc sống của tôi là xoay quanh một cuốn tiểu thuyết ngôn tình hư cấu.
Không có hệ thống, không có nguyên tác, không có ký ức, dù là ký ức của tôi hay của chủ nhân ban đầu.
Tôi không biết mình từ đâu đến, không biết mình đến bằng cách nào, không biết mình đến để làm gì.
Cũng không biết mình có thể đi hay không, bao giờ đi và đi bằng cách nào.
Học đàn piano là vì thiết lập nhân vật, thành tích tốt là vì thiết lập nhân vật, dáng vẻ bên ngoài cũng là vì thiết lập nhân vật.
Từ khi đến với thế giới này, tôi chưa bao giờ ra khỏi thành phố, cũng không biết là để phòng ngừa hay chào đón sự khởi đầu của cốt truyện.
Cậu ấy hỏi tôi sau này muốn làm gì?
Làm sao tôi có thể biết được?
Tương lai của tôi đều đã được sắp xếp.
Hơn nữa, nếu có một ngày nào đó tôi phải quay trở lại, những nỗ lực của tôi ở thế giới này còn có ý nghĩa gì?
Tôi không biết, cũng nghĩ không ra, bởi vậy cũng không muốn nghĩ đến.
Chỉ cần quan tâm đến hiện tại là được.
Dù sao thì thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Tuy nhiên, khi biết được sự thật từ miệng em trai, tôi có chút suy sụp.
Nếu như, những gì cậu ấy nói đúng là những gì tôi đã trải qua.
Vậy thì mọi thứ đều có thể lý giải được.
Đó là lý do tại sao tôi rõ ràng không có ký ức nhưng đầu óc vẫn bình thường, rõ ràng là hai thế giới khác nhau nhưng lại thích nghi tốt đến vậy.
Đây là lý do tại sao tôi cảm thấy xa cách với bố và người em trai trên danh nghĩa, nhưng lại vô cùng quen thuộc với trúc mã mới gặp.
Đây là lý do tại sao tôi luôn cảm thấy trong nhà đáng ra phải có một nữ chủ nhân nhưng người làm trong nhà lại luôn im lặng về việc này.
Chẳng lẽ những gì tôi nghĩ ra đều là do bản thân tôi tự tạo ra để vây khốn bản thân?
Chẳng lẽ những năm tháng qua của tôi đều đang lãng phí trong trò chơi của chính mình?
Tôi lau khô nước mắt, xoa xoa khuôn mặt cứng đơ, cố gắng khiến đầu óc mình tỉnh táo lại để suy nghĩ về con đường phía trước.
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy nhẹ nhõm.
Có gì đáng buồn chứ, mặc dù cô bé đáng thương đó là tôi, nhưng tôi không phải là một cô bé đáng thương.
Trúc mã nói đúng, kể từ khoảnh khắc tôi mở mắt ra và tỉnh dậy, tôi đã là một con người hoàn toàn mới.
Còn mục tiêu, nếu như trước đây không có, giờ nghĩ ra một cái chẳng phải là được rồi sao?
Sương mù trước mắt tan đi, mọi thứ cũng trở nên thật tốt đẹp.
Tôi là một tiểu thư nhà giàu, xinh đẹp, học giỏi, tính cách cởi mở, đúng chuẩn nữ chính ngôn tình.
Muốn đi đâu thì đi, muốn thi trường nào thì thi.
Nghe tiếng gõ cửa, tôi khó khăn đứng dậy khỏi chiếc thảm, lê đôi chân đã tê cứng ra ngoài.
Người bên ngoài điên cuồng vặn tay nắm, tôi muốn nói mình đã khóa trái cửa, nhưng cổ họng khô khốc sớm đã khàn đặc sau một hồi khóc lóc khiến tôi không thể nói nên lời.
Bên ngoài yên lặng một lúc, sau đó có người mang chìa khóa đến.
Khi cánh cửa bị đẩy ra, tôi cũng vừa kịp lui về phía sau.
Sau đó tôi bị ép vào bức tường.
Một nhóm người bước vào lục tung mọi thứ lên để tìm gì đó, có lẽ là tôi.
Có người lật tung màn, có người đẩy cửa phòng tắm, có người đi ra ban công.
Gì vậy, sợ tôi nghĩ quẩn tìm đến cái c.hết à!
Sau đó có người đã phát hiện ra tôi đang ngồi phía sau cửa.
Bọn họ ùa tới vây quanh tôi.
Bị năm đôi mắt nhìn chằm chằm, tôi cảm thấy áp lực như ngọn núi đè lên người.
Chưa kịp mở lời giải thích, họ đã bắt đầu tranh cãi ỏm tỏi.
Bố tôi nói: “Con nói hết mọi chuyện cho nó biết, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?”
Em trai tôi oan ức: “Chị ấy ép buộc con, với con nghĩ người trong cuộc cũng nên có quyền được biết.”
Trúc mã chế giễu: “Tớ bảo cậu có bệnh mà cậu không tin.”
Bé dễ thương khẽ đánh một cái khuỷu tay cậu ta:
“Chị đẹp đã buồn như vậy rồi, cậu còn dám bắt nạt cậu ấy nữa!”
Nam thần hình như không còn bình tĩnh như bình thường nữa, trong mắt tràn ngập vẻ áy náy.
“Xin lỗi, tớ không biết những chuyện đó, không nên kích thích cậu.”
Có sao đâu, không biết không có tội.
“Tớ hiểu tâm trạng của cậu bây giờ.”
Cậu cũng bị mất trí nhớ à?
“Ai cũng có những lúc mơ hồ. Ý nghĩa cuộc sống sau này, tớ giúp cậu tìm, có được không?”
Tôi… tôi… tôi… tôi quá mức ngạc nhiên.
Niềm vui đến bất ngờ đến vậy sao?
Nhưng mà, cái ý nghĩa cuộc sống đó, hình như tôi đã tìm ra rồi thì phải?
Dù sao, tôi cũng không thể mãi mãi dậm chân tại chỗ được.
(Hết)