Váy Công Chúa Màu Đen - Chương 1
Tôi và Lục Tây Châu là cặp vợ chồng nổi tiếng bị chê cười trong giới thượng lưu.
Hắn vì bạch nguyệt quang đang giận dỗi mà đuổi theo rồi xảy ra tai nạn, phế đi hai chân.
Tôi thầm mến trúc mã mười năm, nhưng lại không dám thổ lộ.
Sau khi kết hôn, ngày nào chúng tôi cũng chán ghét nhau.
Tôi mỉa mai hắn: “Đứng cũng không đứng lên được, còn muốn học người ta theo đuổi vợ sao?”
Hắn châm chọc tôi: “Ai giống một số người, ngay cả thổ lộ cũng không dám.”
Lại mở mắt, tôi xuyên trở lại lúc trung học.
Lúc này đây, tôi lấy hết dũng khí chuẩn bị thổ lộ với trúc mã.
Đêm đó, thiếu niên hai chân khỏe mạnh lại đỏ mắt chống tay ép tôi đến sát tường:
“Thật sự muốn ở chung một chỗ với hắn sao, em cho rằng anh đã chết rồi ư?”
1
Tôi tình cờ xem được một video ở trên mạng về một cô gái thời trung học dám thổ lộ tình yêu của mình với người cô ấy thầm mến.
Tôi kích động ôm máy tính bảng và bấm like.
“Huhu, thanh mai trúc mã đỉnh nhất quả đất!”
“Lúc tôi 19 tuổi, cũng muốn nói câu như vậy!”
Lục Tây Châu ngồi trên xe lăn khép văn kiện lại, phiền não xoa xoa mi.
“Thẩm Dạng, cô có thể nhỏ giọng một chút được không?”
Làm như nghĩ đến điều gì, hắn khẽ khịt mũi:
“Năm đó ngay cả thổ lộ cũng không dám, cô có thể nói cái rắm gì.”
Bàn tay lướt video của tôi đột nhiên dừng lại, chóp mũi hơi chua xót.
Từ nhỏ, tôi đã thầm mến trúc mã Chu Độ.
Nhưng tôi rất sợ sau khi tỏ tình thất bại, rơi vào tình trạng ngay cả bạn bè cũng không thể làm.
Cho đến năm năm trước Chu Độ không từ mà biệt, ra nước ngoài phát triển sự nghiệp.
Tôi cũng bởi vì gia tộc phá sản, ngoài ý muốn gả cho Lục Tây Châu trong lòng đã sớm có Bạch nguyệt quang.
Đến tận bây giờ mười năm thầm mến không có kết quả.
Càng nghĩ càng khổ sở, tôi đứng dậy định về phòng ngủ.
Lúc đi ngang qua Lục Tây Châu, càng nghĩ càng giận.
Nhịn không được duỗi chân đá nhẹ vào xe lăn của hắn:
“Ai giống như người nào đó nhất định phải học người ta theo đuổi vợ, hiện tại đứng cũng không đứng lên nổi.”
“Cô!”
Lục Tây Châu tức giận đến tái mét sắc mặt.
Kết hôn với Lục Tây Châu ba năm nay, hai chúng tôi ngoại trừ trên giường ra thì nhìn đối phương thế nào cũng không vừa mắt.
Oán hận dâng lên, khiến hắn á khẩu không nói nên lời, tâm tình tôi trong nháy mắt thoải mái hơn.
Ngay cả ngủ cũng dễ chịu hơn một chút.
2
Không biết ngủ bao lâu, cánh tay bỗng bị người ta nhẹ nhàng đụng vào.
Tôi nhíu mày, giọng điệu bực bội: “Lục Tây Châu, đêm nay đừng giày vò tôi nữa được không?”
Bên tai bỗng nhiên truyền đến từng trận tiếng cười.
“Ha ha ha Thẩm Dạng đi học ngủ tới hồ đồ rồi.”
“Xem ra tin đồn trên diễn đàn trường là thật, cậu ấy thật sự thích học thần Lục Tây Châu đến phát điên.”
“Đúng vậy, mấy ngày trước khóc thành như vậy, hôm nay lại nói mấy lời kì quặc.”
Lớp học? Diễn đàn trường? Cái quái gì vậy?
Tôi lơ mơ mở mắt ra, lại nhìn thấy Lục Tây Châu mặc đồng phục học sinh.
Khuôn mặt trắng nõn của hắn ửng lên một vệt ửng đỏ.
Cho đến khi bị giáo viên đuổi ra ngoài phòng học phạt đứng, tôi mới mơ màng ý thức được.
