Về Nhà - Chương 5
24
Ta đứng bên cạnh Tô Ngọc Nghiên.
Lúc này ta thấy rõ mặt nàng ta trắng bệch, móng tay cũng bấu chặt vào lòng bàn tay.
Còn Tiểu Linh không quan tâm đến sắc mặt của ai, nàng ấy chỉ vào người đó, thao thao bất tuyệt kể lại cảnh tượng ngày hôm đó.
Sắc mặt Phó Cảnh Nguyên càng ngày càng khó coi.
Cuối cùng, giống như gió mưa sắp đến.
“Hắn ta rốt cuộc là ai? Đạo sĩ? Ngự y?”
Phó Cảnh Nguyên nhìn chằm chằm đối diện: “A Ngọc, tốt nhất ngươi nên giải thích cho ta.”
Ta đoán trong khoảnh khắc đó, Tô Ngọc Nghiên nhất định đã có vô số suy nghĩ.
Nhưng nàng ta còn chưa kịp phủi sạch quan hệ, Tiểu Linh lại nói: “Vương gia, người hãy còng hắn lại, nghiêm hình tra hỏi, chẳng phải sẽ biết hắn ta là ai sao?”
Phó Cảnh Nguyên dường như chấp nhận đề nghị này, gật đầu.
Sắc mặt Tô Ngọc Nghiên càng khó coi hơn.
Nếu thật sự nghiêm hình tra hỏi thì không chỉ có chuyện này bị hỏi đến.
“Chờ, chờ đã, Cảnh Nguyên.” Cuối cùng nàng ta lên tiếng: “Người này đúng là biết y thuật, ta đưa hắn đến cho muội muội xem bệnh, thật sự là vì muốn tốt cho muội muội.”
“Nhưng tại sao ngươi lại để hắn giả làm đạo sĩ?”
“Ta chỉ vì nghe chàng nói đến chuyện ‘xuyên không’, thấy muội muội có suy nghĩ kỳ lạ, muốn trêu chọc nàng ấy một chút, không ngờ nàng ấy lại tin thật.”
“Không ngờ?”
Ánh mắt Phó Cảnh Nguyên lạnh dần từng chút, dường như rất thất vọng.
“Ngươi nói ngươi không ngờ nhưng ngày hôm đó, rõ ràng ngươi đã cùng người này nói với ta rằng Lâu Tiêu là chủ động uống thuốc độc tìm chết!
“A Ngọc, A Ngọc, hóa ra ngươi cũng không phải như chính ngươi nói, tâm tư trong sáng, hành sự thoải mái…”
Mặt Tô Ngọc Nghiên tái nhợt như tờ giấy.
25
Người nam nhân quỳ trên mặt đất không ngừng cầu xin nhưng Phó Cảnh Nguyên không để ý.
Hắn chỉ cúi đầu ngồi trên ghế, tay xoay xoay chiếc nhẫn.
Ta không biết hắn đang nghĩ gì.
Nhưng ta có thể cảm nhận được, dường như tâm trạng của hắn đang rất chán nản.
Cũng phải thôi.
Ánh trăng trong sáng hoàn hảo đột nhiên xuất hiện tì vết, ai cũng không thể dễ dàng chấp nhận.
Hơn nữa, hắn còn ghét nhất loại thủ đoạn vu cáo lẫn nhau giữa nữ nhân.
“Thôi đi.”
Một lúc lâu sau, hắn phất tay áo đứng dậy.
“Tiểu Linh, vừa rồi ngươi nói tiểu thư ngươi làm sao?”
Tiểu Linh vừa rồi chỉ lo mắng tên đạo sĩ giả này, bị Phó Cảnh Nguyên nhắc đến như vậy, mới lại lộ ra vẻ kinh hoàng và có chút hoang mang.
“Tiểu thư nàng… ta nói không rõ, Vương gia tự mình đi xem đi!”
Lúc này, ngay cả ta cũng tò mò, rốt cuộc ta đã làm sao.
Phó Cảnh Nguyên đi theo sau Tiểu Linh, rất nhanh đã đến trước cửa Đông viện.
Bước chân Tiểu Linh có chút run rẩy: “Hôm nay ta cùng đến, muốn lau người cho tiểu thư, nàng ấy liền biến thành thế này…”
“Rốt cuộc là làm sao?”
Phó Cảnh Nguyên bị Tiểu Linh làm cho mơ hồ, đột nhiên đẩy cửa ra.
