Vệ Lệnh Nghi - Chương 2
5
Thái tử mỗi ngày đều đến thăm ta. Khi Ninh Chiêu khỏe lại, nàng cũng đến thăm ta, còn mang theo canh gà, bối rối vô cùng.
“Nhìn ngươi xem, gầy như vậy, ai không biết lại tưởng ta không chăm lo cho ngươi.”
Vừa nói, nàng vừa bưng bát canh đến trước mặt ta.
Ta nhìn những vết bỏng trên ngón tay và mu bàn tay nàng, khẽ chớp mắt. Ninh Chiêu vốn rất sợ đau.
Nàng chẳng vui vẻ gì hỏi ta:
“Ta đối xử với ngươi tệ như vậy, tại sao ngươi lại cứu ta? Ngươi không sợ chết sao?”
Ta miễn cưỡng uống một ngụm canh.
“Điện hạ đối đãi với ta rất tốt.”
Nàng quay mặt đi, ánh mắt đầy bướng bỉnh và kiêu ngạo:
“Đồ giả tạo.”
Thế nhưng, suốt nửa tháng sau đó, không ngày nào nàng không tự tay mang canh đến cho ta, và hương vị canh từ nhạt nhẽo ban đầu dần trở nên đậm đà, thơm ngon hơn.
Nàng đối xử với ta, từ khinh thường chán ghét, dần dần đã nhìn nhận ta, và sẵn sàng tâm sự cùng ta.
Khi tay ta khỏi hẳn, ta lại theo Ninh Chiêu tiếp tục đến lớp. Nàng không còn mang theo tỳ nữ khác, cũng không bắt ta tự tay cầm hết mọi thứ nữa, ngược lại còn giúp ta xách đồ.
Thái tử mỗi ngày đều liên lạc với ta, hỏi han về sinh hoạt của Ninh Chiêu. Mỗi lần nói về Ninh Chiêu xong, hắn cũng sẽ hỏi ta vài câu, tỏ ý quan tâm đến ta.
Thỉnh thoảng, hắn còn mang đến tin tức của đệ đệ ta, cùng với vài món quà từ bên ngoài cung.
Những sách luận được Thái phó ca ngợi của Ninh Chiêu, người ngoài không hay biết, nhưng hắn thì hiểu rõ đều là do ta viết.
Hắn thường thảo luận kinh sử với ta.
Còn ta, mỗi đêm đèn sách chẳng dám buông lơi, sợ rằng cơ hội khó có được sẽ biến mất chỉ vì chút lười nhác của mình.
Mẫu thân đã khuất, phụ thân đã là cha của người khác, đệ đệ còn nhỏ, ta là người thân duy nhất của nó trên đời này.
Ta phải kiên cường.
Xuân đi thu đến, sáu năm thoáng chốc đã qua.
Ta đã đến tuổi cập kê.
Ninh Chiêu tìm cho ta một bộ xiêm y lung linh làm lễ vật cập kê.
Thái tử trao cho ta một chiếc hộp quà: “Mở ra xem.”
Bên trong là một chiếc trâm gỗ.
Ninh Chiêu bĩu môi: “Ca ca, dù gì huynh cũng là Thái tử, sao lại tặng quà chẳng ra gì thế này?”
Nhưng ta lại vui mừng nói: “Ta rất thích.”
Dĩ nhiên rồi, đây là vật Ninh Dự tự tay làm, ý nghĩa sao giống được chứ?
Đêm đó, ta tặng hắn chiếc túi thơm tự tay thêu, tỏ rõ lòng mình.
Hắn khựng lại, vành tai đỏ lên, từ chối: “Ta chỉ xem nàng như muội muội.”
Ta cụp mắt, khẽ gật đầu: “Thì ra là vậy, được rồi.”
Ta xoay người rời đi.
Hôm sau gặp lại, hắn tránh mặt ta.
Ta vẫn giữ vẻ tự nhiên, không chút ngượng ngùng, đối xử với hắn như xưa.
Hắn cứng ngắc mặt mày, khiến Ninh Chiêu không hài lòng.
“Ca ca, huynh làm gì vậy, mặt mày cứng đơ ra, huynh nghĩ huynh là Thái phó à!”
Ta cũng cười nói: “Đúng đấy, ca ca, huynh có phiền muộn gì không?”
Hắn ngây ra, chau mày. Ninh Chiêu thì ngước nhìn: ” Sao ngươi gọi huynh ấy là ca ca được?”
Ta vô tội đáp: “Huynh ấy bảo xem ta như muội muội mà.”
Ninh Chiêu cười lớn: “Cũng được, ngươi làm muội muội của huynh ấy, ta chấp nhận.”
