Về Phía Mặt Trời - Chương 1
1
Tôi vốn dĩ nghĩ mình là nữ chính, bởi vì tôi đã xuyên không cmnr!
Nhưng khi nhận ra bản thân da trắng mịn màng, gia thế hiển hách, học tập xuất sắc, tính cách hoạt bát, lại có thêm một anh chàng thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối, mỹ nữ vô cùng hoảng hốt!
Đây chẳng phải là mô tả chuẩn đét đèn đẹt về nữ phụ phản diện điển hình hay sao?
“Bình tĩnh nào,” Tôi tự nhủ, “Biết đâu lại là câu chuyện về tiểu thư nhà giàu cùng thư sinh nghèo thì sao?”
Vậy là tôi bắt đầu chú ý đến những chàng trai xung quanh, xem có ai quần áo bạc màu, ánh mắt u ám, lúc nào cũng cắm đầu vào sách vở hay không.
Nhưng! Không! Hề! Có!
Vì từ trước đến nay tôi luôn học trường tư, các bạn cùng lớp cũng là con nhà giàu có.
Đó chính là lý do khiến tôi tin rằng mình đang sống trong một cuốn tiểu thuyết và đảm nhận vai diễn khá quan trọng – bởi vì tôi quá xuất sắc!
Nhưng mà, từ tiểu học đến cao trung, tôi vẫn chưa gặp được chàng trai nhà nghèo nào cả.
Không sao cả, có lẽ người ta sẽ sớm chuyển trường đến đây thôi!
Nếu đến sớm quá thì hắn sẽ bị so sánh với cậu bạn thân trúc mã của tôi mất, bởi vì cái tên này cũng xuất sắc không kém luôn á!
Nhắc đến trúc mã, tôi lại cảm thấy hơi có lỗi.
Cậu ấy mang theo kịch bản nam phụ si tình, âm thầm bên cạnh tôi hơn mười năm thanh xuân. Dẫu yêu tôi sâu sắc, lại không được đáp lại tình cảm, ngược lại còn bị tôi tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần, thậm chí còn có nguy cơ trở thành “công cụ nuôi con” aka người đổ vỏ thuê.
Thật là một điển hình của “mỹ cường thảm”!
“Xin lỗi, tớ chỉ có thể nắm bắt hiện tại, cố gắng hết sức đối tốt với cậu mà thôi!”
Cậu bạn trúc mã nhìn chiếc muỗng run rẩy không ngừng tiến đến gần miệng mình, khó khăn nói một câu:
“… Vậy … cám ơn cậu trước nha …”
2.
Thanh mai của tôi bị bệnh, đã bệnh nhiều năm rồi.
Vấn đề không lớn, cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của tôi cho lắm.
Thế nhưng, dường như tần suất cậu ấy phát bệnh ngày càng nhiều lên.
Tôi rất lo lắng.
Chính vì thế, tôi đã dành cho cậu ấy một căn phòng trong viện dưỡng lão của gia đình tôi, để đề phòng trường hợp cần đến.
Tôi mở cửa, thấy thanh mai của tôi đứng trước cửa, thở dài liên tục rồi lại nhìn tôi với ánh mắt thương cảm.
Tôi nghĩ cậu ấy lại đến giờ phát bệnh rồi.
Lần cuối cùng cậu ấy phát bệnh là vào ngày hôm qua.
Nói rằng mình sẽ đi bán chè handmade ở chợ đêm để có thể gặp được chồng tương lai của mình, người hiện đang học hành chăm chỉ, phải làm việc part-time để kiếm sống.
Tôi bị ép nếm thử một miếng thạch trong suốt mà cậu ấy nặn ra, sau đấy rất khôn ngoan mà ngăn cái người này lại.
Chỉ vì tôi không muốn có thêm một người đáng thương như tôi trên thế giới này nữa.
Lần này thanh mai lại mang theo một túi gạo và hai quả trứng muối đến nhà tôi, nỉ non rằng sẽ nấu cháo cho tôi ăn.
Còn lâu mới tin! Chắc chắn là lại muốn hãm h.ại tôi rồi!
Xong xuôi còn ấn tôi xuống giường, bón cháo cho tôi ăn, vẻ mặt từ bi hứa hẹn sẽ đối xử tốt với tôi.
Cảm ơn nhiều nha!
Bệnh của cậu ấy thật là sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của tôi đâu đúng không?