Lúc đầu hắn còn giữ sắc mặt như thường nhưng khi nhìn thấy người nằm trên giường, cũng theo bản năng lùi lại hai bước, suýt nữa ngã xuống đất.
“Đây, đây là chuyện gì?”
Tất cả bọn họ đều ấp úng.
Ta cũng không nhịn được mà tiến lại gần, thò đầu nhìn một cái.
Một cái nhìn này, chính ta cũng ngây người.
Khuôn mặt trước mắt này là ta, lại không phải ta.
Cảm giác này rất kỳ lạ, tựa như dưới một lớp da mặt lại có một lớp da mặt khác.
Mà lớp trên kia đang phai màu, lớp dưới dần dần hiện hình…
==Mọi người vào web metruyen.net.vn để đọc chính chủ nha==
26
Lúc này, ta mới phản ứng lại, hóa ra ta không phải là xuyên không.
Ta vẫn luôn cho rằng mình trực tiếp xuyên đến đây, mà ký ức của tất cả mọi người cũng vì thế mà thay đổi, chủ động nhận ta là tiểu thư phủ Thượng thư.
Nhưng bây giờ xem ra, tiểu thư phủ Thượng thư chân chính đã chết trước khi ta xuyên đến.
Ta chỉ chiếm lấy thân thể của nàng ấy, lại không biết vì sao mà che phủ cả dung mạo của nàng ấy.
Bây giờ hồn phách của ta không còn nữa, dung mạo chân chính của nàng ấy cũng dần dần hiện hình…
Trong phòng có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Phó Cảnh Nguyên vịn khung cửa, ngực phập phồng dữ dội.
Ngón tay hắn run rẩy, miệng thở hổn hển.
“Không, đây không phải Lâu Tiêu, đây rõ ràng là một người khác…
Giọng nói của hắn đột ngột dừng lại.
Khoảnh khắc đó, hắn như đột nhiên phản ứng lại điều gì đó, sắc mặt thậm chí có thể gọi là kinh ngạc xám xịt.
“Chẳng lẽ những gì nàng ấy nói vẫn luôn là thật?
“Không, không! Ta sao có thể vẫn luôn oan uổng nàng ấy… Thật quá hoang đường.”
Giọng Phó Cảnh Nguyên khàn khàn.
Hắn lại nhìn về phía giường.
Giây tiếp theo, đột nhiên xông ra khỏi cửa.
“Không, không thể nào!”
27
Đêm đó, vẫn chỉ có một mình Tiểu Linh ở bên cạnh ta.
Nàng ấy muốn nắm tay ta nhưng ngay cả đôi tay này nàng ấy cũng thấy xa lạ.
“Tiểu thư!” Nàng ấy đau khổ che mặt khóc lớn: “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Ta đứng bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, vừa đau lòng vừa bất lực.
“Mở cái hộp kia ra đi, bên trong có tất cả bí mật của ta.
“Ta đã nói với ngươi rồi, mau mở ra đi.”
Nhưng ánh mắt Tiểu Linh vẫn không nhìn về phía đó.
Phó Cảnh Nguyên bắt đầu mỗi ngày đều đến xem ta.
Nói chính xác hơn, là xem thân thể đó.
Ngũ quan thuộc về ta càng ngày càng nhạt.
Phó Cảnh Nguyên run rẩy đưa tay vuốt ve dưới mắt ta.
Nơi đó từng có một nốt ruồi, mọc cùng vị trí với hắn.
Khi quan hệ của chúng ta còn rất thân mật, ta thường trêu chọc, nói đây là nốt ruồi phu thê.
Chúng ta đã định sẵn là phu thê.
Nhưng bây giờ nơi đó trống rỗng.
28
Phó Cảnh Nguyên bắt đầu giống như ta trước đây, đi tìm những người được gọi là cao nhân giúp đỡ.
Hắn muốn tìm lại linh hồn của ta…
Bên kia, từ sau lần không vui mà bỏ đi lần trước, Tô Ngọc Nghiên vẫn luôn không tìm được cớ để làm lành với hắn.
Giờ nghe nói hắn muốn tìm cao nhân, nàng ta lập tức xung phong.
“Cảnh Nguyên, trước kia là ta không đúng, mấy ngày nay ta càng nghĩ càng thấy hổ thẹn, ta muốn trả lại những gì nợ muội muội, chàng cứ giao chuyện này cho ta đi.”