Ta mỉm cười, nhưng Ninh Dự thì mím môi, ánh mắt trầm mặc, nhìn ta không rõ cảm xúc.
Từ đó, ta không còn may áo cho hắn, những thứ riêng tư ta không nhắc tới nữa.
Hắn mắc chứng bệnh ở cổ họng, kén ăn.
Hằng năm ta đều hái hoa cúc, tự tay phơi chế rồi chọn lọc kỹ càng để gửi đến hắn.
Ta còn học từ Y chính của Thái y viện, học nhiều món ăn bổ dưỡng, mỗi ngày đều nghĩ cách làm món ăn ngon cho hắn.
Ta dùng sáu năm để thẩm thấu vào cuộc sống của hắn.
Từ sách luận đến những đường kim mũi chỉ, từ học hành đến đời sống, không gì là ta không bao bọc chu đáo.
Nhưng bây giờ, ta dứt bỏ tất cả.
Nửa tháng qua, trước mặt người khác ta khách sáo với hắn, sau lưng thì xa cách.
Hắn cuối cùng không chịu nổi, thử nói chuyện với ta như trước, giọng điệu thân quen.
Ta mỉm cười ngắt lời.
“Ca ca, muộn rồi, để khi khác nhé.”
“Ta đã cùng người trong nhà nói, điện hạ nhận ta làm muội muội, huynh đừng trách ta. Ta cô độc, chỉ muốn mượn danh huynh để được nhờ cậy chút. Ngày mai ta sẽ về nhà chuẩn bị lập gia đình.”
Nụ cười hắn đông cứng lại trên môi, cằm căng cứng, ngón tay nắm chặt, gân xanh nổi lên.
“Nàng định gả cho ai?”
Hắn gần như nghiến từng chữ ra ngoài, mỗi lời đều như nặng nề vô cùng.
Ta mỉm cười:
“Còn chưa biết, sắp có bảng vàng rồi phải không? Cữu cữu nói sẽ để ta chọn một người từ đám đứng đầu, ta thấy người từ Tuyên Thành tên là Kỷ Uyên rất tốt.”
“Cữu cữu bảo, Kỷ Uyên tuy xuất thân nghèo khó nhưng bài văn cốt cách xuất chúng. Ta vốn không hứng thú, nhưng sau khi đọc văn của hắn thì đổi ý.”
Ta càng nói càng phấn khích, nét mặt rạng rỡ, nụ cười không ngớt.
Ánh mắt Ninh Dự tối lại, vẻ ôn hòa biến mất, sắc mặt lạnh lùng, ngón tay run rẩy.
Ta cứ thao thao bất tuyệt.
“Ca ca không biết đâu, chữ của Kỷ Uyên rất đẹp, văn chương cũng hay, đọc văn của hắn như gặp cố nhân nơi đất khách, chỉ muốn kết giao ngay lập tức.”
Ninh Dự mỉm cười lạnh lẽo.
“Người đọc sách lắm kẻ bạc tình, Lệnh Nghi ở trong cung lâu, gặp nam nhân ít, đừng để bị bài văn lừa gạt.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu.
“Đúng đấy, chắc tại ta ít gặp nam nhân, ngày nào cũng thấy huynh, mới tưởng rằng mình thích huynh.”
Ta làm ra vẻ đắn đo, hai má ửng hồng, giọng nhỏ nhẹ ngượng ngùng.
“Cữu mẫu gửi ta bức chân dung Kỷ Uyên, hắn đẹp như ngọc, khí chất thư sinh, ta rất thích, mong sớm được gặp hắn.”
Nụ cười của Ninh Dự hoàn toàn tắt lịm, ánh mắt sắc lạnh, u tối.
Nhìn trời sắp tối, ta vui vẻ nói:
“Cảm tạ điện hạ những năm qua đã chăm sóc cho đệ đệ ta. Giờ đệ ấy nhờ ơn huynh, được vào Thái học, ta vô cùng vui mừng.”
Ta xoay người, vẫy tay với hắn.
“Huynh về đi, ta cũng cần dọn dẹp đồ đạc, phải đi ngủ sớm, mai còn chuẩn bị gặp Kỷ Uyên, không thể để mặt mày nhợt nhạt được.”
Hắn đột ngột túm chặt lấy tay ta, ánh mắt sắc bén.
Ta nghi hoặc nhìn hắn.
“Ca ca—”
Hắn vội ngắt lời: “Không được gọi.”
Ta ngoan ngoãn, sợ hãi khẽ gọi: “Điện hạ.”
Hắn nhìn ta, ánh mắt phức tạp, rèm mi run rẩy, tiếng tham kiến công chúa từ xa vọng lại.
Hắn như bừng tỉnh, thả tay ta ra.
