Về Nhà - Chương 6
31
Sắp cưới được bạch nguyệt quang rồi, ta tưởng Phó Cảnh Nguyên ít nhiều cũng vui mừng.
Nhưng hắn chỉ ở trong thư phòng, ngồi một mạch cả buổi chiều.
Trong lúc đó, Tô Ngọc Nghiên đã đến tìm hắn một lần, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Cảnh Nguyên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao ta lại nhận được thánh chỉ ban hôn?”
Phó Cảnh Nguyên sắc mặt phức tạp, không trả lời.
“Nếu chàng không muốn, ta sẽ đi tìm hoàng thượng, để ông ấy thu hồi thánh mệnh.”
“Không đơn giản như vậy.” Phó Cảnh Nguyên cúi mắt: “Trước vận mệnh quốc gia, chúng ta chẳng là gì cả.”
“Vậy, vậy muội muội thì sao?”
Tô Ngọc Nghiên nhắc đến ta, Phó Cảnh Nguyên sửng sốt.
Nhưng rất lâu sau, lại bất lực phất tay.
“Ngươi đi trước đi, ta muốn ở một mình.”
Tô Ngọc Nghiên cắn môi, cuối cùng vẫn rời đi.
Ta đứng ở bên cửa, nhìn Phó Cảnh Nguyên như một pho tượng đất sét.
Rất lâu sau, hắn mới cử động, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đẩy cửa ra.
Nhìn hướng đi, đúng là muốn đến Đông viện nơi ta ở.
32
Trong tiểu viện vẫn chỉ có một mình Tiểu Linh.
Nàng ấy vừa nhìn thấy Phó Cảnh Nguyên, liền đẩy hắn một cái thật mạnh.
“Vương gia còn đến đây làm gì? Đầy phủ lụa đỏ đẹp biết bao! Đã sắp làm tân lang rồi, sao còn đến đây lây xui xẻo cho tiểu thư?”
Lòng ta giật thót, lo lắng cho Tiểu Linh.
Nhưng khiến ta bất ngờ là, Phó Cảnh Nguyên không hề tức giận.
Hắn chỉ lặng lẽ bước vào phòng ta, nhìn cơ thể hoàn toàn xa lạ trên giường, hốc mắt hơi đỏ.
“Là ta có lỗi với Lâu Tiêu…”
Tiểu Linh hừ lạnh một tiếng:
“Vương gia cũng biết mình có lỗi với tiểu thư sao? Lúc tiểu thư còn khỏe mạnh, ngài đã làm nhục nàng trước mặt mọi người, giờ tiểu thư còn chưa nguội lạnh, ngài lại vội vàng bỏ vợ cưới người khác, ta không thấy ngài thấy có lỗi ở đâu.”
Phó Cảnh Nguyên định nói gì đó thì ngoài tiểu viện lại truyền đến tiếng bước chân.
Tiểu Linh thò đầu ra nhìn, giọng điệu âm dương quái khí:
“Ồ, mặt trời mọc đằng tây rồi, hôm nay thật náo nhiệt, tân lang và tân nương đều vội vã đến đây tìm mắng.”
Phó Cảnh Nguyên mím môi: “Ngươi đừng thay Lâu Tiêu trút giận… Mặc dù Tô Ngọc Nghiên có sai trong những chuyện khác nhưng chuyện ban hôn này thực sự không liên quan đến nàng ta.”
“Không liên quan?”
Tiểu Linh như nghe được chuyện cười lớn nhất trên đời.
Nàng ấy đẩy Phó Cảnh Nguyên ra sau bình phong.
“Ngài rốt cuộc là không biết nàng ta là bạch liên hoa hay giả vờ không biết? Trốn kỹ vào, hôm nay ta sẽ cho ngài thấy bộ mặt thật của nàng ta.”
33
Tô Ngọc Nghiên đi vào, vẫn đến bên giường nhìn một cái.
Tiểu Linh lập tức mỉa mai: “Ngươi đến đây làm gì? Sợ tiểu thư đột nhiên tỉnh lại, hôn sự của ngươi không thành sao?”
Tô Ngọc Nghiên cười lạnh một tiếng, thấy xung quanh không có ai, liền trực tiếp bóp cằm Tiểu Linh.
“Con tiện tỳ này, ngày nào cũng nói năng hỗn láo với ta, chờ đấy, đợi ta trở thành nữ chủ nhân của phủ Tề Vương, việc đầu tiên ta làm chính là cắt lưỡi ngươi cho chó ăn.”
