Vệ Lệnh Nghi - Chương 3
Ninh Dự mang theo lễ vật, chuẩn bị đến thăm Ninh Chiêu, nhưng khi đi ngang qua xe ngựa của ta, hắn nghe thấy bọn bà tử và phu xe đứng bên vệ đường mỉa mai:
“Đại tiểu thư tưởng mình còn là đại tiểu thư chắc? Thân mẫu chết rồi, Hầu phủ cũng vì nàng đắc tội công chúa mà không thèm đoái hoài. Ngươi nghĩ, lão gia còn định để nàng sống được mấy ngày?”
“Phi, lão gia giờ chỉ để nàng trong phủ giặt giũ quần áo, chẻ củi, dọn dẹp bô thôi, chẳng để nàng chết đâu.”
“Sao lại thế?”
“Ngươi chưa biết sao, lão gia định gả nàng làm thiếp cho Dương gia. Dương gia là Tuần Diêm Ngự sử, sính lễ thôi cũng chất đầy nửa thuyền rồi.”
“Lão gia muốn dùng nửa thuyền sính lễ đó để xây đường cho Nhị tiểu thư và Tam thiếu gia đấy chứ còn gì.”
“À, Dương lão gia còn hơn lão gia nhà ta những năm tuổi ấy nhỉ! Nhị tiểu thư và Tam thiếu gia đều là con ngoại thất mà sống tốt hơn cả đại tiểu thư nữa.”
Ninh Dự nghe vậy, hộp quà trên tay hắn rơi xuống đất. Ninh Chiêu cũng sững người lại, lúng túng chắn trước mặt ta.
“Bọn họ nói… là thật sao? Là… là tại ta sao? Lệnh Nghi, ta…”
Ta tránh tay nàng định níu lấy ta, quỳ xuống dập đầu cầu xin:
“Điện hạ, là do ta si tâm vọng tưởng, mơ mộng không biết mình là ai. Ta đã hiểu sai lầm rồi.”
“Điện hạ tha cho ta đi, chẳng bao lâu nữa phụ thân sẽ gả ta làm thiếp cho Dương đại nhân, ta sẽ rời kinh thành, theo Dương đại nhân đến Dương Châu nhậm chức, sẽ không làm người ngứa mắt nữa.”
Ninh Chiêu hét lên:
“Sao ngươi có thể gả cho Dương Tuấn Đồng? Nhà ông ta, năm nào cũng có thiếp thất chết bất đắc kỳ tử, sao ngươi có thể…?”
Ta mỉm cười cắt lời nàng:
“Đó chẳng phải là điều điện hạ mong muốn sao?”
Ninh Chiêu tức giận nói:
“Ngươi nghĩ là ta muốn vậy ư? Vệ Lệnh Nghi, ta xem ngươi như bạn thân tri kỷ, ngươi lại nghĩ về ta như thế sao!”
Ta cười khẩy, giọng đầy chế giễu:
“Thần nữ là một kẻ ti tiện, làm sao có thể làm bạn của công chúa? Công chúa có thể không bảo Dương Tuấn Đồng đến cầu hôn, nhưng ai ai cũng biết người ghét bỏ ta. Người là công chúa, là nữ nhi được Hoàng thượng yêu quý nhất, đương nhiên nhiều người muốn nhờ vào việc chà đạp ta mà lấy lòng người.”
“Ninh Chiêu, bao năm qua, ta đối xử với người có tệ không?”
“Ta đã làm gì sai sao? Chỉ vì ta thích huynh trưởng của người, mà đáng phải chịu khổ như vậy ư?!”
“Người có biết không, ta từng có thể gả cho Trạng Nguyên Kỷ Uyên, nhưng giờ thì mọi thứ đều hủy rồi, ta chẳng còn gì cả. Nếu người và huynh trưởng của người còn chưa nguôi giận, thì giết ta đi.”
Nàng run rẩy, nước mắt chảy xuống, vẻ kiêu ngạo như bị đập tan, lại giống như những đêm mưa gió nàng ôm lấy ta, khóc nức nở nhớ mẹ.
“Lệnh Nghi, không phải vậy đâu. Ta không biết, ta thực sự không biết gì cả.”
Nàng khóc lóc định cầm tay ta, ta nghiêng người tránh đi.
“Không sao, không còn quan trọng nữa.”
Ta quay người, bước từng bước tập tễnh về phía xe ngựa, từ đầu đến cuối không liếc nhìn Ninh Dự với gương mặt tái nhợt, dù chỉ một lần.
Qua khe rèm xe ngựa, ta thấy Ninh Chiêu chạy đến bên Ninh Dự, òa khóc bất lực hỏi:
“Ca ca, làm sao đây? Muội phải làm sao bây giờ?”
Ninh Dự khép mắt, rồi từ từ mở ra, đôi mắt dần dần đỏ ngầu, vẻ bối rối ban đầu biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Hắn lạnh lùng đáp:
“Làm sao ư? Dễ thôi, ai nên xin lỗi thì xin lỗi, ai nên chết thì chết.”
