Váy Công Chúa Màu Đen - Chương 2
5
Lần này Chu Độ về nước, là được mời tham gia buổi diễn thuyết của học sinh tốt nghiệp xuất sắc của trường.
Hơn một nửa học sinh trong trường đều có mặt.
Tôi ngồi ở hàng ghế đầu, nhìn bóng dáng tiêu điểm trên bục giảng kia.
Thiếu nữ bên cạnh líu ríu nhỏ giọng thảo luận.
“Chu học trưởng thật đẹp trai nha, không biết có bạn gái chưa nhỉ?”
“Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ đến, nghe nói nữ sinh Chu Độ từng từ chối có thể xếp hàng từ đây đến Pháp.”
“Cậu ấy đẹp trai như vậy, thử hỏi có ai có thể cưỡng lại mà không động lòng cho được.”
“……”
Giống như hầu hết các thiếu nữ ở đây, tôi cũng thích Chu Độ.
Từ khi bắt đầu có trí nhớ, Chu Độ chính là người chói mắt nhất trong tất cả bạn bè của tôi.
Dù là học vấn, ngoại hình, gia thế hay nhân phẩm, hắn đều xuất sắc vượt trội trong mọi mặt.
Những cô gái tôi quen biết gần như đều tỏ tình với hắn.
Tôi nhớ rõ một lần, trong đám bạn chung của tôi và Chu Độ, có một nữ sinh đã tỏ tình với hắn ngay trước mặt mọi người.
Chu Độ bực bội tựa vào sô pha, vươn tay ôm lấy cổ tôi.
“Các người từng người tiếp cận tôi, đều là mục đích không thuần khiết phải không?”
“Xem ra, cũng chỉ có Dạng Dạng thật lòng coi tôi là anh trai.”
Tôi uống nước trái cây, áy náy cúi đầu xuống.
Kỳ thật… tôi mới là mục đích không thuần khiết nhất, chỉ là vì lá gan nhỏ không dám thổ lộ mà thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm và tinh thần bị hao mòn của nữ sinh ấy, tôi chỉ cảm thấy lòng mình thêm chua xót.
Tỏ tình không thành công, đồng nghĩa với việc ngay cả tư cách làm bạn cũng chẳng còn.
“……”
Từng tràng vỗ tay kéo tôi trở về hiện thực, bài diễn thuyết kết thúc.
6
Chu Độ đi về phía tôi.
“Nói nửa ngày, bụng tôi sắp chết đói rồi. ”
Tôi và Chu Độ cùng đi đến căn tin.
Lúc ăn cơm, không ít người nhìn về phía bàn chúng tôi.
Tôi cực kỳ ghét loại ánh mắt quan sát này.
Ngay cả lúc thu dọn bàn ăn cũng bị người ta nhìn tới nhìn lui.
Ra khỏi căn tin, tôi lẩm bẩm nhỏ giọng oán giận.
“Người thích cậu cũng nhiều lắm, đi đâu cũng giống như đại tinh tinh trong vườn bách thú.”
Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn bị Chu Độ nghe được.
Hắn đột nhiên hỏi tôi: “Vậy Dạng Dạng thì sao, cậu có thích tôi không?”
Tôi không thể tin ngẩng đầu, nhìn đôi mắt mang theo nụ cười của Chu Độ.
Ánh mắt ấy nhìn thẳng vào tôi, trong lòng tôi nhịn không được sinh ra ảo giác.
Có phải hắn cũng…thích tôi?
Trong lúc tôi đang mải mê suy ngẫm, tôi quên mất là mình đang bước xuống cầu thang.
Chỉ vì một bước trượt chân, tôi đã ngã xuống đất.
7
Cầu thang rất dài.
Nếu không phải Chu Độ tay mắt lanh lẹ giữ chặt tôi, hôm nay tôi sợ là phải vào phòng chăm sóc đặc biệt để ăn cháo rồi.
Cũng may chỉ là trầy xước mắt cá chân, mất một mảng da và có chút bong gân.
Bác sĩ của trường bôi thuốc mỡ lên vết thương cho tôi, đau đến nỗi nước mắt tôi rơi ròng ròng.
Sau khi bôi thuốc xong, bác sĩ bảo chúng tôi ở lại quan sát một lát.
Chu Độ ngồi trên ghế bên giường, cầm bài thi gần đây của tôi và xem xét.
“Thành tích của cậu tiến bộ rất nhanh, cậu đã có trường đại học nào muốn thi vào chưa?”
“Tôi còn nghe nói cậu có người mình thích rồi?”
Chu Độ có đăng nhập vào diễn đàn của trường chúng tôi.
Tôi xấu hổ lắc đầu: “Không phải, bọn họ nói lung tung.”