Tiểu Linh “Phi.” một tiếng vào mặt nàng ta: “Ngươi nằm mơ giữa ban ngày đi, vương gia vẫn luôn đi tìm cao nhân, biết đâu tối nay tiểu thư sẽ tỉnh lại.”
“Ha ha ha!” Tô Ngọc Nghiên cong môi đỏ: “Kiếp sau nàng ta cũng không tỉnh lại được!”
Nàng ta không hề kiêng dè mà nói với Tiểu Linh, những cái gọi là cao nhân kia đều là do nàng ta tìm đến để diễn trò.
“Ngươi nói xem đây có phải là trời giúp ta không? Ai bảo Lâu Tiêu ngã một cái là trúng tà, ta chỉ lợi dụng một chút, đã có được mọi thứ mình muốn.”
“Vậy ra những lời đồn đại kia là do ngươi tung ra?” Tiểu Linh trợn mắt.
“Không chỉ vậy đâu.” Tô Ngọc Nghiên cười nói: “Ngay cả Khâm Thiên Giám cũng có người của ta —— Nhưng ta nói với ngươi những điều này làm gì, cái đầu heo như ngươi, sợ là còn không biết Khâm Thiên Giám là gì đâu?”
Nàng ta vỗ mặt Tiểu Linh: “Lười nói nhảm với ngươi, ngươi cứ hưởng nốt mấy ngày sung sướng đi, đợi ta đến cắt lưỡi ngươi.”
Nói xong, nàng ta chậm rãi đi về phía cửa, rõ ràng là đang rất vui vẻ.
Ta biết nàng ta thích nhất cái quá trình giết người diệt khẩu này.
Giống như trước đây đến tìm ta để lật bài ngửa vậy.
Nhưng, ngay khi nàng ta sắp bước qua ngưỡng cửa, một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên.
Trong giọng nói đó có sự kinh ngạc, có sự tức giận.
Nhưng nhiều hơn, là sự ghê tởm và thất vọng nồng đậm.
“Tô Ngọc Nghiên, ngươi cho ta một bất ngờ lớn quá.”
Tô Ngọc Nghiên run rẩy chân tay, ngã thẳng xuống đất.
34
Lần này đến lượt Tiểu Linh cười.
Nàng ấy cười càng lúc càng khoa trương.
Cười đến cuối cùng, nước mắt giàn giụa.
“Thấy chưa, nàng ta chính là thứ kinh tởm như vậy, ngài thế mà vì nàng ta mà ép tiểu thư thành ra như bây giờ!”
Tô Ngọc Nghiên sợ hãi, mãi một lúc sau mới phản ứng lại, quỳ xuống dưới chân Phó Cảnh Nguyên.
“Cảnh Nguyên, chàng nghe ta giải thích…”
“Cút, ta không muốn nghe thêm một chữ nào từ miệng ngươi nữa!”
Phó Cảnh Nguyên đá nàng ta ra, đi về phía cửa.
“Ta sẽ lập tức đến xin tội với phụ hoàng, dù có chết, ta cũng không cưới con ả nữ nhân độc ác như ngươi.”
“Đừng! Cảnh Nguyên, chàng quay lại đây!”
Nhưng nàng ta càng kêu thảm thiết, Phó Cảnh Nguyên lại càng đi nhanh.
Tô Ngọc Nghiên thấy không thể cứu vãn được nữa, dứt khoát đập vỡ bình hoa, gào lên một tiếng:
“Phó Cảnh Nguyên, ngươi đứng lại cho ta!
“Đây đều là ngươi nợ ta! Ta thay ngươi chịu bao nhiêu năm tủi nhục, đây đều là ngươi nợ ta!”
Phó Cảnh Nguyên khựng lại, quả nhiên dừng bước.
Tô Ngọc Nghiên lau nước mắt, đứng dậy khỏi mặt đất.
“Ngươi tưởng ta không biết, lúc đó là ngươi nói với hoàng thượng, ban cho ta phong hiệu công chúa, đưa ta đi hòa thân sao?”
Nàng ta vừa nói vừa đi ra ngoài, khóe miệng toàn là nụ cười thảm đạm.
“Lúc đó hai nước giao chiến, hoàng tử đủ tuổi chỉ có một mình ngươi, hoàng thượng cho ngươi dẫn binh ra trận, cổ vũ sĩ khí, ngươi tham sống sợ chết, trăm phương ngàn kế thoái thác.