Ta quay đầu, chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Ninh Chiêu.
Cuối cùng nàng cũng đến, không uổng công ta tặng những món trang sức kia.
Về cung, Ninh Chiêu ngồi ở ghế chủ vị, bắt ta quỳ xuống.
Ta quỳ, ly trà trên tay nàng lướt qua trán ta rồi đập xuống.
Ta buông xõa mái tóc, ánh mắt nàng phẫn uất, đôi mắt đỏ hoe.
“Ngươi đến gần ta, chẳng lẽ là để làm Thái tử phi sao?!”
Ta cúi đầu: “Ngày mai ta sẽ đi, gia đình đã sắp xếp cho ta nơi khác.”
Ta lau vết máu trên trán, nhìn Ninh Chiêu và nói:
“Ninh Chiêu, ta không nợ người cái gì cả. Bất kể chân tình hay giả ý, ta đối đãi với người đều bằng cả tấm lòng.”
Nàng rơi lệ, gào lên: “Ngươi cút đi.”
Ta chậm rãi đứng dậy, mang hành lý đã thu dọn sẵn bước ra. Chiếc bùa bình an thêu cho Ninh Chiêu, ta trao cho cung nữ mà ta có quan hệ tốt.
Chưa kịp nói thêm điều gì, mắt ta đã đỏ hoe, lặng lẽ bước ra ngoài.
Trong ngăn kéo phòng Ninh Chiêu, ta đã để sẵn lễ vật sinh thần. Năm xưa, Hoàng hậu đã thêu cho nàng một chiếc áo choàng, nhưng sau khi Hoàng hậu qua đời, Thất Công chúa cố ý làm hỏng nó.
Không ít lần, ta thấy Ninh Chiêu ôm chiếc áo ấy mà khóc nức nở, gọi mẹ. Trong cung có hàng trăm thợ thêu, nhưng không ai dám nhận sửa chiếc áo, chẳng phải vì tay nghề kém, mà bởi sợ làm không vừa lòng Ninh Chiêu, để rồi bị đuổi khỏi cung không chút thương xót.
Hiện giờ, ta đã sửa lại một nửa áo choàng, định bụng làm quà sinh thần cho nàng.
Ninh Chiêu ngoài mặt thì lạnh lùng, nhưng trong thâm tâm lại yếu mềm.
Ta đã dành nhiều năm để hoạch định, đóng vai người nàng cần, hết lòng làm tròn vai ấy. Một công chúa chưa nếm trải phong sương làm sao thoát khỏi cái bẫy êm ái của thợ săn như ta.
6
Ta, đầu bê bết máu, tóc tai rối bời, ôm hành lý, thê thảm bước trên con đường đông đúc nhất trong cung. Khi đến cổng, Ninh Dự đã cưỡi ngựa đuổi tới. Hắn gấp gáp gọi tên ta.
Ta ngoảnh lại, cười bi ai, rồi lên chiếc xe ngựa thô sơ.
Mọi người đều biết, ta đã phạm tội với công chúa được Hoàng thượng sủng ái nhất, bị trục xuất khỏi cung.
Trong bữa cơm gia đình, cữu cữu và cữu mẫu áy náy nói:
“Những năm qua, con đã chịu khổ. Giờ con đừng lo nữa, sau này ta và cữu mẫu sẽ chăm sóc con và đệ đệ con chu đáo.”
Cữu cữu đặt đũa xuống: “Công tử Kỷ Uyên phẩm hạnh cao khiết, hôn sự này sẽ không thiệt thòi. Của hồi môn của mẹ con sẽ theo con về nhà chồng, ta cùng cữu mẫu sẽ chuẩn bị thêm cho con một phần. Sau này, khi đệ đệ con cưới vợ, chúng ta cũng sẽ lo liệu. Con đừng bận tâm.”
Ta đặt đũa, mỉm cười:
“Cữu cữu có bằng lòng đặt cược lên con không? Cược một trận thay đổi gia môn, phóng mình đến tận trời cao.”
Ta khoác trên mình vải thô, lưng đeo hành lý, bước ra từ phủ Bình Viễn Hầu, đi qua những phố phường náo nhiệt, gõ cửa Tả Thừa phủ.
Quản gia thấy ta, dụi dụi mắt, tưởng mình nhìn nhầm.
Khi nhận ra đúng là ta, ông hớt hải chạy vào, hô to:
“Lão phu nhân, lão gia, đại tiểu thư đã trở về!”
Phụ thân đang đắc ý thì mặt bỗng xịu xuống, thịt hai bên má run rẩy.
“Nó trở về làm gì?”
Ta nhìn ông ta và Vệ Châu bên cạnh, mỉm cười:
“Đương nhiên là về để tận hiếu với phụ thân.”
