Vãn Vãn - Chương 3
12
Lúc Thẩm Vọng tìm đến, tôi đang ở bờ sông hóng gió một mình.
“Vì sao không nhận điện thoại của anh?”
Tôi nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Không muốn nhận.”
Thẩm Vọng nửa ngồi xổm trước người tôi, nhẹ nhàng cầm cổ tay tôi, mím môi:
“Cơm làm xong rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Thấy tôi không có phản ứng, Thẩm Vọng cẩn thận nghiêng người lấy lòng, muốn chạm vào môi tôi.
Tôi nghiêng đầu né tránh.
Trong mắt hắn rõ ràng hiện lên sự hoảng loạn: “Khương Vãn, làm sao vậy? Đừng như vậy có được không.”
Tôi nhìn về phía hắn, không hiểu sao lại tức giận.
“Thẩm Vọng tôi đối với anh tệ như vậy, anh không phản kháng một chút sao!”
Thẩm Vọng vuốt ve cổ tay tôi, lòng bàn tay hắn rất ẩm ướt.
“Không sao, chỉ là tính tình em không tốt.”
“Có phải cho dù tôi đối xử với anh như thế nào cũng đều không quan trọng?”
Tôi rút tay về: “Lúc trước tôi làm nhục anh như vậy, giẫm đạp anh dưới chân, anh thật sự không hận?”
“Hận, hận chính mình.”
“Em càng như vậy, anh lại càng cảm giác được sự chênh lệch giữa chúng ta.”
“Anh tựa như con chuột trong cống ngầm hôi hám, bẩn thỉu lại ti tiện mơ ước ánh trăng trên trời.”
Thẩm Vọng cởi áo khoác khoác lên vai tôi, giọng nói rất nhẹ:
“Khương Vãn em đối với anh như thế nào, anh cũng không sao cả, chỉ cần em đừng bỏ anh.”
Tôi ngước mắt nhìn hắn: “Nếu như tôi nhất định phải vứt bỏ anh thì sao?”
“Vậy em nhất định phải vứt anh đi thật xa, để cả đời này anh không tìm được em.”
Đôi mắt Thẩm Vọng đen kịt, yết hầu lăn lộn:
“Nếu không, anh sẽ nhốt em lại, chỉ nhìn thấy anh.”
13
Trong bữa tiệc Hoắc gia.
Triệu Tình lắc ly rượu, nhìn Thẩm Vọng với âu phục giày da đứng cách đó không xa, giọng điệu trêu chọc:
“Vãn Vãn, không nghĩ tới món đồ chơi này của cậu còn là vàng ròng.”
“Không đúng.” Triệu Tình cười cười, “Hiện tại phải gọi hắn là thiếu gia Hoắc gia đi.”
Tôi nhấp một ngụm rượu không nói gì.
Một tháng trước, tôi mua chuộc hộ lý của ông nội Hoắc.
Lấy tóc ông nội Hoắc và tóc Thẩm Vọng làm xét nghiệm ADN.
99,999 phần trăm.
Sau đó nặc danh gửi cho Hoắc gia.
Triệu Tình thấy tôi không nói chuyện, lấy khuỷu tay chọc chọc tôi, cằm hơi nâng về hướng 2 giờ.
“Thấy người nọ không? Hoắc Tái, anh họ của Thẩm Vọng.”
“Ông nội Hoắc sinh bệnh, nếu có chuyện gì xảy ra, chính là hắn tiếp quản Hoắc gia.”
“Kết quả hiện tại xuất hiện người thừa kế khác.”
Triệu Tình “chậc” một tiếng, lắc đầu: “Hoắc Tái này thủ đoạn tàn độc, phỏng chừng Thẩm Vọng gặp khó khăn rồi.”
Trong lúc nói chuyện, Thẩm Vọng bị mấy cô gái ăn mặc đẹp đẽ vây quanh, xem ra đang muốn xin phương thức liên lạc.
“Đồ chơi này của cậu bây giờ là bánh trái thơm ngon, không ghen sao?”
Triệu Tình vừa dứt lời, giây tiếp theo giống như là tâm linh cảm ứng.
Thẩm Vọng nghiêng đầu nhìn, bốn mắt nhìn nhau.