“Sau đó chiến sự căng thẳng, hoàng thượng lại cho ngươi đi làm sứ thần nghị hòa, ngươi sợ chết, vẫn không chịu.
“Sau nữa, sứ thần Địch quốc đến kinh thành trước, đưa ra điều kiện có thể ngừng chiến nhưng phải trao đổi con tin, hoặc để công chúa hòa thân.
“Ngươi sợ đến đó chịu khổ, tìm đủ mọi lý do, không chịu làm con tin.
“Nhưng hoàng thất không có công chúa, phải làm sao? Ngươi biết ta xinh đẹp, liền cố ý chỉ ta cho sứ thần Địch quốc xem trong buổi tiệc, khen ta là đệ nhất mỹ nhân kinh thành.
“Phó Cảnh Nguyên, lúc đó ta sắp đính hôn với ngươi rồi, ngươi nỡ lòng nào làm như vậy!”
Tô Ngọc Nghiên khóc lóc thảm thiết.
Mà từ đầu đến cuối, Phó Cảnh Nguyên không dám quay đầu nhìn nàng ta lấy một lần.
Cho đến lúc này, ta mới hiểu được, cái gọi là “Không phải tình cảm nam nữ bình thường, ta nợ nàng rất nhiều.” trong miệng Phó Cảnh Nguyên là có ý gì.
35
Tô Ngọc Nghiên lại khóc lóc kể lể một hồi lâu, Phó Cảnh Nguyên mới cứng ngắc quay đầu lại.
“Ta đương nhiên biết ngươi chịu ấm ức, cho nên ta không phải vẫn luôn bù đắp cho ngươi sao? Ngươi muốn gì ta đều cho nhưng tại sao ngươi lại còn muốn ra tay với Lâu Tiêu, nàng ấy có chỗ nào đối xử tệ với ngươi không?”
“Nàng ta chiếm mất vị trí của ta, chính là đối xử tệ với ta!” Tô Ngọc Nghiên gào lên.
Sau khi lớp màn che xấu hổ cuối cùng bị lột bỏ, nàng ta cũng không cần phải cố gắng duy trì hình tượng gì nữa.
“Ngươi đừng tưởng ta không nhìn ra, ngươi đã động lòng với Lâu Tiêu rồi! Có nàng ta ở đây, ngươi sẽ không cưới ta nhưng ngươi không cưới ta thì còn ai cưới ta nữa? Ai sẽ cưới một người nữ tử đã hầu hạ ba đời tổ tôn? Ngươi nói đi!”
Phó Cảnh Nguyên mấp máy môi, rồi lại cụp mắt xuống.
“Ngươi đừng như vậy, cẩn thận để người khác nghe thấy.”
“Ta mặc kệ ai nghe thấy.”
Tô Ngọc Nghiên khóc lóc nhào vào người hắn.
“Cảnh Nguyên, chàng đừng đi tìm hoàng thượng. Chúng ta sống tốt với nhau, xóa bỏ hết mọi chuyện trong quá khứ được không? Chàng đừng so đo chuyện ta hãm hại Lâu Tiêu, ta cũng không so đo chuyện chàng đẩy ta vào hố lửa, như vậy được không?”
Nàng ta vừa nói vừa ôm chặt lấy eo Phó Cảnh Nguyên.
Nhưng Phó Cảnh Nguyên im lặng hồi lâu.
Cuối cùng, hắn vẫn dùng sức, từng ngón từng ngón, bẻ hết những ngón tay của nàng ta ra.
“Không, không được. Ngươi nói đúng, ta đã nghĩ thông suốt rồi, ta đã sớm động lòng với Lâu Tiêu, ngay lần đầu tiên gặp nàng ấy, ta đã yêu nàng ấy từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng sau khi ngươi trở về, vì muốn bù đắp cho ngươi, ta đã làm quá nhiều chuyện tổn thương nàng ấy, ta luôn cảm thấy ta và nàng ấy còn nhiều thời gian, kết quả là trời đã trừng phạt ta, ta không thể tiếp tục sai lầm nữa….”
Tô Ngọc Nghiên còn muốn ôm hắn nhưng Phó Cảnh Nguyên đã nhanh chóng đi ra ngoài.
