Váy Công Chúa Màu Đen - Chương 4
17
Một giờ sáng, tôi bừng tỉnh.
Tôi rất muốn thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là một giấc mơ.
Nhưng mức độ chân thật của giấc mơ quá cao, khiến tôi khi hồi tưởng lại vẫn cảm thấy máu trong người lạnh lẽo trong khoảnh khắc.
Tôi cầm điện thoại, tay run rẩy khi đánh chữ.
[Lục Tây Châu, tôi muốn gặp anh.]
Hắn trả lời tôi sau một giây:
[Em mặc quần áo vào, hai mươi phút sau lại xuống lầu.]
[Không, anh gửi định vị đi, tôi muốn gặp anh ngay bây giờ.]
Bên kia mất một lúc lâu để soạn tin nhắn, tựa hồ đang rối rắm điều gì.
Cuối cùng, hắn gửi cho tôi một định vị.
Khi tôi nhìn thấy Lục Tây Châu, hắn đứng dưới đèn đường ở đầu hẻm nhỏ.
Dáng người cao to, rất nổi bật.
Thấy tôi xuống xe, hắn cất bước đi về phía tôi.
Cổ họng tôi như bị thắt chặt, tôi cố gắng kìm nén nước mắt.
“Chân của anh gặp chuyện trong kiếp trước là vì sao?”
“Không phải vì đuổi theo Bạch Nguyệt Quang, mà là vì cứu tôi đúng không?”
Lục Tây Châu im lặng, bước chân đột ngột cứng đờ, có vẻ ngạc nhiên vì sao tôi biết.
“Nếu tôi không hỏi, cả đời này anh cũng không định giải thích sao?”
Lần này, hắn không chần chừ.
“Đúng.”
Tôi tức giận đến mức mắt đỏ bừng, nhưng không biết phải mở miệng thế nào.
Sau một hồi giằng co, Lục Tây Châu đột nhiên nhíu mày.
Hắn kéo tôi đi về phía trước, lòng bàn chân tôi cảm thấy nặng nề như bị đổ chì.
Lục Tây Châu ấn tôi ngồi xuống ghế dài ven đường.
“Ngồi xuống trước đã.”
Hắn từ trong túi quần lấy ra một chai thuốc.
Tôi cúi mắt và mới nhận thấy bắp chân mình bị muỗi đốt.
Hắn ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận bôi thuốc lên vết thương của tôi.
Mũi tôi càng thêm chua xót, tôi hỏi hắn: “Làm sao anh mang theo cái này bên người?”
“Vừa rồi em nói muốn tới, bên này muỗi nhiều muốn chết.”
“Anh đến cửa hàng tạp hóa ven đường mua.”
Hắn bôi thuốc, do dự một lát rồi chủ động nói:
“Anh không muốn nói cho em biết, là không muốn em cảm thấy áy náy mới đến tìm anh. Anh muốn em thật lòng thích anh.”
Nhưng khi biết được sự thật, lòng tôi chỉ còn lại cảm giác đau nhói.
Tôi nhỏ giọng thốt lên: “Tôi không phải là loại người vì áy náy mà ở bên người khác.”
Lục Tây Châu thông minh như vậy, sao hắn lại không nghe ra ẩn ý trong lời nói của tôi? Từ góc độ này của tôi, vừa vặn có thể thấy cái cổ đỏ bừng của hắn.
Sự im lặng kéo dài. Trầm mặc đến mức tôi còn có chút khẩn trương, Lục Tây Châu rốt cuộc buông chai thuốc xuống.
Hắn ngồi cạnh tôi.
“Ngày mốt thành tích sẽ có, em định chọn trường đại học nào?”
“Còn chưa nghĩ ra, nhưng lần này tôi muốn học y.”
Lục Tây Châu nghiêm túc suy nghĩ một lát, rất nhanh đã xác định được mục tiêu.
“Chúng ta đến thành phố C học đại học đi, gần nhà, còn có chuyên ngành và trường đại học thích hợp.”
18
Sau khi có thành tích, tôi cao hơn 40 điểm so với dự tính của mình.
Thành công được nhận vào trường y tốt nhất thành phố C.
Ngày khai giảng năm nhất, là Lục Tây Châu đưa tôi đi.
Hắn đến trường muộn hơn tôi hai ngày.
Sợ sau này lại phát sinh chuyện bị người xấu bắt cóc, Lục Tây Châu trực tiếp mua nhà ở gần trường của chúng tôi.
Những ngày có nhiều tiết học, chúng tôi sẽ ở ký túc xá, còn những ngày ít tiết thì về nhà nghỉ ngơi.