Tôi thu hồi tầm mắt, đặt ly rượu trở lại bàn ăn:
“Hơi mệt, về trước đây.”
14
Tấm nệm phía sau chợt trầm xuống.
Nhiệt độ cơ thể cực nóng dán lên lưng.
“Sao không đợi anh.”
Tôi giật giật thân thể: “Thấy anh đang bận.”
Cánh tay vòng quanh eo tôi không ngừng siết chặt, khảm vào bên hông tôi.
Hình như là sợ buông tay ra, tôi sẽ biến mất không thấy đâu.
“Anh không add bọn họ. Gần đây em làm sao vậy? Sao đột nhiên – -”
Thẩm Vọng như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, buồn bực nói: “Có phải em gặp được người đẹp trai hơn anh không?”
“Anh xin lỗi, gần đây anh bận quá. Ngày mai anh phải đi tập thể hình, anh cam đoan – -”
“Thẩm Vọng.” Tôi xoay người, ngón tay xoa mặt hắn: “Mệt lắm sao?”
“Không mệt.”
“Anh nói dối.”
Thẩm Vọng mím môi: “Anh họ ở Hoắc thị làm việc nhiều năm, sức khỏe ông nội không tốt, anh không có nhiều thời gian, nếu anh không cố gắng một chút…”
“Anh muốn tiếp quản Hoắc gia như vậy sao?”
“Hoắc gia không quan trọng.”
Thẩm Vọng nhìn tôi, ánh mắt sáng quắc: “Nhưng anh muốn trở thành chỗ dựa của em, có Hoắc gia, không ai dám bắt nạt em nữa.”
Trái tim tôi đột nhiên như bị người ta nắm chặt, liên tục vặn vẹo.
Vừa đau vừa xót.
“Hiện tại cũng không có ai dám bắt nạt tôi.”
Tôi xoay người ngồi lên bụng hắn, cởi dây lưng của hắn ra.
Hắn giữ chặt tay tôi: “Hết bao rồi.”
“Không sao.”
“Không được, anh phải chịu trách nhiệm với em.”
Thẩm Vọng hiếm khi nghiêm túc, kéo tôi vào trong ngực.
“Cho anh thêm chút thời gian, anh sẽ cố gắng làm cho ngày đó mau chóng đến.”
Tôi ghé vào trên ngực hắn, nghe nhịp tim hắn đập.
Đêm nay, Thẩm Vọng ngủ rất say.
Tôi giơ tay lên, che mũi đột nhiên nóng ẩm.
Xoay người xuống giường lau khô máu mũi, lấy danh thiếp trong túi ra, bấm số.
“Hoắc thiếu, muốn hợp tác không? Tôi có thể giúp anh.”
“Tôi sẽ làm cho Thẩm Vọng thua cuộc.”
“Sau khi chuyện thành công, tôi muốn ba ngàn vạn.”
15
Ba năm sau, tại cửa hàng áo cưới.
“Giang Khương, cậu đi thử cái này đi, đảm bảo rất đẹp.”
Tôi lấy lại tinh thần, cố gắng cười: “Hôm nay là tới chọn cùng cậu, sao lại chọn cho mình.”
Hứa Điệp theo tầm mắt của tôi, ánh mắt dừng lại trên màn hình điện tử của trung tâm thương mại đối diện cửa hàng áo cưới.
Trên màn hình là một người lạnh lùng cấm dục với bộ âu phục màu đen.
Đang nhận phỏng vấn tài chính.
“Cậu nói xem, kẻ có tiền này có phải đều rất tốt số không.”
Hứa Điệp cảm thán: “Mấy năm trước nội bộ Hoắc gia không yên ổn, Hoắc Vọng rơi xuống biển, mọi người đều cho rằng hắn đã chết. Kết quả, hắn mạng lớn được người khác cứu, lông tóc vô thương, trở lại tiếp nhận Hoắc gia.”
“A, người cứu hắn hình như chính là vị hôn thê hiện tại của hắn.”
Tôi giật mình, có chút chưa từ bỏ ý định: “Anh ấy đính hôn rồi sao?”
“Đúng vậy, tháng trước đi, tin tức đã truyền khắp nơi rồi.”