36
Hôm đó, ta đột nhiên phát hiện, gần như toàn bộ cơ thể ta đều có thể chìm vào trong ánh sáng trắng.
Nhưng vẫn còn thiếu một chút.
Thiếu một chút nữa thôi.
Có lẽ là do hồn phách rời khỏi cơ thể quá lâu nên cơ thể trên giường bắt đầu dần cứng lại, từ từ chuyển sang màu trắng xanh.
Lại qua mấy ngày, thậm chí còn thoang thoảng mùi hôi thối.
Ta biết, bây giờ người nằm trên giường hẳn đã thực sự trở thành đại tiểu thư của phủ Thượng thư.
Tiểu Linh lại khóc một trận.
Nàng ấy không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng nàng ấy hiểu, cơ thể nằm trên giường kia căn bản không phải là ta.
Mùi tử khí ngày càng nồng nặc.
Cuối cùng, Tiểu Linh quyết định, để cơ thể này được chôn cất tử tế.
Vì vậy, ngày Phó Cảnh Nguyên trở về từ kinh thành, hắn nhìn thấy Tiểu Linh đang cùng mấy người khác hợp lực đóng quan tài.
Hắn đỏ ngầu mắt lao tới nhưng lại bị vấp ngã, ngã lăn ra bên cạnh quan tài.
“Bản vương không có ở đây, ai cho phép các ngươi tự ý chôn cất Vương phi!” Hắn gào lên.
Nhưng Tiểu Linh chỉ lạnh lùng nhìn hắn: “Vương gia vẫn chưa hiểu sao, nàng ta căn bản không phải tiểu thư, tiểu thư thực sự, có lẽ đã không còn từ cái đêm cùng người tham gia tiệc gia yến.”
Phó Cảnh Nguyên như bị sét đánh.
Những ngày này hắn vẫn không dám thừa nhận sự thật nhưng Tiểu Linh lại chỉ ra như vậy.
Ta đứng bên cạnh, nhìn thấy môi hắn mấp máy, hốc mắt ngày càng đỏ, cuối cùng ôm đầu gào khóc nức nở.
“Ta đã làm gì vậy….”
37
Phó Cảnh Nguyên bắt đầu ngày đêm ngồi trong phòng ta.
Hắn bắt đầu tự nói một mình, thỉnh thoảng lại khóc lóc thảm thiết.
Lúc đầu, Tiểu Linh còn mặt không biểu cảm nhìn hắn, sau đó càng ngày càng ghét bỏ.
“Ngươi diễn cho ai xem vậy? Người chết rồi ngươi mới đến khóc lóc, nước mũi chảy đến miệng rồi mà ngươi còn không biết hỉ mũi sao?”
Nhưng Phó Cảnh Nguyên như không nghe thấy lời nàng ấy, vẫn tự lẩm bẩm một mình.
Ta nghe mà đau đầu nhưng lại không thể đi được.
Chỉ có thể mỗi ngày ngóng trông Tiểu Linh mở hộp.
Nhưng nàng ấy không đến đó.
Ta thật hận mình không thể báo mộng cho nàng.
Những ngày tháng đắng cay này lại trôi qua thêm mấy ngày, đột nhiên có người trong cung đến.
Ta mới biết, sau khi Phó Cảnh Nguyên vào cung, không những từ chối bỏ vợ cưới người khác, mà còn tự xin giáng làm thứ dân để chặn họng hoàng đế.
“Đã ảnh hưởng đến quốc vận, vậy thì nhi thần không làm Vương gia nữa.”
Viên quan đến thanh toán nợ nần mặt lạnh như tiền, học theo lời hắn đã nói.
“Vương gia, ta tạm thời vẫn gọi người là Vương gia, người không quên chuyện này chứ?”
Phó Cảnh Nguyên buồn bã lắc đầu.
“Không quên là tốt, giờ người đã là một thường dân, phủ Tề Vương này đương nhiên không thể cho người ở, lần này hoàng thượng phái ta đến đây, chính là giúp người nhanh chóng dọn ra ngoài.”
“Cho ta thêm chút thời gian được không?” Phó Cảnh Nguyên cầu xin: “Nơi này đều là hồi ức của ta và phu nhân, những bông hoa, những ngọn cỏ này, ta không thể nào dứt bỏ được…”
“Đừng nói những lời vô ích đó nữa.” Viên quan mặt đen cắt lời hắn: “Chúng ta đều là phụng chỉ hành sự, bây giờ cho người một canh giờ, thu dọn đồ đạc, lập tức cút đi.”