Dù biết thiên phú kinh doanh của hắn rất xuất sắc, nhưng tôi vẫn kinh ngạc khi biết hắn chỉ trong một kỳ nghỉ hè đã kiếm đủ tiền mua nhà.
Trên đường đến trường, tôi ngồi ở ghế lái phụ, thỉnh thoảng nhìn trộm hắn.
Hôm nay Lục Tây Châu mặc áo sơ mi đen, hơi lộ ra xương quai xanh gợi cảm, khiến đường quai hàm của hắn càng thêm sắc sảo.
Tôi mím đôi môi khô khốc.
Bản tính mê trai đẹp bỗng bùng nổ dữ dội.
Rồi lại cảm giác có chỗ nào không đúng.
“Lục Tây Châu.”
“Anh hôm nay là muốn làm Khổng Tước xòe đuôi sao?”
Đèn đỏ, Lục Tây Châu quay đầu nhìn tôi.
“Trước kia ở nhà không phải anh luôn mặc như vậy sao.”
Tôi nhớ lại, hình như đúng vậy.
Lục Tây Châu là người thích áo sơ mi, hơn phân nửa quần áo trong tủ đều là áo sơ mi. Màu đen trắng chiếm đa số.
Có lẽ là bởi vì tôi đã quen nhìn cách ăn mặc như học sinh trung học của hắn rồi.
Nhưng sao trước đây tôi không thấy Lục Tây Châu đẹp như vậy?
Đi vào sân trường, hắn một tay kéo vali, một tay dắt tôi.
Sau khi bận rộn hết thảy mới rời đi.
Không có gì bất ngờ xảy ra, buổi chiều hôm đó, trên diễn đàn trường học người được nhiều người nhắc tới nhất chính là hắn.
[A a a a đẹp trai đến mức tôi sắp bay đến chỗ anh ấy mất.]
[Chuyện gì thế? Bạn bình luận ở trên ơi, bạn nói thật đấy chứ?]
[Tôi biết anh ta, người này là chồng của em gái anh trai tôi!!]
[Ai mà hiểu được chứ? Đến giờ anh ấy cũng đã trở thành NPC trong tiểu thuyết vườn trường của đại học rồi, hồi cấp ba còn chưa kịp đóng vai.]
[……]
Tôi lướt xong, thuận tay chuyển bài đăng cho Lục Tây Châu.
“Anh có nhiều người để ý quá đấy.”
Phối hợp với biểu tình âm dương quái khí.
19
Mười phút sau, Lục Tây Châu lại chuyển bài đăng này sang tôi.
Tôi bấm vào.
Chỉ thấy bài đăng hiện ra một đoạn cập nhật mới.
[Tất cả mọi người giải tán đi.]
[Người này là sinh viên trường bên cạnh, người ta đã sớm là hoa có chủ rồi.]
Kèm theo đó là một bức ảnh chụp màn hình từ tài khoản Weibo của Lục Tây Châu, đăng hình chụp chung giữa tôi và anh.
[Quá đẹp đôi, nữ sinh cũng thật xinh đẹp!!!]
[Tôi biết ngay mà người đẹp trai đến mức này chắc chắn có bạn gái, không có bạn gái cũng phải có bạn trai.]
[Tôi biết ngay tôi là cư dân mạng nổi tiếng trong tiểu thuyết.]
[……]
Sau quá trình này, lúc huấn luyện quân sự, hầu như tất cả mọi người đều biết tôi và Lục Tây Châu ở trường bên cạnh đang yêu đương.
Không thể không nói, ở phương diện tâm cơ này, tôi không thể sánh bằng Lục Tây Châu.
19
Kỳ nghỉ Quốc khánh dài hạn, Lục Tây Châu đưa tôi đến ga tàu cao tốc.
Sau khi về đến nhà, tôi gửi tin nhắn báo bình an cho anh:
[Em tới rồi.]
[Quốc khánh vui vẻ.]
Anh lập tức trả lời: [Bảo bối, lễ quốc khánh vui vẻ.]
Tôi ngồi trên sofa nghiêm túc suy nghĩ.
Giống như mỗi ngày nghỉ lớn nhỏ của kiếp trước, ngoại trừ lễ tình nhân và ngày kỷ niệm kết hôn, Lục Tây Châu đều lấy lý do bận rộn công việc để tôi trở về với người nhà.
Tôi từng cảm thấy anh nhìn tôi không vừa mắt.
Nhưng khi nghĩ lại, tôi mơ hồ nhận ra anh nhất định có chuyện gì gạt tôi.