Tôi bắt đầu nghi ngờ rồi.
Khi tôi định nhắn tin cho bố gọi xe đến đón cậu ấy đi, thanh mai của tôi bỗng nói:
“Hay là chúng ta nên giữ khoảng cách chút nhỉ?”
Giỡn mặt hả?
3
Sau khi đút cháo cho trúc mã xong, tôi định quay về bếp dọn dẹp tàn cuộc thì bị cậu ấy gọi lại:
“Chờ một lát, tớ đưa cậu đi khám bệnh nhé?”
“Khám cái gì?”
Nhanh quá zậy!
Tôi không ngờ trúc mã hóa ra lại dành tình cảm sâu đậm cho mình như vậy. Nhưng chúng ta không thể ở bên nhau được đâu bạn êi!
Thế là vì cậu ấy, tôi quyết định sẽ giữ khoảng cách với trúc mã của mình.
Mặt cậu ấy vẫn bình thường như không, dường như không hề quan tâm đến lời nói của tôi, nhưng tôi biết rằng, trong lòng cậu ấy đang dậy sóng.
Không ngoảnh lại nhìn, tôi chạy ra khỏi nhà cậu ấy, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Bỏ nhà đi bụi? Đừng đùa!
Ngày mai khai giảng rồi, theo như định luật ngôn tình có nói, nam chính của tôi hẳn sẽ là học sinh chuyển trường xuất hiện vào ngày mai.
Nhưng nếu không có học sinh chuyển trường thì sao?
Đây là trường tư, tôi là tiểu thư, có trúc mã ở nhà đối diện. Tiểu thuyết ngôn tình học đường rành rành trước mắt rồi còn gì nữa!
Thời cấp 3 là lúc dễ nảy sinh hiểu lầm nhất, tạo nền tảng cho việc du học và gặp lại sau này.
Và học kỳ 2 lớp 12 chính là cơ hội chuyển trường cuối cùng.
Vậy là, nam chính của tôi ơi, anh đang ở đâu rùi?
Đã bao lâu rồi, tôi chờ đợi ngày này biết bao!
Gửi đến anh, người đến muộn.
Nhìn người con gái trên bục giảng, tôi há hốc mồm.
“Chào mọi người, em là học sinh mới chuyển đến, tên là…”
Những lời giới thiệu của học sinh mới chuyển đến lọt tai tôi như gió thoảng, tâm trí bỗng chốc bị một câu nói lặp đi lặp lại chiếm lấy.
“Đây là nữ chính, còn tôi là nữ phụ phản diện. Tôi sẽ yêu nam chính, chính là trúc mã của tôi, nhưng cầu mà không được, cuối cùng phải chịu thân bại danh liệt.”
Tôi quay lại nhìn anh chàng trúc mã ở phía sau, nước mắt lã chã rơi:
“Sao cậu có thể đối xử với tớ như vậy chứ!”
Trúc mã: … Hả?
4
Nghe những lời tố cáo của thanh mai, tôi bối rối không biết phải làm gì.
Có nhiều người đang nhìn kìa, sao cậu ấy lại có thể làm vậy ở nơi công cộng chứ!
Vất vả lắm mới đợi được đến giờ tan học, tôi muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút. Nhưng thanh mai lại lôi kéo tôi ở lại.
“Tình bạn của chúng ta từ nhỏ đến lớn đã hơn mười năm, cậu không thể khiến tớ bị phá sản được!”
Cậu thật xem trọng tớ quá đi.
Tôi hỏi cậu ấy vì sao lại nói vậy.
Cậu ấy bèn chỉ vào học sinh nữ mới đến và nói:
“Là học bá lạnh lùng đẹp trai của trường, cậu sẽ bị thu hút bởi sự thuần khiết và tốt bụng của cậu ấy. Lần này qua lần khác, cậu giúp đỡ cậu ấy thoát khỏi khó khăn, thậm chí hy sinh cả bản thân để cậu ấy thoát khỏi bi kịch gia đình, chịu đựng cả về thể xác và tinh thần. Còn tớ, là thanh mai trúc mã của cậu, sẽ yêu cậu một cách mù quáng, không ngừng hãm hại người con gái cậu yêu, cuối cùng bị cậu ra tay trừng trị, nhẹ thì mất hồn mất vía ra nước ngoài du học, nặng thì tán gia bại sản, kết cục nhảy lầu t.ự t.ử.”