Khi nghe tin ta khiến Ninh Chiêu khóc, vừa xuống xe, ta liền nhận một cái tát từ phụ thân, ông ta bắt ta quỳ xuống, chỉ thẳng vào mặt ta, chửi rủa thậm tệ:
“Ngươi gan to tày trời, dám đắc tội công chúa! Ta giữ ngươi không nổi, ngươi theo Dương đại nhân đi thôi!”
Dương Tuấn Đồng bụng bự, cười hề hề định đưa tay vuốt mặt ta.
“Vệ huynh đừng đánh hỏng mất, nhìn khuôn mặt xinh đẹp này mà xem.”
Bàn tay đó còn chưa kịp chạm vào ta, thì bị một mũi tên bắn xuyên qua, đâm thủng lòng bàn tay.
Ông ta ngã xuống đất, rên rỉ: “Ai! Ai đấy!”
Phụ thân sợ hãi, vội núp sau lưng ông ta.
Nhìn vẻ sợ hãi của bọn họ, ta cười lạnh trong lòng.
Chỉ cần gửi một bức họa đến Dương gia, là Dương Tuấn Đồng đã nảy sinh ý xấu với ta. Ông ta và cữu cữu liên tục đối đầu trên triều, chết đi cũng không oan uổng.
Ninh Dự dẫn theo Cẩm Y Vệ tới tuyên đọc thánh chỉ.
Dương Tuấn Đồng tham ô hối lộ, bị bãi chức điều tra.
Phụ thân lập tức đứng cách Dương Tuấn Đồng ba thước, kêu lên: “Ta và hắn không phải đồng lõa! Không phải đồng lõa!”
Chẳng ai để ý đến ông ta, Ninh Dự cúi người, chìa tay ra trước mặt ta:
“Lệnh Nghi, ta đến rồi.”
Ta nhắm mắt lại: “Điện hạ đến đây làm gì?”
Hắn nắm chặt lấy cổ tay ta, kéo ta đứng lên.
“Đến rước nàng, được không?”
“Điện hạ nói đùa rồi.”
Hắn đưa ta lên ngựa, phi thẳng đến Đông Cung, mở kho, đưa ta xem danh sách lễ vật.
“Ngày nàng rời cung, ta đã lên thuyền đến phủ ngoại tổ, mang về lễ vật mà mẫu hậu để dành cho con dâu tương lai, còn đưa ngoại tổ đã nghỉ hưu trở lại, để ông tham dự hôn lễ của chúng ta, gặp mặt cháu dâu tương lai.”
Ta rơi nước mắt, nghẹn ngào nói:
“Người chẳng phải đã nói chỉ xem ta như muội muội, không thích ta sao?”
“Thích!” Hắn vội vàng đáp, “Ta thích nàng, là ta không hiểu lòng mình, là ta ngu ngốc!”
Hắn khẽ đưa ngón tay lau nước mắt cho ta, dịu dàng dỗ dành:
“Ta không mong nàng tha thứ ngay bây giờ, ta sẽ từ từ chuộc lỗi, được không? Đừng lờ ta đi, đừng gọi ta là ca ca nữa.
“Lệnh Nghi, ta sắp phát điên vì đau khổ rồi.”
Ta chủ động ôm lấy cổ hắn, ánh mắt trong trẻo.
“Điện hạ, ta cũng đã đau khổ nhiều ngày rồi, người phải bù đắp cho ta đấy.”
Hôn sự giữa ta và Thái tử đã được định đoạt.
Phụ thân ta tức đến mức mặt đỏ phừng phừng, suốt ngày ở nhà ngấm ngầm chửi mắng.
Ta ngồi gặm hạt dưa, nhếch mắt nhìn ông:
“Phụ thân, người có biết vì sao người không có chuyện gì không? Vì nếu người mà xảy ra chuyện, thì ta sẽ là nữ nhi của tội thần đấy.”
Ta nhặt vỏ hạt dưa ném vào tay ông:
“Nhưng người cũng phải cẩn thận, biết đâu một ngày nào đó, người chẳng còn sống được nữa?”
Ông run rẩy, nghiến răng ken két, im lặng mấy ngày rồi chuẩn bị một âm mưu lớn hơn.
Ngày trước hôn lễ của ta và Thái tử, ông về phủ, bên cạnh là Vệ Châu xinh đẹp rực rỡ.
Ông trầm mặt, nói với ta:
“Con nhan sắc tầm thường, còn muội muội của con thì quốc sắc thiên hương, xinh đẹp hơn con nhiều. Có nàng đi cùng con vào Đông Cung, nhất định sẽ giúp con cố sủng.”
Ông ta nói: “Vệ Lệnh Nghi, đây là món nợ mà con nợ muội muội của mình. Đừng quên mẹ của nó đã chết ra sao. Nếu con không đồng ý, ta sẽ công khai tất cả mọi chuyện. Tất cả chúng ta đều sẽ không thể yên ổn. Con phá hủy thanh danh của mình thì cũng đừng mong bước vào Đông cung.”
