Vân Vu - Chương 3
Sở Thác Cương lạnh lùng nhìn ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Rất tốt, Vân Vu, ngươi quả thực khiến bản tướng mở rộng tầm mắt, vậy thì chờ xem, bản tướng nhất định sẽ khiến ngươi khóc lóc cầu xin tha thứ!”
Ta bình tĩnh nói: “Yên tâm, lần này người cầu xin tha thứ chỉ có thể là ngươi!”
Ta quay người rời đi, sau lưng, Sở Thác Cương siết chặt tay đến mức kêu răng rắc.
09.
Chưa đầy một ngày, tin đồn đã lan truyền khắp doanh trại.
“Các ngươi đã nghe gì chưa? Sở tướng quân muốn dùng vũ lực với vị lang y mà thái tử điện hạ mang đến, bị thái tử điện hạ bắt gặp tại trận.”
“A Vu tuy có khuôn mặt đẹp hơn cả nữ nhân, nhưng Sở tướng quân đã sờ qua, hắn thật sự là nam nhân.”
“Ai ngờ Sở tướng quân lại có ý đồ với hắn, chậc chậc.”
“Nhìn không ra Sở tướng quân lại là loại người này, sau này ta cũng không dám đơn độc ở cùng hắn.”
“Khụ khụ, thôi đi, cho dù Sở tướng quân thích nam nhân, cũng chỉ thích mỹ nam như A Vu, mấy gã thô lỗ như chúng ta e rằng không lọt vào mắt tướng quân.”
…
Ta và Kiêu Mộc Xuyên được phân vào chung một doanh trại.
Hắn dường như cũng nghe thấy tin đồn bên ngoài.
Đêm đến.
Ta trở về doanh trại, hắn nhìn ta đánh giá, mang theo vẻ nghi hoặc: “Ngươi… không phải nam nhân đi?”
“Phụt…”
Ta cưới ra tiếng
Là nam nhân hay nữ nhân, hắn là người hiểu rõ nhất không phải sao.
Ta hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ sao?”
Hắn nhớ lại chuyện đêm đó, tai đỏ bừng như lửa đốt: “Ta biết ngươi là nữ nhân, nhưng họ đồn thổi rất sinh động, nói rằng Sở tướng quân đã đích thân sờ qua, nói ngươi thật sự là nam nhân?”
Ta cố ý trêu hắn: “Có khả năng là ta là một con quái vật bất nam bất nữ đi?”
Tay ta đặt lên ngực hắn, tiếp tục trêu chọc: “Có muốn ta giúp ngươi trị thương nữa không?”
Hắn nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm của ta, mặt càng đỏ hơn: “Lần này ta bị thương không nặng lắm.”
Hắn bị đánh năm mươi roi, đối với người bình thường thì đây là vết thương nặng, nhưng đối với hắn, vết thương này đã là chuyện bình thường.
Hắn thậm chí còn không bôi thuốc, mặc cho vết thương tự lành.
Chúng ta mỗi người nằm một chiếc gối, không biết đã qua bao lâu, ta nghe thấy hắn khẽ khàng nói: “Lần trước là lỗi của ta, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.”
“Không cần chịu trách nhiệm với ta.” Ta mở mắt, thì thầm với hắn: “Sở Thác Cương muốn mưu sát thái tử, nếu ngươi tin tưởng ta, hãy liên thủ với ta, bảo vệ thái tử, hạ bệ Sở Thác Cương…”
10.
Quân y không thể tìm ra thuốc giải cho vết thương ở chân của Sở Thác Cương.
Chất độc ở bắp chân của Sở Thác Cương đã lan rộng đến trên đầu gối, đối mặt với nguy cơ phải cắt cụt.
Ban đêm hai ngày sau.
Khi ta đang chuẩn bị quay về lều trại, thì bị người ta bịt kín miệng mũi từ phía sau, trùm kín trong bao tải, và bị trói đến lều trại của Sở Thác Cương.
Sở Thác Cương ra lệnh cho người ném ta lên giường của hắn.
Hắn bóp chặt cằm ta: “Thái tử đã bị ta đánh ngất, Vân Vu, lần này ngươi đừng hòng chống cự nữa.”
