Vệ Lệnh Nghi - Chương 1
1
Ngoại thất mà phụ thân yêu thương như tròng mắt là Lý Thu Liên, thứ muội của mẫu thân ta.
Mỗi ngày bà ta đều đến phủ diễn vở tỷ muội tình thâm với mẫu thân ta, thực chất là ngầm lén lút qua lại với phụ thân.
Khi mẫu thân mang thai lần hai được tám tháng, thái y chẩn đoán thai này nhất định là nam.
Lý Thu Liên cố ý vào lúc mẫu thân sinh nở, khóc lóc thú nhận với mẫu thân rằng bà ta không chỉ đã trở thành ngoại thất của phụ thân, mà còn sinh cho ông một nữ nhi từ tám năm trước.
Tám năm trước, chính là năm thứ hai mẫu thân gả cho phụ thân.
Vở kịch phu thê ân ái trở thành lừa dối, tình nghĩa tỷ muội sâu đậm hóa thành trò cười.
Mẫu thân tức giận mà qua đời, chỉ để lại ta và đệ đệ còn thơ dại.
Năm đó, ta tám tuổi, đã trưởng thành chỉ sau một đêm.
Ta theo sau ma ma học cách lo liệu hậu sự cho mẫu thân, không rời nửa bước chăm sóc và an ủi đệ đệ.
Phụ thân ở biệt viện, cùng mẫu tử Lý Thu Liên vui vẻ đón Trung thu.
Ngày đầu thất của mẫu thân.
Ta kéo theo thân thể yếu ớt, một mình bước vào biệt viện mà phụ thân đã sắp xếp cho Lý Thu Liên.
Nàng như thường ngày, dịu dàng nói với ta:
“Ngọc Nhi, vài ngày nữa phụ thân con sẽ đón ta về làm chủ mẫu, sau này con nên gọi ta là mẫu thân.”
Sự giả vờ ân cần không che giấu được nét đắc ý trong mắt bà ta.
Bà ta vuốt ve mặt ta, gọi nữ nhi Vệ Châu và nhi tử Vệ An của mình tới.
“Mau lại đây, gặp đại tỷ của các con.”
Vệ Châu và Vệ An với thần sắc khác nhau gọi ta là tỷ tỷ.
Lý Thu Liên trêu chọc ta:
“Ngọc Nhi lần đầu gặp đệ đệ muội muội, chắc chắn chưa mang theo lễ gặp mặt. Đến khi vào phủ, nhất định phải nhớ bù lại.
“Dù con không còn mẫu thân dạy bảo, nhưng cũng phải hiểu lễ nghĩa.”
Ta mỉm cười, vuốt ve lưỡi dao lạnh ngắt trong tay áo, nói với Lý Thu Liên:
“A di, hãy lại gần đây, ta có một cây trâm bạch ngọc muốn tặng người.”
Bà ta không hề đề phòng mà cúi người xuống, khóe mắt tràn đầy nụ cười mãn nguyện.
Giây tiếp theo, bà ta không còn cười được nữa. Ánh mắt đó cứng đờ, ôm lấy cổ họng đang phun máu, khó tin nhìn ta, nhưng không thể nói nên lời.
Bà ta ngã xuống đất co giật, bụi bay tán loạn, đôi mắt đầy máu trừng trừng nhìn ta.
Vệ Châu và Vệ An hét lên kinh hãi.
Ta bình tĩnh lau sạch máu trên lưỡi dao, mỉm cười:
“Hãy vui vẻ nhận lấy lễ gặp mặt của tỷ tỷ.”
2
Vệ Châu khóc lóc thảm thiết, nhưng vì sợ con dao trong tay ta nên không dám liều mạng.
“Phụ thân sẽ không tha cho ngươi! Người sẽ bắt ngươi đền mạng cho mẫu thân ta!”
Không đâu.
Nếu chuyện ta giết thiếp thất truyền ra, con đường làm quan của ông ta cũng chấm dứt.
Dù chỉ vì bản thân, ông ta cũng sẽ tìm mọi cách để thu xếp ổn thỏa.
Vệ Châu không hiểu phụ thân nàng coi trọng lợi ích thực tế đến mức nào.
Nhưng ta thì rõ.
3
Phụ thân che giấu chuyện ở biệt viện, qua loa lo liệu hậu sự cho Lý Thu Liên.
