Vân Vu - Chương 5
Binh lính bắt giữ Sở Thác Cương và Thẩm Hy Nhiễm.
Sở Thác Cương có võ công không tệ, nhưng chân hắn ta đã bị tàn phế, tay chân còn bị còng lại, hoàn toàn không có khả năng chống trả.
Lúc đầu ta muốn giết Sở Thác Cương, nhưng nghĩ đến việc thái tử chưa về.
Sợ tự ý ra tay, thái tử sẽ sinh nghi.
Chỉ còn hai ngày nữa thôi.
Chờ thái tử về, xin ý kiến của hắn, rồi giết Sở Thác Cương cũng không muộn.
17.
Nhóm thổ phỉ và quân địch đều bị thương nặng, lương thực thì lại không hề hấn gì.
Thái tử mệt mỏi vì đường sá xa xôi trở về doanh trại.
Sau khi nghe Kiêu Mộc Xuyên báo cáo những gì đã xẩy ra trong những ngày qua, hắn nói: “Chuyện này sẽ bàn sau.”
Nói xong, thái tử bước đến trước mặt Kiêu Mộc Xuyên, ôm chầm lấy hắn, vui mừng khôn xiết: “Hoàng huynh, cuối cùng đệ cũng tìm được huynh rồi!”
Kiêu Mộc Xuyên cũng ôm lấy thái tử, hai huynh đệ tâm sự với nhau.
“Hoàng huynh, phụ hoàng những năm qua cũng luôn tìm kiếm huynh, đệ trên đường về đã cho bồ câu đưa thư báo cho phụ hoàng, vị trí thái tử này đã đến lúc nên trả lại cho huynh rồi.”
Kiêu Mộc Xuyên lắc đầu: “Không cần, ta không muốn làm thái tử.”
“Làm thái tử áp lực quá lớn, thật ra những năm qua đệ luôn mong sớm tìm được huynh để trả lại vị trí thái tử cho huynh, đệ chỉ muốn làm một vị phiên vương nhàn nhã, xin hoàng huynh thành toàn!”
…
Nghe cuộc trò chuyện của hai huynh đệ họ, ngoài lều trại, ta thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ như thái tử sẽ không giết Kiêu Mộc Xuyên, hắn chỉ mong giảm bớt trọng trách làm thái thử.
Sở Thác Cương và Thẩm Hy Nhiễm đã sai lầm một lần nữa.
Kiếp trước, Sở Thác Cương cấu kết với quân địch, lừa thái tử đến đàm phán với quân địch.
Người của hắn đã ám sát thái tử, đổ tội cho quân địch.
Lần này sau khi trải qua việc quân địch đến ăn trộm lương thực, hai bên lại nổ ra chiến tranh.
Quân địch bất ngờ tấn công, thái tử bổ nhiệm Kiêu Mộc Xuyên làm đại tướng, thống lĩnh quân đội nghênh chiến.
Ta đang định đi tìm thái tử hạ lệnh chém đầu Sở Thác Cương.
Ai ngờ lính canh ngục đến báo cáo: “Không xong rồi, Sở Thác Cương đã mất tích!”
Khi ta đến ngục, chỉ thấy Thẩm Hy Nhiễm ngồi thụp xuống trong ngục.
Trên mặt đất còn có một cái chân gãy.
Có lẽ Sở Thác Cương đã cắt chân trước khi bị cướp ngục.
Ta hỏi Thẩm Hy Nhiễm: “Ai đã cướp ngục cứu Sở Thác Cương?”
Thẩm Hy Nhiễm vẻ mặt tiều tụy, nàng ta ta trách móc Sở Thác Cương không đưa nàng ta ta đi cùng: “Ngươi thông minh như vậy, không thể đoán được sao?”
Có vẻ như, Sở Thác Cương đã bị quân địch bắt cóc.
Sở Thác Cương vẫn còn giá trị lợi dụng đối với quân địch.
Hắn biết rõ chiến thuật của quân ta, miễn là hắn chịu trung thành với quân địch, không lo không có cơ hội lật đổ.
18.
Sở Thác Cương trở thành quân sư của quân địch.
Quân địch có Sở Thác Cương trấn giữ, tưởng rằng đã nắm bắt được quân ta, hừng hực khí thế quay lại chiến trường.
Sở Thác Cương tiên liệu như thần, luôn có thể đoán được chiến thuật của quân ta.
Vài trận đầu, quân ta ở thế bất lợi.
Mỗi lần Kiêu Mộc Xuyên bị thương, ta đều giúp hắn chữa trị.
Sau vài trận chiến, Kiêu Mộc Xuyên thay đổi chiến thuật tác chiến, dự đoán trước dự liệu của Sở Thác Cương, đánh cho quân địch bất ngờ.
Phải nói rằng, Kiêu Mộc Xuyên có khả năng làm tướng hơn Sở Thác Cương.