Ta nhắc nhở: “Sở Thác Cương, ta là nam nhân.”
Sở Thác Cương nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi rõ ràng biết ta thích nữ nhân, tại sao ngươi lại biến thành nam nhân?”
Ta khinh miệt: “Ngươi thích cái gì thì liên quan gì đến ta?”
Sở Thác Cương lấy một viên thuốc từ lọ thuốc ra, nhét vào miệng, uống với nước.
Ta nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của hắn bừng lên ngọn lửa, lúc này ta mới nhận ra hắn đã tự uống viên thuốc thập toàn đại bổ.
Hắn không thích nam nhân, vì vậy phải dùng đến loại thuốc này.
Để chữa thương, hắn lại điên cuồng đến vậy.
Thật khiến ta phải kinh ngạc.
Hắn lật người ta lại, muốn cởi quần ta một cách thô bạo: “Dù ngươi là nam hay nữ, ta đều muốn!”
Chết tiệt, thật là một kẻ biến thái.
Ta giằng co, đếm ngược trong lòng: “Ba, hai…”
Khi đếm đến một, lều trại bị người ta từ bên ngoài vén lên, thái tử và Kiêu Mộc Xuyên dẫn người xông vào.
“Dừng tay!”
“Sở Thác Cương, ngươi là đồ súc sinh!”
Người của thái tử đã chế phục Sở Thác Cương, Kiêu Mộc Xuyên đến gỡ dây trói cho ta.
Binh lính vốn đã nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy ra xem náo nhiệt.
Thái tử lạnh lùng nói: “Sở tướng quân, ngươi hết lần này đến lần khác làm ra chuyện khiến người ta không thể tưởng tượng nổi này, thật khiến cô quá thất vọng!
“Hiện tại cô sẽ tước đoạt chức vị tướng quân của ngươi, người đâu, đem hắn giam lại!”
Sở Thác Cương lúc này mới nhận ra, hắn đã rơi vào bẫy do ta giăng ra.
Hắn cho người bỏ thuốc mê vào bữa tối của thái tử, nhưng đã bị ta phát hiện trước, và cho thái tử uống thuốc giải.
Sở Thác Cương nhìn ta với ánh mắt đầy hận thù: “Vân Vu, xem như ngươi lợi hại!”
11.
Sở Thác Cương bị giam vào một hang động.
Bên ngoài hang động có người canh gác cẩn mật.
Tay chân hắn bị xiềng xích, giống như một tên tội phạm.
Trước đó, hắn đã tự uống viên thuốc thập toàn đại bổ, đây là thời điểm thuốc có tác dụng mạnh nhất.
Hắn nằm trên mặt đất, dùng lưng đập liên tục vào vách đá để lấy lại lí trí.
“Vân Vu, ngươi thật độc ác! Tại sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?”
“Ta vốn muốn bù đắp cho ngươi, nhưng ngươi lại đẩy ta ra xa hơn, tốt, rất tốt!”
“Ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận!”
“Chờ đến khi ngươi quay lại cầu xin ta, ta sẽ không tiếp tục thương xót ngươi nữa.”
…
Sở Thác Cương đập lưng đến máu thịt be bét, hắn nhắm mắt lại và chìm vào mê man.
Thuộc hạ thân cận của hắn là phi ảnh đã mua chuộc lính canh ngoài hang động, dẫn theo một nữ nhân bước nhanh vào hang.
Phi ảnh bẩm báo: “Tướng quân, Thẩm tiểu thư đến rồi.”
“Thẩm tiểu thư nào?” Sở Thác Cương choàng tỉnh khỏi giấc mơ, từ từ mở mắt.
“Thác Cương, là ta, Thẩm Hy Nhiễm.” Thẩm Hy Nhiễm cởi mũ trùm đầu, lộ ra khuôn mặt thanh tú.
Phi ảnh cáo lui: “Vậy hai người cứ từ từ tâm sự, thuộc hạ ra ngoài canh gác.”
Sở Thác Cương nhớ lại chuyện cũ, kiếp trước vào thời điểm này, Thẩm Hy Nhiễm cũng đến doanh trại tìm hắn.
Thẩm Hy Nhiễm đã tỏ tình với hắn, nhưng hắn đã từ chối và đuổi nàng ta ra khỏi doanh trại.