Ông cầm dao hướng về phía ta: “Ngươi nhỏ tuổi như vậy mà đã độc ác thế này! Ngươi đáng chết!”
Đệ đệ khóc không ngừng, nhũ mẫu theo lời ta mời tổ mẫu đến, ta mới thoát chết.
Nhưng không tránh khỏi hình phạt.
Ông hạ độc vào cơm canh ta ăn, không đầy một tháng, ta sẽ hóa điên.
Ông hận ta đã giết người mà ông yêu quý nhất.
Ta cũng hận ông đã tổn thương người thân yêu nhất của ta.
Đó là mẫu thân ta, người đã mang nặng đẻ đau sinh ra ta, tám năm trời yêu thương che chở ta.
Ta hận phụ thân, ông cũng hận ta.
Cha con chúng ta đã trở thành kẻ thù.
Giữa mùa đông giá rét, ta nhảy vào hồ băng, cửu tử nhất sinh, mới giành được một đường sinh cơ.
Cữu mẫu có lý do, dẫn người đến đón ta và đệ đệ còn nhỏ.
Trước khi rời đi, ta nói với phụ thân:
“Nếu phụ thân dám đưa Vệ Châu và Vệ An về phủ nuôi dưỡng, ta sẽ đến quan phủ đánh trống kêu oan, nói cho thiên hạ biết người gian díu với thứ muội của phu nhân, khiến thê tử tử vong.
“Sau đó kể ra hết chuyện ta giết bà ta. Ta chết chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cả Vệ gia sẽ vì ta mà danh tiếng tan nát, nam nhân mất chức, nữ nhân hỏng hôn sự.
“Phụ thân, chỉ cần ta còn sống một ngày, bọn họ đừng hòng bước chân vào cửa Vệ gia.”
Phụ thân tức giận, tát mạnh vào mặt, bóp chặt cổ ta:
“Ta làm sao sinh ra đứa con ngỗ nghịch bất hiếu như ngươi! Ngươi dám!”
Ta cười nhìn ông, không hề chống cự. Từ từ, trán ông toát mồ hôi lạnh, tự buông tay.
Ông thì thầm, trong mắt đầy sợ hãi:
“Đồ điên, ngươi là đồ điên!”
Ta mỉm cười nói:
“Con không điên, nhưng người chính là kẻ hèn nhát. Phụ thân, con dám công khai vì mẫu thân mà liều mạng, nhưng người lại không dám quang minh chính đại báo thù cho nữ nhân mà người yêu quý. Người không bằng ta.”
4
Có cữu mẫu hiện diện, của hồi môn của mẫu thân đều được kiểm kê đầy đủ, theo ta mang đi.
Tổ mẫu không vui, nhưng không thể nói gì.
Bà không muốn để đệ đệ rời đi.
Đêm đó, đệ đệ khắp người nổi mẩn đỏ, sốt cao không dứt.
Cữu mẫu làm ầm ĩ một trận, khiến tổ mẫu tức đến ngất đi, phụ thân xua tay:
“Các người mang đi hết! Mang đi hết cho ta!
“Ta đâu chỉ có một nhi tử!
“Cút! Tất cả cút hết cho ta!”
Cữu mẫu dành cho ta viện mà mẫu thân từng ở khi còn ở nhà ngoại tổ, ta đưa đệ đệ và nhũ mẫu đến ở đó.
Để đáp lại cữu mẫu, ta thay biểu tỷ nhập cung làm thư đồng cho Công chúa Ninh Chiêu.
Công chúa Ninh Chiêu tính tình kiêu ngạo, khó mà chung sống.
Liên tiếp những thư đồng nhập cung đều khóc lóc trở về, bị hành hạ không chịu nổi.
Đến lượt nhà ngoại tổ, cữu mẫu không nỡ để nữ nhi mình chịu khổ, ta thì không muốn ở lại Vệ gia.
Chúng ta liền ăn nhịp với nhau.
Ngày đầu nhập cung, ta đã bị phạt quỳ.
Lý do là búi tóc của ta không đẹp.
Ta mỉm cười tạ ơn.
Ngày thứ hai, ta bị treo lên cây…
Ta cũng mỉm cười cúi đầu cảm tạ.
Cho đến khi ta ngất đi, được Thái tử cứu về.
Khi tỉnh lại, ta thấy Thái tử đang quở trách Ninh Chiêu.
Ta cố chịu đựng cơn đau và sự mệt mỏi, quỳ xuống hành lễ.
