Váy Công Chúa Màu Đen - Chương 3
12
Khi nghe mọi người rủ rê chuyển địa điểm để ăn khuya.
Tôi liếc nhìn thời gian, đã không còn sớm.
Sau khi cùng chủ sự chào hỏi tôi liền đi ra khỏi phòng bao.
Đang lúc do dự có nên gửi tin nhắn cho Chu Độ hay không thì một bàn tay kéo tôi xuống cầu thang.
Đó là Lục Tây Châu.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận ra không phải là người xấu.
Tôi lập tức buông lỏng cảnh giác.
Mùi rượu trên người hắn rất nồng.
Tôi phát hiện ra tâm trạng hắn không tốt lắm.
“Lục Tây Châu, cậu đang tức giận sao?”
Ai dám chọc giận hắn?
Lục Tây Châu đột nhiên tới gần tôi, cười nhạo:
“Cậu đang hỏi, là Lục Tây Châu 19 tuổi hay là Lục Tây Châu 27 tuổi?”
Trong nháy mắt, đầu của tôi phảng phất bị búa gỗ hung hăng gõ xuống.
Chẳng lẽ Lục Tây Châu cũng xuyên về quá khứ?
Mượn ánh đèn yếu ớt trong hành lang để quan sát kĩ hơn.
Mặc dù người trước mặt chỉ mặc áo thun ngắn tay bình thường, nhưng ánh mắt hơi đỏ của hắn lại không còn chút cảm giác thiếu niên nào.
Thay vào đó, chỉ còn là ngọn lửa giận dữ và sự kiêu ngạo của những kẻ nắm quyền.
Tôi không biết phải đối mặt với hắn như thế nào, tay nắm chặt túi, hơi dùng sức.
“Anh trở về từ khi nào?”
“Vừa rồi.”
Mới vừa xuyên trở về liền nghe được tin tức tôi muốn cùng người khác tỏ tình.
Trong lòng hắn tích tụ sự nóng nảy, không có chỗ phát tiết.
Lục Tây Châu 19 tuổi đã rất tức giận, Lục Tây Châu 27 tuổi càng tức giận hơn!
Tôi bĩu môi.
“Anh tức giận cái gì, tôi không có làm sai cái gì cả.”
“Trước kia chúng ta là vợ chồng, nhưng hiện tại chúng ta lại không có kết hôn, còn không bằng đều tự tìm kiếm…”
Lời còn chưa dứt, đã bị đôi môi lạnh như băng chặn lại.
Thay vì nói là hôn, thì chính xác hơn là hắn đang cắn tôi.
Vị tanh của máu tản ra giữa cánh môi, tôi đau đến liều mạng trốn về phía sau, nhưng sau lưng tôi là mặt tường lạnh như băng.
Người trước mặt muốn đẩy cũng đẩy không ra.
Không biết bao lâu, hắn mới buông tôi ra.
Môi bị cắn, tôi đau đến khóc nức nở.
“Lục Tây Châu.”
“Anh dựa vào cái gì mà bắt nạt tôi.”
Tay hắn càng dùng sức siết chặt cánh tay tôi, giọng nói lạnh như băng:
“Thật sự muốn cùng tên kia ở chung một chỗ sao, em coi anh như chết rồi ư?”
Tôi không nói lời nào, chỉ uất ức rơi nước mắt.
Hắn lại ép hỏi tôi: “Thẩm Dạng, em ghét anh sao?
Tôi ghét hắn sao?
Lúc này thì có lẽ là như vậy.
Trong cơn say, tôi nghĩ mãi mà không rõ vì sao Lục Tây Châu có người mình thích còn không chịu buông tha cho tôi.
Không đợi tôi trả lời câu hỏi của hắn, Lục Tây Châu lại mang theo mùi rượu hôn lên.
Trong không gian chật hẹp, mập mờ xen lẫn men say không ngừng tăng lên.
Giữa những lần cắn môi đắng ngắt, tôi nghe thấy hắn nói.
“Nhưng cho dù em chán ghét anh, anh cũng không muốn dừng lại.”
13
Cuối cùng, buổi tối đó kết thúc bằng một cái tát mà tôi dành cho Lục Tây Châu.
Sau khi nói với Chu Độ rằng trong nhà phái người tới đón, tôi càng nghĩ càng ảo não.
Lục Tây Châu là cố ý cắn nát miệng tôi.
Hại kế hoạch tỏ tình của tôi hoàn toàn bị phá hỏng.
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, điện thoại di động vừa khởi động đã nhận được một đống tin nhắn mật thiết.
Tất cả đều đến từ một người.
[Mặc kệ em nghĩ như thế nào, trong mắt anh chúng ta vẫn là vợ chồng.]
[Em muốn cùng Chu Độ ở chung một chỗ, tốt nhất là giết chết cái tâm tư kia đi.]