“Đại học mà nói, tôi còn chưa có suy nghĩ kĩ…”
Chu Độ khép bài thi của tôi lại, bên miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Vậy sau này cậu đến chỗ tôi học đại học đi.”
“Tôi có thể chờ cậu, Dạng Dạng.”
Mấy chữ này đập vào đầu tôi khiến tôi hoa mắt và choáng váng.
Thừa dịp hắn ra ngoài nghe điện thoại, tôi mới hơi lấy lại tinh thần.
Lời này của Chu Độ là có ý gì?
Nếu như lời nói trước khi tôi ngã xuống cầu thang là tôi nghe nhầm, lần này chắc không phải tôi nhầm lẫn đâu nhỉ?
Ngay trong lúc đầu óc tôi rối bời, một giọng nữ khẩn trương vang lên trước cửa phòng y tế.
“Bác sĩ, bạn học Lục đau đầu dữ dội, phiền bác sĩ mau tới xem giúp cậu ấy.”
Là Từ Ương Ương, ngay sau đó liền truyền đến giọng nói của Lục Tây Châu.
“Không cần, tôi nằm nghỉ một tiết là được rồi.”
Từ Ương Ương sốt ruột như muốn khóc.
“Vậy sao được?”
Bên kia truyền đến tiếng sột soạt, hình như là bác sĩ đang kiểm tra cho Lục Tây Châu.
Trong lúc bác sĩ đi lấy thuốc, giọng Từ Ương Ương có chút thẹn thùng xuyên qua rèm cửa sổ.
“Lục Tây Châu.”
“Có phải cậu thích Thẩm Dạng nên mới từ chối lời tỏ tình của tôi không?”
Không khí trầm mặc vài giây, tôi nắm lấy ga giường làm bộ như mình là không khí.
Thật lâu sau, giọng nói khàn khàn của Lục Tây Châu từ phòng bên cạnh truyền đến.
Hắn nói: “Không phải.”
Từ Ương Ương vui vẻ nhếch môi.
“Vậy tôi yên tâm rồi.”
Trong khoảnh khắc đó, tôi không hiểu sao cảm giác trong miệng đắng ngắt.
Ngay cả bản thân tôi cũng không biết rõ lí do.
8
Sáng hôm sau vết thương trên chân tôi bị nhiễm trùng khiến tôi bị sốt.
Chu Độ liền đưa tôi đi xin phép nghỉ ốm.
Tôi đứng ở đầu hành lang gần cầu thang, đầu óc mơ màng chờ hắn đưa tôi về nhà.
Chuông tan học vang lên không lâu, Lục Tây Châu từ phòng học bên kia hành lang đi ra.
Trong tay cầm một tờ đăng ký dự thi toán.
Tôi rũ mắt xuống, chỉ ngẩn người nhìn băng gạc màu trắng băng bó vết thương trên mắt cá chân.
Bỗng nhiên, một bóng dáng cao lớn bao phủ tôi.
Giọng nói lạnh lùng của Lục Tây Châu vang lên từ trên đỉnh đầu tôi.
“Sắp thi cuối kỳ rồi.”
“Có cần tôi sau khi tan học đến nhà cậu giúp cậu học thêm không?”
Tôi ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn: “Không cần đâu, cảm ơn cậu.”
Trong lúc đó, Chu Độ đã cầm giấy xin nghỉ ốm từ văn phòng chủ nhiệm đi ra.
Hắn đỡ tôi đi về phía trước.
Đi ngược hướng với thiếu niên đang đứng phía sau.
Tôi bỗng nghĩ thầm trong lòng.
Làm lại lần nữa, chúng tôi sẽ không gặp nhau nữa đâu nhỉ?
Chỉ mong lời tôi nói với Lục Tây Châu lúc trước hắn có thể nghe lọt tai.
9
Sau học kỳ mới, giáo viên sắp xếp lại chỗ ngồi.
Dựa trên thành tích thi cuối kỳ mà được lựa chọn.
Lục Tây Châu là người đầu tiên được chọn.
Hắn đi vào phòng học, trực tiếp đi tới vị trí ban đầu.
Hàng ghế giữa phía bên phải trong phòng học gần cửa sổ.
Khi đến lượt tôi, tôi chọn hàng thứ ba bên phải gần cửa sổ.
Nhìn quanh sân, từng cây anh đào đang đứng im lặng trong gió.
Đến cuối tháng ba khi hoa nở, chắc chắn sẽ rất đẹp.
……
Từ đó về sau tôi không còn chủ động nói chuyện với Lục Tây Châu nữa.
Có đôi khi tôi nghe mọi người nói hắn lại giành được giải thưởng trong cuộc thi toán ở hội nghị khen thưởng.
Năm nay suất tuyển thẳng của trường chắc hẳn không ai khác ngoài hắn.