Sau khi nói chuyện với cha mẹ, tôi mua vé đến thành phố C sớm nhất.
Hai thành phố cách nhau không xa lắm, ngồi tàu cao tốc ba tiếng.
Sau khi vào phòng, tôi giấu giày rồi chui vào trong tủ quần áo.
Xuyên qua khe hở tủ quần áo, có thể nhìn thấy cảnh tượng phòng khách.
Mười phút sau.
Ngoài cửa truyền đến tiếng động sột soạt, là Lục Tây Châu đã trở lại.
Anh buông đồ trong tay xuống, mở quyển sổ ra.
Đi vào bếp nấu nước.
Tôi lấy điện thoại ra, nhắn tin cho anh:
[Lục Tây Châu, bây giờ anh đang làm gì?]
Sau đó, tôi thấy anh thuần thục pha mì ăn liền, rồi mới trả lời tin nhắn của tôi:
[Ở bên ngoài cùng bạn bè ăn đại tiệc.]
[……]
Thật sự là nói dối không chớp mắt.
[Vậy anh quay đầu nhìn xem.]
Anh bỗng nhiên sửng sốt, thật sự quay đầu lại nhìn.
Tựa hồ lại cảm thấy bộ dáng mình bị lừa rất ngốc, mất mát cười khẽ một tiếng.
Tôi cẩn thận mở cửa tủ, rón rén đi tới bên cạnh Lục Tây Châu.
Thay vì bị tôi dọa, anh đè tôi xuống ghế sô pha trước khi tôi làm anh sợ.
Tôi hỏi anh:
“Làm sao mà anh phát hiện ra vậy?”
Lục Tây Châu dùng ánh mắt chỉ vào một tấm gương đối diện phòng ngủ.
“…”
“Trước kia tại sao anh chưa từng cùng em đón lễ?”
Nụ cười của Lục Tây Châu rất gượng ép.
“Từ nhỏ anh ăn nhờ ở đậu, năm cấp hai đã dọn ra ngoài ở một mình, cũng chưa từng trải qua ngày lễ gì, sợ em cảm thấy trải qua với anh quá nhàm chán.”
Người hèn mọn, vì người mình yêu mà cẩn thận từng li từng tí.
Tôi cứng rắn nuốt xuống nỗi cay đắng tràn ra trong cổ họng.
“Vậy sao anh không ra ngoài ăn tối với bạn bè?”
Mà lại làm ổ ở nhà để làm việc, bận rộn đến ngay cả thời gian nấu cơm cũng không có.
“Thẩm Dạng, anh chờ không kịp muốn cưới em.”
Trong thanh âm của anh nhiễm một tầng mệt mỏi.
Tôi kéo anh nằm trên đùi tôi.
“Đừng nói nữa, anh nằm ngủ một lát…”
Lời còn chưa dứt, bụng của tôi không đúng lúc kêu hai tiếng.
Cơm trưa không ăn, lại ngồi tàu cao tốc mấy tiếng, có thể không đói bụng sao?
“Em đói bụng rồi.”
Lục Tây Châu không nhịn được cười ra tiếng.
Tôi đỏ mặt, vội vã che miệng anh lại.
“Anh không được cười!”
Lục Tây Châu đứng dậy, cầm lấy áo khoác.
“Vậy chúng ta cùng đi ra ngoài mua thức ăn?”
Nói đi là đi.
20
Sau khi ăn cơm xong, Lục Tây Châu lại định đi làm việc.
Tôi cố ý giữ anh hôn hơn mười phút.
Cảm nhận được thân thể nóng bỏng của anh, lại cố ý đẩy anh ra.
“Được rồi, anh đi làm việc đi.”
Lục Tây Châu hoàn toàn bại trận.
Ngay lập tức kết thúc công việc bận rộn.
Anh đứng thẳng dậy, cởi cúc tay áo.
Tựa hồ nghĩ đến cái gì, động tác trên tay dừng lại.
Giọng Lục Tây Châu khàn khàn kéo tôi ra khỏi sô pha.
“Cục cưng.”
“Đi thay cái váy đen kia đi.”
“Hả?”
“Cái váy đen nào?”
Tôi mờ mịt không hiểu.
Một giây sau, Lục Tây Châu cười mỉa:
“Em mặc cái váy đó quả thật rất đẹp!”
Hai chữ “rất đẹp” cơ hồ là nghiến răng nói ra.
Khóe miệng tôi giật giật: “…”
Chuyện đó không bỏ qua được đúng không!!!
Đêm đó, rốt cuộc Lục Tây Châu không đi làm việc nữa.