Tôi giống như xuyên…… Xuyên không?
Xuyên trở về mười năm trước lúc còn là học sinh.
Ánh chiều tà đỏ như máu, trong phòng học tiếng đọc sách lanh lảnh.
Xuyên qua kính cửa sổ, tôi nhìn về phía đôi chân lành lặn dưới bàn của Lục Tây Châu.
Và đôi giày trắng sạch, không dính keo trên chân hắn ta.
Ai có thể nghĩ đến, cái tên nghèo rớt mồng tơi và ít nói này.
Tương lai sẽ trở thành nhân vật quyền thế vang dội, quyết đoán trong giới thương nhân.
3
Tất nhiên điều đầu tiên sau khi xuyên không về là tôi vui vẻ ôm đùi hắn ta rồi.
Cho dù ôm không nổi, gia tăng chút thiện cảm cũng được.
Buổi trưa lúc ăn cơm ở căn tin, tôi trực tiếp ngồi xuống đối diện Lục Tây Châu.
Thiếu niên nâng đôi mắt đen nhánh lên, đối diện với ánh nhìn của tôi.
“Có việc gì sao?”
Tôi lấy điện thoại di động ra, mở diễn đàn của trường ra và lướt đến một bài đăng.
Đẩy tới trước mặt Lục Tây Châu.
[Hoa khôi trường Từ Ương Ương chặn đường tỏ tình học thần Lục Tây Châu, Thẩm Dạng hư hư thực thực thất tình, nằm rạp trên bãi cỏ bên cạnh khóc muốn chết đi sống lại.]
Phần bình luận dưới bài viết đã lên đến vài trăm comment.
Vào buổi sáng, ký ức thời trung học ngày càng rõ ràng trong đầu tôi.
Điều đầu tiên tôi nhớ đến là bài viết kỳ lạ này.
Cũng không biết bạn học thất đức nào đã nghĩ ra cái tiêu đề hư cấu ấy.
Trí tưởng tượng phong phú như vậy sao không đi viết tiểu thuyết đi?
Khoảng thời gian đó áp lực học tập trong năm cuối cấp ba rất lớn.
Mỗi khi tan học, tôi thường đi ra sau tòa nhà dạy học, mang thức ăn cho mèo hoang ăn.
Thời gian dài, chú mèo từ đề phòng lúc đầu chuyển sang chủ động cọ ống quần của tôi.
Sau đó con mèo kia bị người ta đầu độc chết, lúc tôi chôn nó nhịn không được liền khóc lớn.
Hoàn toàn không chú ý tới bên cạnh có người đang tỏ tình.
Nữ sinh định tỏ tình kia là đối thủ một mất một còn của tôi, Bạch nguyệt quang cả đời của Lục Tây Châu: Từ Ương Ương.
Sau khi gả cho Lục Tây Châu, tôi nghe trợ lý của hắn ta nói qua, Lục Tây Châu là khi biết được Từ Ương Ương muốn ra nước ngoài kết hôn, vì yêu mà đuổi theo mới xảy ra tai nạn.
Ngay cả khi chìm trong hôn mê, trong miệng hắn cũng gọi hai chữ.
“Ương Ương. ”
Nhưng Từ Ương Ương là người tôi hiểu rõ nhất.
Cô ta có một khuôn mặt thanh thuần tưởng chừng vô hại, trong sáng, nhưng lại thích nhất là nhìn đám sinh viên nghèo khó vì cô ta mà tranh giành tình cảm.
Trong lúc riêng tư lại nói trước mặt bạn bè của cô ta rằng:
“Nhìn bọn họ từng bước một mê đắm tôi, khiến tôi luôn có loại cảm giác thành tựu nói không nên lời.”
……
Sau khi giải thích xong sự kiện bài đăng trên diễn đàn, miệng lưỡi tôi khô khốc, cầm lấy cốc nước khoáng trên bàn ăn nhấp một ngụm.
Lục Tây Châu sắc mặt không chút thay đổi, nhìn không ra hắn có tin tôi hay không.
Thật lâu sau, hắn mới lạnh nhạt lên tiếng:
” Ồ.”
“Cậu đang uống nước của tôi.”
Tôi: “……”
4
Lục Tây Châu rất thiếu tiền.
Mà trên người tôi nhiều nhất chính là tiền.
Tôi trả lương cao thuê hắn phụ đạo cho tôi sau giờ học.
Mỗi ngày tôi đều cố ý để hắn tránh gặp Từ Ương Ương.