Nhưng sau khi nhận được tiền thưởng cuộc thi, hắn vẫn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Chắp tay nhường suất tuyển thẳng cho bạn học khác, có lẽ vì muốn cùng Từ Ương Ương vào chung trường đại học.
Nhưng những chuyện này đều không liên quan đến tôi.
10
Khi kỳ thi đại học kết thúc, lần đầu tiên tôi cảm nhận được mình đã có cơ hội làm lại từ đầu.
Tiếng chuông vang lên, cơn gió tự do thổi vào mặt khi tôi bước ra khỏi phòng thi.
Tôi nhìn thấy những bạn học nữ chạy vội về phía bạn trai, trên mặt tràn đầy niềm hạnh phúc.
Tôi mới hoảng hốt ý thức được.
Hình như tôi chưa từng yêu mà đã kết hôn với Lục Tây Châu?
“Dạng Dạng, ở đây này.”
Chu Độ đứng cách đó không xa, cùng người nhà của tôi lớn tiếng gọi tôi.
Tôi bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.
Trong hai ngày nghỉ trước kỳ thi đại học, bạn cùng bàn của tôi bắt đầu học bói toán. Cô ấy nói:
“Dạng Dạng.”
“Tháng này cậu nên thử yêu đương, tỷ lệ tỏ tình thành công cao tới 80%!”
Đây có phải là ông trời đang nhắc nhở tôi, để cho tôi bù đắp tiếc nuối trong tương lai hay không?
Tôi muốn thử một lần, cho dù kết quả thế nào.
11
Kết quả là, sau khi thi tốt nghiệp trung học, tôi và Thời Viện cùng nhau ra ngoài thư giãn vài ngày.
Đến khi đó, tôi mới nhớ ra là mình muốn tỏ tình với Chu Độ. Cuối cùng, vẫn là Chu Độ chủ động nhắn tin cho tôi.
[Tối nay tôi dẫn cậu đi chơi có được không?]
[Không được đâu, tối nay tôi có buổi họp lớp cấp ba.]
[Vậy sau khi họp lớp xong cậu nhớ nhắn tin, tôi sẽ đến đón cậu.]
[Được.]
Vào ban đêm, cảm giác oi bức ngột ngạt lan tỏa.
Tôi cố ý trang điểm lộng lẫy, mặc chiếc váy công chúa màu đen mà hôm qua tôi và Thời Viện đã mua khi dạo phố.
Đó là một phong cách mà tôi chưa từng thử.
Khi đến phòng bao, buổi tiệc đã sớm bắt đầu.
Tôi tìm một góc yên tĩnh và ngồi xuống.
Thời Viện từ trong đám người tiến lại gần, cười tươi và nhẹ nhàng đụng vào bả vai tôi.
“Trời ơi, mình đã biết chiếc váy này cậu mặc sẽ rất đẹp, nhưng không ngờ cậu lại quyến rũ đến vậy! Bình thường cậu chỉ mặc đồng phục học sinh, trông có vẻ ngoan ngoãn, ai ngờ dáng người cậu lại đẹp như thế?”
“Đừng nói nam sinh cậu chuẩn bị tỏ tình, đến ngay cả mình cũng sắp yêu cậu rồi.”
“À, cậu vẫn chưa nói cho mình biết người đó là ai trong lớp chúng ta đấy?”
Cô ấy càng nói càng kích động, ánh mắt của nhiều bạn học xung quanh đều hướng về phía chúng tôi.
“Nhỏ giọng một chút,” tôi vội vàng che miệng cô ấy và ra dấu ‘suỵt’.
Nhìn quanh một lượt, tôi chạm phải ánh mắt của Lục Tây Châu đang ngồi ở góc phòng không xa. Không phải từ trước đến nay hắn không tham gia các buổi tụ tập với bạn học sao?
Làm tôi chợt nhớ lại cuộc cãi vã cuối cùng sau khi kết hôn, khi Lục Tây Châu đã buông lời châm biếm: “Ngay cả tỏ tình cũng không dám, cô có thể nói cái rắm gì.”
Chuyện tôi thích Chu Độ, tôi chưa bao giờ nói với bất cứ ai.
Thậm chí ngay cả bản thân Chu Độ cũng không biết.
Nhưng, Lục Tây Châu làm sao biết tôi thích Chu Độ?
Chưa kịp để tôi suy nghĩ, Thời Viện lại hỏi tôi thích người trong lớp nào.
Tôi nâng ly rượu trái cây trên bàn lên và nhấp một ngụm nhỏ.
“Không phải là học sinh của trường chúng ta.”
Buổi tiệc đã diễn ra được hơn phân nửa, tôi đã uống hết ba ly rượu trái cây. Đủ để lấy thêm can đảm, nhưng vẫn không đến mức say quá.