“Thưa điện hạ, là do nô tỳ lỡ tay làm vỡ chén, phạm thượng với công chúa, nên công chúa mới phạt nô tỳ.”
Thái tử nghe vậy liền dừng lại, còn Ninh Chiêu thì cắn môi, nhìn ta chằm chằm.
Thái tử hít một hơi thật sâu, khẽ gõ vào đầu nàng.
“Nàng ấy không phải nô tỳ, mà là thư đồng của muội, là nữ nhi của một đại thần, mẫu thân nàng là con gái của Bình Viễn Hầu, phụ thân là Tả Chiêm Sự. Muội sao có thể cư xử vô lễ như vậy?”
Ninh Chiêu bĩu môi, buông một tiếng hờ hững:
“Chẳng qua cũng chỉ là con gái nhà quan tứ phẩm, có gì ghê gớm chứ. Nếu ta đánh chết nàng thì có làm sao?”
“Ninh Chiêu!”
Thái tử dường như không chịu nổi, giọng nói cũng trầm xuống.
“Mẫu thân nàng mới qua đời, muội đối xử tốt với nàng một chút. Nàng cũng giống muội, mất đi mẫu thân. Muội phải biết rằng lòng nàng cũng đau khổ.”
Lúc này, Ninh Chiêu mới ngừng lại, ánh mắt nhìn ta cũng dịu đi phần nào.
Thái tử đỡ ta dậy, nhẹ mỉm cười với ta:
“Thôi, mau đi nghỉ đi. Thân thể nàng yếu, Cô đã gọi thái y kê thuốc cho nàng rồi. A Chiêu chỉ là ngang bướng, tính tình không xấu, nàng đừng trách muội ấy.”
“Công chúa điện hạ đối với nô tỳ rất tốt.”
Từ ngày đó trở đi, có lẽ Ninh Chiêu cũng vì ta mất mẫu thân giống nàng nên đối xử với ta tốt hơn nhiều, không còn tuỳ tiện phạt ta nữa.
Ta hằng ngày theo sau nàng đến lớp học.
Hoàng thượng thương yêu Ninh Chiêu, ban đặc ân cho nàng được học cùng với các hoàng tử.
Ta hầu cận bên cạnh, học ngự hạ chi thuật, tập đạo làm vua, nghe Bách gia chi ngôn.
Ninh Chiêu không thích những điều này, tất cả bài luận đều để ta viết thay.
Nàng thích nổi bật và chuộng hư danh.
Những bài văn của ta giúp nàng nhận được lời khen ngợi từ Thái phó.
Khi đến bài của riêng mình, ta lại giấu đi tài năng, tỏ ra tầm thường.
Ta không phải lúc nào cũng nghe lời nàng, hùa theo mọi việc, khi gặp đại sự, ta sẽ kiên quyết ngăn cản.
Nàng khi đó nổi giận, đánh mắng ta, nhưng sau khi chịu thiệt, mất mặt, lại nhớ đến điều tốt đẹp của ta.
Lâu ngày, nàng dần dần không thể thiếu ta bên cạnh.
Trong buổi tiệc sinh thần của Kế Hậu, Ninh Chiêu và Thất công chúa, con gái của Kế Hậu, xảy ra xung đột, bị đẩy xuống hồ trong ngự hoa viên.
Thất công chúa ngông cuồng quát lớn:
“Ai cũng không được cứu nàng, ngươi còn nghĩ mẫu thân ngươi là Hoàng hậu sao? Mẫu thân ngươi đã chết rồi, bây giờ Hoàng hậu là mẫu thân ta! Ngươi còn dám ngang ngược thế này, để xem ai dám cứu ngươi! Ta sẽ đánh chết kẻ nào dám cứu!”
Những thái giám, cung nữ ở đó đều sợ hãi không dám nhúc nhích, chỉ dám lén đi tìm Thái tử và Hoàng thượng.
Đợi đến khi họ tìm được người đến, chỉ sợ Ninh Chiêu đã chỉ còn lại một thi thể.
Nhìn thấy cảnh Ninh Chiêu vùng vẫy khổ sở trong nước, ta biết cơ hội của mình đã đến.
Ta nhảy xuống, việc cứu Ninh Chiêu không hề dễ dàng.
Nàng không biết bơi, ta đến cứu thì nàng lại đè chặt lên người ta, cố leo lên, khiến ta sặc nước, suýt chết đuối.