Kiếp trước, Sở Thác Cương đã thua trận không ít trên chiến trường.
Sau khi Kiêu Mộc Xuyên trở thành tướng quân, ngoại trừ vài trận đầu ở thế yếu, về sau trận nào cũng có thể lật ngược thế cờ.
Mưu lược của hắn lợi hại hơn Sở Thác Cương.
Thái tử ngày càng sùng bái hoàng huynh này của mình, mong mỏi Kiêu Mộc Xuyên sẽ tiếp quản vị trí thái tử của mình.
Trận chiến cuối cùng, Sở Thác Cương đeo chân giả, đích thân ra trận nghênh chiến.
Hắn hứa với nước địch sẽ tự tay giết chết Kiêu Mộc Xuyên.
Khi hai quân giao chiến, Sở Thác Cương và Kiêu Mộc Xuyên cưỡi ngựa lao về phía nhau, bắt đầu giao tranh.
Ta đứng trên sườn đồi quan sát trận chiến.
Thực ra, kiếp trước võ công của Kiêu Mộc Xuyên đã giỏi hơn Sở Thác Cương.
Kiếp trước, hắn dựa vào thực lực của bản thân, tuổi còn nhỏ đã được làm phó tướng.
Hắn không biết thân phận thực sự của mình là đại hoàng tử.
Chí hướng duy nhất là trung thành với Sở Thác Cương, không có ý định so tài cao thấp với hắn.
Kiếp trước cũng chính vì tính cách không tranh không giành của Kiêu Mộc Xuyên, sau khi Sở Thác Cương lên ngôi mới không diệt trừ hắn.
Hoặc có thể, Sở Thác Cương thích thú với việc những hoàng tử triều trước răm rắp nghe lời hắn, nên giữ Kiêu Mộc Xuyên bên cạnh để sai bảo.
Kiếp này, Sở Thác Cương đã cụt một chân, càng không phải đối thủ của Kiêu Mộc Xuyên.
Sau vài chục hiệp, Sở Thác Cương ngã khỏi ngựa, bị Kiêu Mộc Xuyên bắt sống.
Tinh thần của binh sĩ tăng cao, đánh quân địch đại bại.
Trận chiến này, quân ta đại thắng, quân địch chiến bại, thương vong nặng nề.
Khi Sở Thác Cương bị trói hai tay hai chân dẫn đến trước mặt ta, giọng nói của hắn mang theo lời cầu xin: “Vân Vu, cứu ta.”
19.
Ta hỏi hắn: “Sở Thác Cương, ta rất tò mò, kiếp trước ngươi chết như thế nào?”
Sở Thác Cương nhớ lại cảnh tượng trước khi chết kiếp trước, hối hận không xiết: “Ba tháng sau khi ngươi chết, ta và Thẩm Hy Nhiễm vi phục xuất tuần trên đường, cả hai đều trúng tên độc chết.”
“Vân Vu, ta hối hận rồi, kiếp trước không nên dung túng cho Thẩm Hy Nhiễm thiêu chết nàng.”
Kiếp trước sau khi ta chết, hắn và Thẩm Hy Nhiễm chỉ sống được ba tháng.
Ác giả ác báo.
Hắn trơ mắt nhìn Thẩm Hy Nhiễm thiêu chết bùa hộ mệnh của mình, tự chuốc họa vào thân, không thể sống.
Ta cười lạnh lùng: “Đã hối hận rồi thì hãy xuống địa ngục sám hối đi!”
Kiêu Mộc Xuyên ra lệnh: “Người đâu, lập tức chém đầu hắn thị chúng!”
Có kinh nghiệm lần trước Sở Thác Cương bị quân địch bắt cóc, lần này, Kiêu Mộc Xuyên không thể chờ đợi để giết hắn.
Để đề phòng đêm dài lắm mộng.
Sở Thác Cương bị đưa lên đài chém, đao phủ giơ cao lưỡi đao, một nhát chém xuống.
Cái đầu của hắn lăn ra đất, mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt.
Hắn đến chết cũng không biết, kiếp này, ta vẫn là nữ nhân.
Lần đó hắn sờ ta, chỉ là do ta dùng một chút mánh khóe.
Sau khi Sở Thác Cương chết, đến lượt Thẩm Hy Nhiễm và phụ thân của nàng ta đang làm quan ở kinh thành.
Thẩm Hy Nhiễm bị trói vào cọc gỗ, dưới chân nàng ta ta chất đầy củi khô.
Ta tự tay ném đuốc vào đống củi.
20.
Thái tử nhìn thấy bộ dáng ta ăn mặc như nữ nhân, cũng không quá bất ngờ.
Hắn hạ giọng nói: “Vân Vu, thực ra cô đã sớm nhận ra ngươi là nữ nhân. Sở dĩ cô không vạch trần ngươi, bởi vì cô có thể nhìn ra ngươi là người tốt.”