38
Phó Cảnh Nguyên đứng đó cười khổ.
Một lúc lâu sau, hắn mới quay trở lại phòng ta.
Thấy hắn định dọn tủ của ta, Tiểu Linh đẩy hắn ra.
“Ngươi đừng đụng vào đồ của tiểu thư!”
Nhưng vì dùng sức quá mạnh, không cẩn thận làm đổ cả cái tủ.
Ta kích động đến nỗi tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mà ngay lúc này, Tiểu Linh đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Nàng ấy lẩm bẩm hai tiếng, vội vàng kéo ngăn trang điểm cuối cùng ra.
Quả nhiên nhìn thấy bên trong có thứ ta để lại cho nàng ta.
Có địa khế, sổ đỏ, cửa hàng, thỏi vàng.
Còn có một lá thư…
Tiểu Linh gần như không kịp chờ mà mở ra.
Nước mắt nàng ấy rơi lã chã xuống giấy.
Ta nói với nàng ấy, ta đã sớm sắp xếp mọi thứ cho nàng.
Trong phủ không còn nô khế của nàng nữa.
Sau này, nàng ấy muốn đi đâu thì đi.
Tất nhiên, ta không giúp nàng tìm một nửa thích hợp.
Dù sao thì nam nhân tốt quá ít, mà Tiểu Linh của ta lại tốt như vậy.
Ta thực sự rất khó yên tâm giao nàng cho bất kỳ ai.
Không bằng giao rất nhiều tiền vào tay nàng.
Tiểu Linh run rẩy đọc xong thư của ta, cuối cùng không nhịn được mà khóc nức nở.
Ánh sáng trắng bên cạnh ta càng lúc càng mạnh, mơ hồ còn có một luồng lực hút.
Cuối cùng cũng có thể về nhà rồi.
Ta chậm rãi bước vào trong ánh sáng trắng.
Ngay lúc này, ta đột nhiên nghe thấy một tiếng kinh hô.
“Tiểu thư!”
Tiểu Linh nhào về phía ta nhưng lại xuyên qua cơ thể ta.
“Ngươi có thể nhìn thấy ta sao?” Ta hỏi.
Nàng ấy che miệng, vừa khóc vừa gật đầu.
“Tiểu thư, người sắp đi rồi sao?
“Ta sẽ không bao giờ quên tiểu thư…”
“Ta cũng sẽ không quên ngươi.”
Ta vuốt tóc nàng.
39
Trong tầm mắt, Phó Cảnh Nguyên cũng run rẩy đi tới.
“Tiêu Tiêu…”
“Đừng gọi thân mật như vậy.”
” Tiêu Tiêu, ta biết sai rồi…”
Vai Phó Cảnh Nguyên run rẩy, thân hình khom xuống và suy sụp.
Hắn gần như cầu xin nhìn ta: “Ta đã từ chối thánh chỉ ban hôn vì nàng, từ bỏ thân phận vì nàng, nàng đừng rời xa ta được không?”
“Quá muộn rồi.”
Ta thờ ơ nhìn hắn.
“Hơn nữa, làm gì cũng là lựa chọn của ngươi, đừng dùng những tình cảm tự cho là sâu đậm này để trói buộc ta.”
Phó Cảnh Nguyên nắm chặt tay, đốt ngón tay trắng bệch.
“Vậy ta có thể đến thế giới của nàng tìm nàng không? Ta phải tìm nàng như thế nào? Ta không thể “Xuyên không” sao?”
Ta cười khẩy cắt ngang lời hắn.
“Ta cầu xin ngươi ngàn vạn lần đừng đến tìm ta, ở thế giới của ta, ta vẫn là một nữ sinh đại học chưa kết hôn, ta còn chuẩn bị yêu đương với mười tám anh chàng đẹp trai giàu có, ngươi đừng đến phá hỏng chuyện tốt của ta.”
Phó Cảnh Nguyên như bị sét đánh.
Hắn còn muốn giãy dụa thêm điều gì đó.
Nhưng ánh sáng trắng đột nhiên bao phủ lấy ta.
Ta không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, chỉ có thể nhìn thấy những người trước mặt há miệng nói gì đó.
Thật phiền phức.
Ta từ từ nhắm mắt lại.
Cuối cùng cũng có thể về nhà rồi.
Ta cuối cùng cũng về nhà rồi.