Hóa ra bị bệnh cũng có thể để lại di chứng nghiêm trọng đến vậy sao!
“Cậu không thể làm thế với tớ được!”
Xung quanh vẫn còn nhiều học sinh qua lại, ánh mắt ai ai cũng sáng lóa hóng hớt vô cùng.
Cậu nín giùm tớ cái được không vậy!
5
Sau này, có thể tôi sẽ vô tình làm tổn thương trúc mã và học sinh chuyển trường kia, vì vậy tôi đã chủ động xin lỗi và mong được tha thứ từ nam chính trước.
Không ngờ, cậu ấy lại hất tay tôi ra rồi bỏ đi mà không hề ngoảnh lại.
Tan nát cõi lòng.
Mới gặp nhau một lần, mà vị trí của nữ chính trong lòng cậu đã cao hơn tớ rồi sao?
Tôi thất thần đứng đó, như thể bị rút hết sức lực.
Tại đây lẽ ra nên có lời an ủi.
Nhưng, tất cả mọi người chỉ biết hóng chuyện với con mắt sáng như đèn pha.
Tôi đã biết rồi, mấy cái đứa này chẳng có đứa nào ra hồn cả! Đợi đến lúc tôi phá sản, chúng nó nhất định sẽ không bao giờ cưu mang tôi!
Thôi được rồi, vậy thì tôi chỉ còn cách tránh xa nam chính nữ chính, tự mình phấn đấu, sống cuộc đời của riêng mình!
Nhưng mà không thể tránh xa được.
Vì ngày hôm nay tôi phải đi nhờ xe của nam chính về nhà.
Nhà tôi ở trên sườn núi, không muốn đi bộ về đâu.
Thôi được rồi, ngày mai sẽ tuyệt giao, ngày mai là đến lượt xe nhà tôi đón rước.
Khi tôi và trúc mã bước ra khỏi cổng trường, vô tình nhìn thấy học sinh chuyển trường bước lên xe buýt.
Tôi hỏi cậu ấy:
“Cậu có thấy học sinh chuyển trường rất đặc biệt không?”
Cậu ấy trả lời:
“Đặc biệt gì? Vì cậu ấy đi xe buýt à?”
“Cậu có cảm thấy rung động không?”
“Tại sao người ta đi xe buýt mà tớ phải rung động chứ?”
“Vì tinh thần không chịu khuất phục nghịch cảnh ấy khiến cậu ấy như tỏa ra sáng rực rỡ.”
“Cậu còn càm ràm nữa là tớ cũng cho cậu tỏa sáng theo đấy.”
Im thì im, haiz, phận đi nhờ xe, không thể không cúi đầu.
6
Hôm nay tôi đã phát hiện ra một điều…
Trúc mã của tôi có hào quang nam chính, và nữ chính không phải là tôi.
Lòng tôi đầy ắp những cảm xúc buồn bã.
Vì vậy, tôi đã thức trắng đêm để vạch ra kế hoạch chiến đấu.
Theo suy đoán của tôi, vì bạn thân của tôi là nam thần học bá lạnh lùng, nên nữ chính chỉ có thể là một nữ sinh chuyển trường ngây thơ dễ thương mà thôi.
Là nữ thần học bá xinh đẹp và đáng yêu không kém, tôi rất dễ bị so sánh với cậu học sinh mới đó.
Người bị PK nhất định không phải là tôi, cho nên tiểu bạch hoa nữ chính sẽ bị tự ti.
Khi các bạn nhìn thấy cậu ấy bị bắt nạt, sẽ cảm thấy thương hại. Lòng thương hại sẽ thôi thúc người muốn bảo vệ cậu ấy. Mong muốn bảo vệ sẽ dẫn đến sự đoàn kết chống lại kẻ b.ắt nạ.t. Và sự đoàn kết này sẽ nhắm vào tôi.
Haiz, tự an ủi cái nào.
Nhưng rõ ràng tôi không làm gì cả mà!
Hiểu rồi, vậy tôi không xuất hiện cùng lúc với tiểu bạch hoa nữa là được chứ gì!
Cái motip cũ rích này!
Nữ chính “tiểu bạch hoa” yếu đuối, mỏng manh như hoa lại bị bắt nạt. Đúng lúc này, thanh mai trúc mã của nữ phụ xuất hiện, ra tay “giải cứu mỹ nhân”, và rồi “chuyện gì đến ắt sẽ đến”.