[Điều 1041 của Luật Hôn nhân, hôn nhân và gia đình được nhà nước bảo vệ, thực hiện chế độ hôn nhân tự do, một vợ một chồng, bình đẳng nam nữ, v.v.]
[Luật hôn nhân điều 1042, cấm kết hôn với người khác khi đang có vợ hoặc chồng, cấm người có gia đình sống chung với người khác, cấm bạo lực gia đình, cấm hành vi ngược đãi và bỏ rơi các thành viên trong gia đình!!!]
[Thẩm Dạng, em có thấy không?]
“…”
Điều thu hút sự chú ý của tôi là ba tin nhắn cuối cùng.
Nó được gửi lúc 7 giờ sáng.
[Tỉnh rồi sao?]
[Em còn đau không?]
[Xuống đây, anh mua thuốc mỡ cho em rồi.]
Cho nên……
Tối hôm qua sau khi đưa tôi về nhà, có phải người này chưa từng rời đi hay không?
Tôi kéo rèm cửa sổ ra, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng kia trên ghế dài dưới lầu.
14
Tôi xuống lầu, thuận tay cầm một ly sữa đậu nành vừa ép xong.
“Uống xong mau về nhà ngủ. ”
Tôi tự thuyết phục mình.
Nếu không phải sợ hắn thật sự ở mãi dưới lầu, tôi sẽ không tốt bụng như vậy đâu.
Hắn nhận lấy sữa đậu nành.
Tôi liếc mắt nhìn, vết thương bên khóe miệng hắn so với tôi còn nghiêm trọng hơn một chút.
Người này là chó, vì cắn tôi, ngay cả chính mình cũng cắn.
Tôi lên tiếng khuyên hắn:
“Lục Tây Châu, mười năm sau trong lòng chúng ta đều chứa người khác, kết bạn sống tạm bợ qua ngày.”
“Bây giờ chúng ta đều đã trở lại, còn muốn lặp lại loại sai lầm này sao?”
Lục Tây Châu lạnh lùng ngắt lời tôi:
“Đừng nghĩ về nó nữa.”
“Anh nói em chỉ có thể ở cùng một chỗ với anh.”
Tôi tức giận đến mức muốn giậm chân.
“Sao anh lại tệ hại như vậy, trong lòng thích Từ Ương Ương muốn chết, còn không cho tôi theo đuổi hạnh phúc?”
Lục Tây Châu nhíu mày.
“Anh không thích Từ Ương Ương.”
“Hôm đó lúc anh và Từ Ương Ương ở phòng y tế tôi cũng ở đó, tất cả những gì hai người nói tôi đều nghe thấy.”
“Chính miệng anh nói không thích tôi, lại dựa vào cái gì tới quản tôi?”
Lục Tây Châu nghẹn lời, chính miệng hắn nói không thích Thẩm Dạng lúc nào?
Rất nhanh, hắn hiểu ra rằng hôm đó có sự hiểu lầm.
“Thẩm Dạng.”
“Ý anh nói “không phải” là không phải bởi vì thích em mới từ chối cô ấy, mà là cho dù không có em, anh cũng sẽ từ chối tình cảm của cô ấy.”
“Lúc ấy anh đau đầu dữ dội, lười nhiều lời.”
“Sớm biết em ở đó, anh đã nói đầy đủ rồi.”
Vòng vo một hồi, tôi chỉ thấy đau đầu.
Có quỷ mới tin hắn.
Tôi bĩu môi, đứng dậy chuẩn bị về nhà ngủ một giấc.
“Thẩm Dạng.”
Lục Tây Châu gọi tôi lại.
Tôi dừng lại.
“Chân của anh khỏi rồi, có thể đứng lên.”
Tiếng gió bên tai rất nhỏ.
Tôi nghe thấy giọng nói của Lục Tây Châu.
Trong giọng nói đó, ẩn giấu một tia run rẩy không thể phát hiện.
15
Lúc đưa Chu Độ ra nước ngoài, hai nhà chúng tôi đều ở đây.
Lúc hắn qua cửa an ninh, quay đầu lại nở nụ cười với tôi.
Trên đường về, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.
Giống như trước khi tôi sống lại, Chu Độ cũng từng nói với tôi những lời như vậy.
Nhưng đó là nói với Thẩm Dạng của năm 18 tuổi.
Lúc đó Thẩm Dạng nghe không hiểu, cũng không dám nghe hiểu.
Đêm hôm đó, cho dù là mượn ý say, có thể tôi cũng không thể tỏ tình?
Ngay cả khi tôi trở lại thời trung học, tâm trí tôi đã không còn là một cô gái 18, 19 tuổi.
Thẩm Dạng 18 tuổi nhìn thấy khuôn mặt Chu Độ thì không nhịn được tim đập nhanh, muốn ở cùng một chỗ với hắn.
Thẩm Dạng, ở tuổi 26, theo bản năng thường suy nghĩ rất nhiều.
Chẳng hạn như:
Chu Độ có hoài bão lớn ở nước ngoài, hắn muốn gây dựng sự nghiệp lớn.