Giờ đây, vị thế đã đảo ngược, ông ta lại trần trụi uy hiếp ta như thế.
Ta nở một nụ cười mỉa mai nhìn Vệ Châu.
“Ngươi có muốn gả không?”
Nàng lạnh lùng nhìn ta, nói từng từ rõ ràng.
“Muội sẽ giúp tỷ cố giữ sự sủng ái trong Đông cung, bảo đảm tỷ không bị thất sủng.”
Ta gật đầu: “Được, vậy ngày mai ngươi sẽ theo ta xuất giá với vai trò là thị thiếp.”
Nàng muốn tự tìm đường chết, ta chỉ có thể đáp ứng nguyện vọng đó.
Sáng hôm sau, mãi mà Vệ Châu vẫn chưa xuất hiện.
Mãi cho đến khi Ninh Dự đến trước tân phòng để đón ta, nàng mới xuất hiện, vận trên mình bộ y phục trắng không tô điểm chút phấn son.
Nàng toát lên vẻ uyển chuyển thanh tao, từng bước đi đều nhẹ nhàng tựa tiên nữ giáng trần.
Nàng nhẹ nhàng đứng cạnh ta, nâng tay ta lên, hành lễ với Ninh Dự.
Bộ y phục cưới màu đỏ của ta trở thành nền hoàn hảo để tôn lên vẻ đẹp của nàng.
Chẳng trách người ta thường nói rằng, phụ nữ đẹp nhất khi mặc đồ tang.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào vẻ đẹp của nàng.
Trừ Ninh Dự, khuôn mặt hắn lúc này đã u ám cực kỳ, ánh mắt nhìn Vệ Châu tựa như đang nhìn một kẻ đã chết.
Vệ Châu không bỏ qua ánh mắt kinh ngạc lóe lên trong mắt những người có mặt, nàng kiêu hãnh cong môi, không ngần ngại đối diện với Ninh Dự, mưu toan cùng hắn mặt mày đưa tình, liếc mắt ra hiệu.
Ta chỉ biết thở dài trong lòng.
Thật là ngu ngốc, nếu đã muốn làm lu mờ ta thì nàng không nên chọn ngày đại hôn của ta và Thái tử.
Hôn lễ này không chỉ là thể diện của ta mà còn là thể diện của hoàng gia.
Ninh Chiêu tức giận, xông tới tát một cái trời giáng.
“Ngươi đang muốn chết à? Hôm nay là ngày đại hôn của Thái tử và Thái tử phi, ngươi lại mặc đồ trắng sao?”
“Người đâu, lôi xuống, đánh chết cho ta!”
Vệ Châu không sợ hãi, chỉ đỏ mắt nhìn Thái tử với vẻ cầu xin.
Thái tử cau mày, trong mắt Vệ Châu lóe lên tia hy vọng, nhưng rồi hắn lạnh nhạt nói:
“Đánh chết thì bẩn, ban cho nàng ta sợi dây để tự vẫn đi.”
Lúc này, Vệ Châu mới hoảng sợ thật sự.
Ninh Chiêu quát lên: “Chết hết rồi à? Còn không mau lôi xuống?!”
Trong ngày vui của ta, lại là ngày chết của Vệ Châu, phụ thân phun ra một ngụm máu, đe dọa sẽ tiết lộ sự thật năm xưa, muốn ta cùng chết với ông ta.
Nhưng ông ta lại không thể bỏ được Vệ An.
Ông ta có quá nhiều điều phải bận tâm, nên định mệnh là sẽ bị ta đánh bại.
Ta không cần tự tay hành động, chỉ trong lúc gặp Ninh Chiêu, rơi vài giọt lệ, khóc kể lại nỗi khổ bị ngược đãi thời thơ ấu.
Vào một buổi sáng, phụ thân ta bị trúng gió, chân không thể đi lại, miệng không thể nói năng.
Ta đến thăm, nghe ông ta gào lên những lời nói không rõ ràng.
Đứa con riêng mà ông ta yêu thương, Vệ An, đứng đó, không dám nhìn ông ta.
Ta mỉm cười nói:
“Sao lại không dám nhìn cha mình? Nếu không phải ngươi hằng ngày dâng thuốc cho ông ta, làm sao ông ta lại thành ra như vậy?”
Phụ thân ta trừng lớn mắt, toàn thân run rẩy trong tuyệt vọng.
Ta ngồi xuống, nhìn thẳng vào ông ta, khắc ghi vẻ đau khổ và thất vọng của ông lúc này.
Gương mặt ông ta dần hòa vào ký ức của ta.
Ngày ấy, trên chiếc giường gỗ quý, mẫu thân ta nằm đó, cơ thể gầy guộc, căn phòng tràn ngập mùi máu tanh, bụng bà ấy căng tròn, phủ lên đó là một tấm khăn mỏng đỏ.
Nước mắt bà hòa với mồ hôi nóng chảy vào tóc, giọng yếu ớt đau đớn.
Đến khi thấy ta, bà gọi: “Lệnh Nghi… Lệnh Nghi… Lệnh Nghi của ta…”