Họ sẽ nảy sinh tình cảm sau muôn vàn thử thách, hiểu lầm. Cuối cùng, sau bao nhiêu sóng gió, họ cũng “sống hạnh phúc mãi mãi về sau”.
À, để bắt trend, hai đứa nó còn có thể “sinh ba đẻ bốn” nữa cơ!
Nhìn cái kết đẹp như mơ này, tôi chỉ biết… lắc đầu ngán ngẩm.
“Tiểu bạch hoa” đúng là số khổ!
Nếu tôi không độc ác, không gây chuyện, học hành chăm chỉ, tiến bộ từng ngày, thì nam chính sẽ nghĩ rằng tôi đang cố tình lạt mềm buộc chặt, từ đó suy nghĩ lại về thái độ lạnh lùng thờ ơ của mình hôm nay, rồi hối hận vì đã bỏ lỡ, cuối cùng “theo đuổi vợ đến tận cùng trời cuối đất các kiểu con đà điểu”, kết thúc bằng “môn đăng hộ đối”, “sinh trước cưới sau”, ngoại truyện sẽ sinh ba đứa con kháu khỉnh.
Nhưng mà, tôi không muốn sinh con đâu.
Với nguyên tắc “chếc người còn hơn chếc ta”, tôi quyết định thành toàn cho người khác và tự mình độc thân vui vẻ. Rời xa diễn biến tình cảm lên xuống như cầu trượt siêu tốc của nam chính cùng nữ chính, tận lực tránh xa “drama”.
Lúc tôi và trúc mã cùng bước lên cầu thang, bỗng nhìn thấy “tiểu bạch hoa” đang vấp ngã nhào.
Chẳng suy nghĩ gì, tôi sải hai bước vượt qua sáu bậc thang, ôm lấy cậu ấy.
Dẫu sao thì, cậu ấy cũng là một người con gái vô cùng thiện lương và tốt bụng.
Mà tôi thì, tôi cũng là một người con gái vô cùng tốt bụng và nhân hậu đó nha!
7
Tôi đã sớm nhìn thấy cặp thanh mai trúc mã kia.
Thế nên, tôi đã cố ý bám theo người trước mặt lên lầu.
Chỉ cần đợi đến khi hai người kia đi lên, tôi sẽ giật nhẹ vạt áo người trước mặt, sau đó “vô tình” ngã cầu thang, tạo ra vẻ như bị người ta đẩy xuống.
Nếu anh chàng kia là người bình thường, chắc chắn sẽ đỡ tôi dậy. Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, tôi sẽ giải thích hiểu lầm, thể hiện sự rộng lượng và độ lượng của mình, cuối cùng khiến cậu ta quỳ xuống chân váy đồng phục của tôi.
Chỉ trong chốc lát mà đã nghĩ ra được kế hoạch hoàn hảo như vậy, tôi quả là thông minh quá đi!
Nhưng khi cảm nhận được sự mềm mại từ phía sau, tôi lại có chút muốn khóc.
Cái cậu này, xen vào làm cái gì vậy!
“Bạn này, bạn không bị thương gì chứ?”
Nghe giọng nói như tiếng chuông bạc của cậu ấy, tôi kìm lại ý định phàn nàn của mình.
Thật êm tai!
Khẽ mở mắt ra, tôi nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của người ta.
Ôi mẫn nhi*!
*mỹ nhân nha=))
“Có đi được không? Cần tôi dìu đến phòng y tế không?”
Tôi hạ giọng, cố gắng tạo ấn tượng ngoan ngoãn cho người đẹp.
“Không, không sao, tớ không sao.”
Nhưng dường như cậu ấy không tin lời tôi nói.
“Cậu làm gì vậy? Đã cuối cấp rồi mà còn bắ.t n.ạt bạn nữ cùng lớp, cậu trẻ trâu vừa thôi!”
Một bạn nam ngây thơ đi qua thấy vậy vội hét to.
Chị đẹp ơi, em yêu chị.
Một mỹ nhân phóng khoáng dễ thương như cậu ấy hẳn sẽ không thích người nào gây rắc rối cho mình đâu ha.
Thế là tôi vội nói:
“Là do tôi không đứng vững, không liên quan đến họ đâu.”
Không ngờ nói quá nhanh, lại bị sặc nước bọt, khiến mặt đỏ bừng bừng.