Hoàng thượng và Thái tử đến nơi, vừa vặn nhìn thấy ta chật vật kéo Ninh Chiêu lên bờ.
Sắc mặt Thái tử tái nhợt, hắn vốn ôn nhu hòa nhã, nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy ánh mắt hắn lạnh lẽo đến vậy.
Thất công chúa hoảng sợ lùi lại hai bước, nhưng nhớ đến mẫu thân nàng giờ là Hoàng hậu, nàng lại vươn vai kiêu ngạo.
Thái tử đón lấy Ninh Chiêu, đưa tay về phía ta, nhưng ta ngã xuống nước, cố tình đập vào tảng đá sắc nhọn, gãy cánh tay.
Hắn không chút do dự nhảy xuống nước, cứu ta lên.
Hoàng thượng hỏi cung các cung nhân, một tiểu thái giám run rẩy thưa:
“Không phải nô tài không cứu, là Thất công chúa không cho cứu, nô tài không dám trái lệnh.”
Thái tử lạnh lùng bước đến trước mặt Thất công chúa, mạnh mẽ tát nàng một cái, giọng lạnh như băng:
“Phụ hoàng, mẫu hậu đã qua đời rồi. Nếu không phải Vệ cô nương này không sợ lời uy hiếp của nàng, nhảy xuống cứu Ninh Chiêu, bây giờ, Ninh Chiêu có lẽ đã đi theo mẫu hậu rồi.”
Hoàng thượng ánh mắt đầy áy náy, phạt Thất công chúa cấm túc một năm.
Thái y nối xong xương cho ta, Thái tử đuổi hết các cung nữ xung quanh, đích thân bưng thuốc đến cho ta.
Hắn dịu dàng thổi nguội bát thuốc:
” Vệ cô nương, hôm nay thật cảm tạ nàng, nàng đã cứu A Chiêu, phụ hoàng sẽ ban thưởng cho Vệ gia của nàng.”
Ta đáp: “Nếu thực sự có thể ban thưởng, liệu có thể ban cho đệ đệ của ta không?”
Trong ánh mắt ngỡ ngàng của hắn, ta nói với chút đau buồn:
“Không giấu gì điện hạ, phụ thân của ta có ngoại thất, mẫu thân mất, ta và đệ đệ nhờ cậy cữu mẫu, ở tại phủ Bình Viễn Hầu. Đệ đệ còn nhỏ, tuy có cữu mẫu chăm sóc, nhưng trong lòng ta lại luôn lo lắng ngày đêm.”
Nói rồi, nước mắt ta tuôn rơi như chuỗi ngọc đứt đoạn.
“Ta và đệ đệ là thân nhân duy nhất còn lại trên đời này. Ta không yên lòng về đệ ấy. Nếu thật sự được thưởng, xin Hoàng thượng hãy ban cho đệ đệ ta chút ân sủng, để cữu mẫu ta xem trọng đệ ấy hơn.”
Ánh mắt Thái tử phức tạp, đặt bát thuốc xuống, đưa khăn tay cho ta, mắt cũng đỏ lên.
Hắn cũng chỉ mười bốn tuổi, khi Tiên hoàng hậu qua đời, hắn mới tám tuổi.
Hắn mang theo Ninh Chiêu còn ngây thơ non nớt, sống trong hoàng cung sâu thẳm.
Một bên đối phó với những mưu hại từ sủng phi của Hoàng thượng, một bên chăm sóc Ninh Chiêu, đồng thời gánh trách nhiệm của Thái tử, không dám lơ là bài vở.
Sợ rằng nếu sơ suất, sẽ mất ngôi vị Thái tử và bị người khác thay thế.
” Vệ Cô nương, Vệ Lệnh Nghi, nàng có thể cho phép ta gọi tên nàng không?”
Ta giật mình, đôi mắt ửng đỏ, ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn cầm bát thuốc, đưa đến bên ta, mỉm cười nói:
“Lệnh Nghi, đừng khóc nữa. Sau này nàng giúp ta chăm sóc A Chiêu, còn ta sẽ chăm sóc đệ đệ ở ngoài cung của nàng, được không?”
Ánh mắt ta sáng lên, kinh ngạc hỏi: “Thật sao?”
Hắn mỉm cười ôn hòa: “Đương nhiên rồi.”
Ta cũng mỉm cười.
Thật tốt, hắn đã nhớ tên của ta.
Vệ Lệnh Nghi.