Tuy bề ngoài thái tử là một người không suy nghĩ, nhưng hắn cũng là người thông minh.
Hắn chỉ tay về phía lều trại của Kiêu Mộc Xuyên, tiếp tục nói với ta: “Hoàng huynh của ta bị thương nặng, nhưng lại để quân sư ưu tiên giúp đỡ những binh sĩ bị thương. Ngươi có y thuật cao siêu, hãy chữa trị vết thương cho hoàng huynh ta.”
“Ừm.” Ta gật đầu, đi về phía lều trại của Kiêu Mộc Xuyên.
Hắn đang cởi trần, cúi đầu tự bôi thuốc cho mình.
Thấy ta vén rèm bước vào, hắn nhét lọ thuốc vào tay ta: “Vân Vu, giúp ta bôi thuốc.”
Ta cầm lấy lọ thuốc, dùng đầu ngón tay chấm thuốc mỡ bôi lên vết thương của hắn.
Cơ thể hắn vô cùng hoàn hảo, ta không thể kìm lòng được mà nhìn đi nhìn lại.
Gần đây, mỗi lần chữa trị vết thương cho Kiêu Mộc Xuyên xong, tu vi của ta lại tăng tiến rất nhanh.
Kiếp trước, khi ta chữa trị vết thương cho Sở Thác Giang, tu vi của ta lại không tăng lên bao nhiêu.
Hóa ra người được ta chữa trị, nếu trong lòng họ biết ơn ta, thì tu vi của ta sẽ tăng tiến rất nhanh.
Còn nếu họ cho rằng đó là điều đương nhiên, cứu giúp cũng vô ích.
Đây là quy luật mà ta mới phát hiện ra gần đây.
Đợi đến khi ta bôi thuốc xong cho Kiêu Mộc Xuyên, hắn hỏi ta với giọng điệu dịu dàng: “Vân Vu, sau khi chiến tranh kết thúc, nàng có dự định gì không?”
Ta suy nghĩ một hồi, đáp: “Du ngoạn khắp nơi, không vướng bận điều gì.”
Kiêu Mộc Xuyên nắm lấy tay ta, ánh mắt nồng nàn: “Có thể đưa ta theo cùng không?”
“Ta sẽ cân nhắc.” Ta thầm nghĩ, hắn dù sao cũng là đại hoàng tử nước Tề, sao có thể cùng ta du ngoạn khắp nơi?
Ngay sau đó, hắn ôm lấy eo ta, nụ hôn nóng bỏng ập đến, cho đến khi ta không thể thở nổi mới buông ra.
Mặt ta đỏ ửng, khẽ khàng hỏi: “Là chàng muốn ta chữa thương cho chàng sao?”
Giúp chàng chữa thương có thể giúp tu vi của ta tăng tiến, sao lại không làm?
Hơn nữa, quá trình chữa thương cho chàng cũng vô cùng thú vị.
Chàng rất biết cách quan tâm đến cảm xúc của ta, cũng rất biết cách khiến ta vui vẻ.
“Vân Vu, đừng nhìn nhận việc này từ góc độ chữa bệnh nữa.” Chàng lại hôn ta.
Ta đáp lại nụ hôn của chàng, trong đầu suy nghĩ về những gì chàng vừa nói.
Đừng nhìn nhận từ góc độ chữa bệnh, vậy thì từ góc độ nào?
Đang suy nghĩ, một tia sét xé ngang bầu trời đêm.
Mưa lớn như trút nước, chúng ta vô thức ôm chặt lấy nhau.
Ta hiểu rồi, cho dù chàng không cần ta chữa thương, chúng ta cũng muốn ở bên nhau.
Mưa lớn ầm ầm suốt cả đêm…
Sau trận chiến này, nước địch cắt đất cầu hòa, chấm dứt chiến tranh.
Kiêu Mộc Xuyên lấy lại thân phận đại hoàng tử, đổi tên thành Tiêu Mộc Xuyên.
Hoàng đế cũng từng nghĩ đến việc lập chàng làm thái tử, nhưng bị chàng từ chối.
Hoàng đế cũng không ép buộc, phong chàng làm vương gia.
Thái tử khóc không ra nước mắt, ngôi thái tử này hắn muốn nhường, vậy mà lại không nhường được.
Ta cùng Tiêu Mộc Xuyên trấn giữ biên giới trong ba năm.
Ba năm sau, hoàng đế băng hà, thái tử lên ngôi.
Hai nước biên giới không còn chiến tranh, Tiêu Mộc Xuyên thăng chức cho Phi ảnh làm đại tướng quân.
Ta và Tiêu Mộc Xuyên cùng cưỡi một con ngựa, du ngoạn khắp nơi.
Chờ đến khi đi khắp muôn trùng núi non, ngắm nhìn cảnh đẹp của nhân gian, chúng ta sẽ chọn một nơi có linh khí dồi dào để ẩn cư tu tiên.
-HẾT-