Nhưng về sau, trước khi đăng cơ, Sở Thác Cương không tìm thấy ngọc tỷ truyền quốc.
Phụ thân Thẩm Hy Nhiễm đã giúp hắn tìm được ngọc tỷ truyền quốc, và lấy đó làm con bài mặc cả để hắn phong Thẩm Hy Nhiễm làm hoàng hậu.
Sở Thác Cương lạnh lùng nói: “Ngươi đến đây làm gì?”
“Phụ thân ta đã sắp xếp cho ta một mối hôn sự, ta không hài lòng, muốn đến nương tựa vào ngài.”
Khi nãy gặp phi ảnh, Thẩm Hy Nhiễm đã nghe hắn kể lại mọi chuyện.
Nàng ta cũng biết Sở Thác Cương đã uống viên thuốc thập toàn đại bổ, và lúc này đang rất khó chịu.
Nàng ta cúi người xuống, kéo tay áo Sở Thác Cương, e ấp nói: “Bây giờ ngài có phải rất khó chịu không? Để ta giúp ngài giải tỏa nhé?”
Sở Thác Cương đẩy nàng ta ra, cau mày tỏ vẻ ghê tởm: “Cút ra, ta sẽ không đụng vào ngươi.”
12.
Thẩm Hy Nhiễm không cam tâm, “Sở Thác Cương, giờ đây ngươi không còn là đại tướng quân, trong tay cũng không còn binh quyền, ngươi còn cao quý gì nữa?”
“Nghe nói chân ngươi sắp phải cắt cụt? Nếu quả thật như vậy, ngươi sẽ trở thành kẻ phế nhân, không còn khả năng xoay chuyển tình thế.”
“Tại sao không liên thủ với ta? Để thể hiện thành ý, ta sẽ nói cho ngươi một bí mật.”
Sở Thác Cương vốn rất tức giận, nhưng câu nói cuối cùng của Thẩm Hy Nhiễm đã khơi gợi sự tò mò của hắn.
“Bí mật gì?”
Thẩm Hy Nhiễm cúi người xuống, áp tai vào tai Sở Thác Cương và nói: “Thái tử điện hạ còn có một hoàng huynh đang lưu lạc bên ngoài, ngươi không muốn biết đó là ai sao?”
Sự tò mò của Sở Thác Cương lập tức tan biến.
Đối với hắn, người đã sống hai kiếp như hắn, bí mật này chẳng là gì cả.
Bởi vì hắn đã biết từ lâu.
Kiếp trước, hắn đã bày mưu giết chết thái tử, đồng thời cũng giết chết người nông dân biết được thân thế của đại hoàng tử.
Khiến cho thân phận của đại hoàng tử trở thành bí mật hoàn toàn, không còn khả năng nhận tổ quy tông.
Vì vậy, kiếp trước ngai vàng mới rơi vào tay hắn, một nhánh phụ hệ.
Sở Thác Cương lạnh lùng nói: “Đây là chuyện của hoàng cung, liên quan gì đến ta?”
“Hừ.” Thẩm Hy Nhiễm cười khẽ, “Thật vậy sao? Vậy nếu bây giờ ta đi nói bí mật này cho người có liên quan, để hắn cưỡi trên đầu ngươi, ngươi có còn bình tĩnh như bây giờ không?”
“Ngươi dám!” Sở Thác Cương tức giận nắm lấy tay Thẩm Hy Nhiễm.
Thẩm Hy Nhiễm vẽ những vòng tròn trên ngực hắn, giọng nói mềm mại: “Ta cũng không muốn trở mặt với ngươi, vì vậy, muốn liên thủ với ta hay không, tùy thuộc vào ngươi.”
Thấy Sở Thác Cương không đẩy nàng ta ra, nụ cười trên khóe môi nàng ta ngày càng sâu hơn, tiếp tục nói: “Ta còn có phụ thân ủng hộ, ngươi đóng quân ở doanh trại nhiều năm, nếu trong triều đình có thêm người phối hợp với ngươi, chẳng phải sẽ dễ dàng thành công sao?”
Sở Thác Cương đang cân nhắc lợi hại.