Sống lại một lần, tôi không muốn nhìn Lục Tây Châu lại tàn phế thêm lần nào nữa.
Chỉ vì sau khi kết hôn với hắn, cho dù hắn không yêu tôi, thường xuyên đấu võ mồm với tôi, nhưng chưa bao giờ bạc đãi tôi.
Biết rõ tôi và hắn kết hôn chỉ là vì cứu vãn công ty sắp đóng cửa của cha tôi, hắn vẫn một lời đồng ý không chút do dự.
Sau khi đến thư viện, Lục Tây Châu hình như có chút không thoải mái.
Lông mi dài của hắn lười nhác rũ xuống, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa mi tâm.
Tôi mở sách ra, tò mò hỏi:
“Cậu có thích cô gái hôm đó tỏ tình với cậu không?”
Lục Tây Châu cụp mắt, không nhìn ra cảm xúc gì.
“Hỏi cái này làm gì?”
Tôi lắc đầu, mở túi bút ra.
“Không có gì, chỉ là muốn nói cho cậu biết.”
“Mặc kệ cậu thích cô ấy bao nhiêu, về sau cũng phải đặt an nguy của mình lên hàng đầu.”
Coi như là lời khuyên tôi dành cho Lục Tây Châu đi.
Đôi mắt đen của Lục Tây Châu trầm tĩnh, dường như không hiểu rốt cuộc tôi muốn nói gì.
Trong nháy mắt, không biết như thế nào, trong lòng tôi lại dâng lên một giác tự ti và hèn mọn.
Có lẽ trong mắt tôi, Từ Ương Ương không phải là người tốt.
Nhưng lỡ đâu trong lòng Lục Tây Châu, Từ Ương Ương đáng giá để hắn trả giá tất cả thì sao?
Bầu không khí có chút xấu hổ, tôi theo ngón tay chỉ vào một bài tập trong sách vật lý.
“Không nói chuyện phiếm nữa.”
“Bài này tôi không biết, cậu có thể giảng cho tôi được không?”
Lục Tây Châu cầm bút, nhìn lướt qua đề bài rồi viết lên giấy nháp.
Cẩn thận giảng giải cho tôi công thức cần dùng của mỗi bước.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi, các khớp ngón tay cầm bút của hắn lạnh đến đỏ bừng.
Trên bàn tay thon dài xinh đẹp có vài vết nứt vì lạnh.
“Được rồi được rồi, tôi hiểu rồi.”
Tôi nhanh chóng đoạt lấy cây bút trong tay hắn, thuận tay nhét túi sưởi ấm vào lòng Lục Tây Châu.
Hắn giật mình sửng sốt.
Sau khi lấy lại tinh thần, hắn lại chỉ dám đặt tay ở tầng bên ngoài túi sưởi ấm.
Thời niên thiếu Lục Tây Châu ngoan như vậy sao?
Vậy Lục Tây Châu lắm lời mà tôi kết hôn nhất định là giả phải không?
Làm xong một bài, tôi lại tùy ý chỉ một bài tập trên sách.
“Bài tập vật lý này tôi cũng không biết, Lục Tây Châu cậu xem giúp tôi.”
Lục Tây Châu cầm bút lên, lúc giảng giải thuận miệng hỏi: “Không phải cậu nói ghét nhất vật lý sao?”
Dứt lời, hắn dường như cảm thấy không thích hợp, lại bổ sung thêm một câu “Tôi vô tình nghe cậu mỗi ngày đều phàn nàn với bạn bè”.
Tôi cúi thấp đôi mắt.
“Tôi muốn thi vào một trường đại học ở nước ngoài, tìm lại một người bạn.”
Tay đang cầm bút của người đối diện chợt dừng lại, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Lục Tây Châu nhíu mày, thần sắc bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt.
Hắn đặt bút xuống, giọng lạnh lùng: “Bài này tôi không biết làm.”
Tôi: “???”
Nói dối, tôi vừa nhìn thấy hắn ta ba phút đã làm xong bài này.
Hơn nữa hắn ta chính là học thần đó.
Đùa gì thế!
Cũng giống như mười năm sau, tính tình Lục Tây Châu luôn rất khó đoán.
Tôi chưa bao giờ hiểu được.
Bầu không khí có chút lạnh, điện thoại di động của tôi ở trên bàn bỗng nhiên vang lên hai tiếng.
Là tin nhắn Chu Độ gửi tới.
[Dạng Dạng, ngày mốt tôi về nước.]
[Cậu tới đón tôi được không?]