Phó Cảnh Nguyên lặng lẽ nhìn nàng ta.
Người bị lừa dối một lần, luôn khó có thể dễ dàng tin tưởng ai đó.
Nhưng Tô Ngọc Nghiên dù sao cũng là thanh mai trúc mã của hắn, là bạch nguyệt quang mà trước kia hắn yêu mà không được.
Giờ nàng ta mở to đôi mắt long lanh như nước mùa thu, chân thành xin lỗi…
Phó Cảnh Nguyên vẫn nới lỏng miệng.
“Đừng để ta thất vọng nữa.”
Tô Ngọc Nghiên liên tục gật đầu.
Nhưng vừa ra ngoài, nàng ta đã thu lại vẻ mặt đau khổ và tội lỗi đó.
—— Nàng ta sẽ không thực sự tìm ta về.
Lúc đầu, nàng ta dựa vào thiết lập bạch nguyệt quang thanh lãnh, sắp thành công lên ngôi, lại bị Tiểu Linh phá hỏng.
Vất vả nửa năm, tan thành mây khói.
Giờ có cơ hội mới, nàng ta nhất định phải lên kế hoạch thật tốt.
29
Quả nhiên vài ngày sau, nàng ta lại có động tĩnh mới.
Rõ ràng lúc đầu Phó Cảnh Nguyên đã nhấn mạnh, chuyện tìm cao nhân phải bí mật hết mức có thể.
Tốt nhất đừng để bất kỳ người thừa nào biết chuyện gì đã xảy ra trong phủ Tề Vương.
Nhưng vài ngày sau, khắp phố phường đều đồn, Tề Vương phi bị quỷ nhập, nghe nói đến cả mặt cũng thay đổi.
Chuyện này càng đồn càng rộng, cuối cùng không biết sao lại truyền đến tai hoàng đế.
Ngài ấy vội vàng cho người của Khâm Thiên Giám tính toán, kết quả tính ra, là ta bị tà ma nhập thể, e rằng sẽ ảnh hưởng đến quốc vận.
Bất kỳ chuyện gì một khi liên quan đến quốc vận đều trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Kinh thành trực tiếp ban một đạo thánh chỉ, tuyên Phó Cảnh Nguyên lập tức vào cung.
Trước khi đi, Phó Cảnh Nguyên đã đi tìm Tô Ngọc Nghiên một chuyến.
Chưa kịp nói gì, nàng ta đã khóc như mưa như gió.
“Chàng tìm ta là vì lời đồn đó sao? Thật sự không liên quan đến ta…
“Ta đã cảnh cáo những người đến Vương phủ làm phép nhiều lần, bảo họ nhất định phải giữ kín như bưng, ta thật sự không biết là ai truyền ra ngoài.”
Nàng ta khóc quá thương tâm, gần như ngất đi.
Nhưng lông mày Phó Cảnh Nguyên vẫn không giãn ra.
“Mong rằng không phải là ngươi.”
30
Lần vào kinh này, Phó Cảnh Nguyên mang về vài tin tức kinh thiên động địa.
Thứ nhất, hoàng đế tuổi đã cao, lại rất kính sợ chuyện quỷ thần, mà ta bị tà ma nhập thể, ảnh hưởng đến quốc vận, hiển nhiên không thích hợp để làm con dâu của ông ta.
Vì vậy, ông ta muốn Phó Cảnh Nguyên bỏ vợ.
Thứ hai, Khâm Thiên Giám bói một quẻ, nói trên không phủ Tề Vương có sao xấu hiện, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ xung đột với sao Tử Vi.
Cách hóa giải tốt nhất hiện giờ, chính là để Tề Vương cưới vợ xung hỉ.
Nhưng người làm Vương phi mới cũng có rất nhiều điều kiện.
Khâm Thiên Giám tính đi tính lại, lại vô tình phát hiện, công chúa Ngọc Nghiên rất thích hợp.
Hoàng đế nói là hỏi ý kiến Phó Cảnh Nguyên nhưng lời nói lại chứa hàm ý uy nghiêm khó có thể từ chối.
Huống hồ, Phó Cảnh Nguyên vốn đã nghe theo lời ngài ấy.
Cứ như vậy, để nhanh chóng hóa giải vận rủi, ngày hôm sau phủ Tề Vương đã bắt đầu trang hoàng.