Trong mấy năm ta ở trong cung, ông ta đã lo cho Vệ Châu và Vệ An có một thân phận tốt. Đã đưa họ vào danh nghĩa của nhị phòng, thậm chí còn muốn ghi họ vào làm con cái dòng chính.
Ta đã nhờ người chuyển cho ông ta một chiếc dao găm làm quà.
Tuy Vệ Châu và Vệ An chỉ là con thứ. Dù vậy, điều này cũng không ngăn được phụ thân bỏ công sức vào chúng. Ông ta mời danh sư dạy Vệ An, còn Vệ Châu thì được học cầm kỳ thi họa, phong thái quý nữ.
Chỉ trong vài năm, Vệ Châu đã có chút danh tiếng về tài sắc.
Phụ thân vì sợ ta làm tổn hại bảo bối của ông ta, đã mời võ sư canh gác trước nhị phòng.
Bên ngoài phòng ta là những bà tử lực lưỡng, canh giữ không cho ta ra ngoài.
Sau khi ông ta ra ngoài tìm hiểu một phen, khi trở về đã thay đổi sắc mặt.
“Ngươi đã trở về thì đừng mơ bước chân ra khỏi cửa Vệ gia nữa. Giờ ngươi đã đắc tội công chúa, Hầu phủ cũng từ chối nhận ngươi, còn ai bảo vệ ngươi đây? Vệ Lệnh Nghi, món nợ ngươi thiếu Thu Liên, chúng ta từ từ mà tính.”
Ta bị giám sát chặt chẽ, ông ta không dám giết ta vì Dương gia bên ngoài đã cử người đến dò hỏi hôn sự. Dương đại nhân là Tuần Diêm Ngự sử, giàu có, đúng lúc phụ thân cần tiền làm của hồi môn cho Vệ Châu và lo liệu tương lai cho Vệ An.
Trong số những bà tử canh giữ, có người đã được cữu mẫu mua chuộc, đêm nào cũng len lén mang đồ ăn sạch sẽ cho ta.
Sinh thần Ninh Chiêu, lần đầu tiên Vệ phủ nhận được thiệp mời.
Phụ thân băn khoăn, đôi mắt sắc bén lướt qua ta.
“Công chúa có ý gì đây?”
Ta nằm giữa đống củi, lạnh nhạt đáp: “Ta không biết.”
Ông ta tóm lấy ta, nghiến răng nghiến lợi: “Đừng giở trò.”
Ông ta đã suy tính, muốn đưa Vệ Châu theo để diện kiến Ninh Chiêu nhưng lại sợ ta gây hại cho nàng, cuối cùng chỉ cho mình ta đi.
Ta bị xếp ngồi ở vị trí thấp nhất. Mọi ánh mắt khinh miệt và những lời gièm pha liên tục đổ dồn về phía ta. Ta cúi đầu, không đáp lời, đón nhận tất cả trong im lặng.
Ở nơi cao nhất, nữ nhân cao quý siết chặt chén rượu trong tay.
Sau yến tiệc, khi ta đứng dậy rời đi, cung nữ của Ninh Chiêu chặn ta lại. Ninh Chiêu trầm mặt, khẽ hừ lạnh.
“Ngươi thật to gan dám lấy trộm áo choàng mẫu hậu để lại cho ta! Vệ Lệnh Nghi, ngươi tội đáng chết!”
Ta cúi đầu, quỳ xuống khấu đầu: “Công chúa bớt giận, thần nữ xin chịu phạt.”
Nàng lặng đi, nghiến răng nghiến lợi, đi qua đi lại với vẻ tức giận.
“Bổn cung phạt ngươi phải sửa lại chiếc áo choàng này.”
Ta cúi đầu nhận lỗi: “Thêu thùa cần bàn tay mềm mại khéo léo, thần nữ không làm nổi.”
Nàng giận dữ nắm lấy tay ta: “Ngươi làm không nổi sao?”
Rồi nàng ngừng lại, nhìn chằm chằm vào những vết thương trên tay ta, khuôn mặt đột ngột thay đổi.
“Ai đã làm việc này?!”
“Không có ai cả. Công chúa đừng nóng giận, xin hãy giao cho người có tay nghề cao hơn sửa lại chiếc áo. Giờ cổng cung sắp đóng, thần nữ xin phép cáo lui.”
Ta rút tay khỏi tay nàng, cúi đầu, bước đi khập khiễng.
“Vệ Lệnh Nghi!” Nàng đuổi theo, giọng run rẩy, “Chân ngươi bị sao vậy?”
“Không sao đâu.”
Ta như kẻ bỏ trốn trong tuyệt vọng, nàng thì tiếp tục đuổi theo phía sau.