Mà tôi không muốn rời nhà quá xa, cũng không có hoài bão xa vời.
Lúc rảnh rỗi hắn thích các môn thể thao kích thích như leo núi, đua xe.
Tôi thích ở nhà trồng hoa hơn.
Tính cách ôn nhu của hắn là bên ngoài, bên trong lại cất giấu sự tàn nhẫn không muốn người khác biết.
Mà tôi lại trái ngược với hắn.
“……”
Từ khoảnh khắc gặp lại hắn ở sân bay, có lẽ tôi nên hiểu.
Tôi và Chu Độ không thích hợp ở bên nhau.
Có lẽ tôi bất tri bất giác đã sớm thích một người khác……
16
Khi ra khỏi sân bay.
Một người ăn xin vô tình va vào vai tôi.
Hắn đi rất vội, nhưng vẫn xoay mặt qua nói tiếng xin lỗi.
“Thật xin lỗi.”
Tôi kéo khóe môi: “Không sao.”
Khuôn mặt kia nhìn vô cùng hiền lành, cũng rất quen mắt.
Nhưng tôi nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra là đã gặp qua ở đâu.
Cho đến khi bóng lưng của hắn càng chạy càng xa, biến mất ở trong biển người mênh mông.
Đêm đó, tôi mơ thấy mình đã từng bị bắt cóc.
Đó là một vụ bắt cóc mà theo lời cảnh sát thì rất nguy hiểm, nhưng tôi lại ngủ say và không hay biết gì.
Trong giấc mơ, tôi trở về năm đầu đại học. Đến năm thứ ba, khi tôi đang đi trên đường, đột nhiên bị hai người đàn ông lạ mặt bắt cóc.
Tuy nhiên, trong trí nhớ của tôi chỉ có hình ảnh bị chuốc thuốc mê và bị trói vào ghế sau.
Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình chỉ bị thương nhẹ và nằm trong bệnh viện.
Cảnh sát đứng bên giường bệnh, giải thích cho cha mẹ tôi rằng tình huống lần này rất nghiêm trọng.
Hai tên bắt cóc này đã trốn tránh pháp luật suốt năm sáu năm, gần đây mới bị cảnh sát theo dõi.
Để tiếp tục trốn chạy, bọn chúng đã quyết định bắt cóc người làm con tin.
Tôi chính là con tin không may mắn đó.
Nếu kế hoạch trốn chạy bị phát hiện, bọn chúng chắc chắn sẽ không ngần ngại giết tôi để làm vật che chắn.
May mắn thay, chiếc xe của bọn chúng đã gặp tai nạn giao thông trên đường, một người chết, một người bị thương nặng.
Họ bị cảnh sát bắt ngay tại chỗ. Góc độ va chạm khá may mắn, khiến ghế sau nơi tôi ngồi bị thương tổn ít nhất.
Nhờ vậy, tôi thoát khỏi mà không bị thương gì.
Trong khi tôi âm thầm cảm thấy may mắn, cảnh tượng trong giấc mơ đột nhiên thay đổi.
Trên xe của bọn bắt cóc, tôi bị trói ở ghế sau, bất tỉnh nhân sự.
Tên bắt cóc ngồi ghế lái phụ lo lắng nhìn vào gương chiếu hậu.
“Đại ca, phía sau ngoài xe cảnh sát còn có một chiếc xe thể thao đang theo sát chúng ta.”
Tên bắt cóc lái xe không đổi sắc mặt, chỉ nở một nụ cười dữ tợn như ác quỷ.
“Mặc kệ hắn.”
“Xuống đoạn đường này chúng ta có thể cắt đuôi bọn họ.”
Khi gần đến ngã ba, chiếc xe thể thao đột nhiên tăng tốc, với tốc độ nhanh chóng làm mọi người không kịp phản ứng, hung hăng đâm vào xe của bọn bắt cóc.
Tiếng gầm rú, tiếng còi báo động, tiếng la hét… tất cả cùng nhau tràn vào tâm trí tôi.
Vô số cảnh sát vây quanh, trong bụi bặm dày đặc, tôi thấy rõ người ngồi trên ghế lái chiếc xe thể thao – Lục Tây Châu. Máu tươi chảy ồ ạt từ trán hắn xuống, hắn đã hoàn toàn bất tỉnh.
Tôi vội vã muốn chạy đến cứu hắn, nhưng từ đầu đến cuối, tôi chỉ như một người đứng xem, không thể cử động.”
Cảnh tượng lại một lần nữa chuyển đến bệnh viện.
Lúc này đây, tôi nhìn thấy thư ký riêng của Lục Tây Châu, Tiểu Trần.
Đèn phẫu thuật tắt.
Bác sĩ đi ra, hướng về phía Tiểu Trần lắc đầu.
Bác sĩ nói: “Chân của Lục tổng cuối cùng vẫn không giữ được.”