Hứa Điệp nhìn mắt tôi: “Cậu không biết sao, chính là người trong giới giải trí, Tống Doanh.”
“Thật ra fan Tống Doanh đều hi vọng cô ta và Hoắc Vọng chia tay.”
“Khương thị kia không biết làm sao chọc tới hắn, thôn tính công ty người ta không nói, còn đưa Khương gia vào danh sách đen.”
Hứa Điệp dừng một chút, đè thấp âm lượng: “Nghe nói, còn đào mộ Khương đại tiểu thư đã qua đời.”
Tim tôi trong nháy mắt vọt lên cổ họng, giọng nói run rẩy: “Cậu nói cái gì?”
Hứa Điệp đẩy lưng tôi đi về phía phòng thử đồ: “Những thứ này không liên quan gì đến chúng ta, cậu mau đi thử bộ áo cưới này cho mình xem!”
Tôi cứng ngắc thay quần áo, mí mắt giật giật.
Thẩm Vọng đào mộ, chẳng phải là đã phát hiện đây chỉ là một ngôi mộ trống sao.
“Giang Khương, xong chưa?”
Hứa Điệp ở bên ngoài gọi tôi.
“Có thể vào giúp tôi kéo khóa không?”
Nửa ngày cũng không có ai.
Đang đợi tôi chuẩn bị mở miệng lần nữa cửa phòng thử đồ bị mở ra.
Tôi hất tóc sang một bên.
Đầu ngón tay ấm áp xẹt qua sau lưng tôi.
Cả người bị mùi hương quen thuộc vây quanh.
Tôi giống như bị đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy.
Thẩm Vọng từ phía sau bóp cổ tôi, giọng nói lạnh lùng:
“Khương Vãn, cô xem.”
“Tôi tìm được cô rồi.”
16
Tôi bị Thẩm Vọng giam cầm.
Khóa màu bạc dán sát mắt cá chân tôi, là đặt chuyên gia làm.
“Tỉnh rồi sao?”
Thẩm Vọng dập tắt điếu thuốc, dừng lại trước người tôi.
Vẫn là hình dáng cao ngất ấy.
Nếu như ánh mắt của hắn không khủng bố như vậy, một màn này hẳn là rất vui vẻ.
Tôi giật giật chân, trong căn phòng trống rỗng vang lên tiếng xích sắt va chạm.
“Cởi ra.”
“Cởi ra?” Thẩm Vọng cười lạnh, ” Cô là ai? Tôi dựa vào cái gì phải nghe lời cô.”
Tôi ngước mắt nhìn Thẩm Vọng: “Anh muốn làm gì?”
Những lời này kích thích đến Thẩm Vọng.
Hắn bỗng dưng cúi người, nắm lấy cằm tôi, bức tôi đối diện với hắn.
“Tôi thật sự muốn hỏi cô một chút! Vì ba ngàn vạn mà hợp tác với người ngoài để giết tôi.”
Thẩm Vọng nghiến răng nghiến lợi: “Cô biết tôi ở trên biển sống sót như thế nào không!”
Tôi tránh ánh mắt hắn: “Bây giờ không phải anh đang sống rất tốt sao.”
“Khương Vãn!”
Thẩm Vọng lực đạo lớn như muốn bóp nát cằm tôi: “Rốt cuộc cô có lương tâm không.”
“Không có! Thẩm Vọng anh biết mà, tôi không phải người tốt.”
Tôi dừng một chút, giọng nói rất nhẹ: “Đừng lãng phí tâm tư trên người tôi, không đáng.”
“Lãng phí tâm tư?” Thẩm Vọng cười nhạo, “Cô sẽ không cho rằng tôi bắt cô về, là bởi vì luyến tiếc cô chứ.”
“Tôi là muốn tra tấn cô để cô cũng cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết.”
Thẩm Vọng nhìn tôi chằm chằm, buông lỏng cà vạt.
Tôi giật mình lùi về phía sau: “Anh muốn làm gì.”
“Không phải cô thích đồ chơi sao? Từ hôm nay trở đi, cô chính là đồ chơi của tôi.”
Thẩm Vọng bắt lấy cổ tay tôi, chống tôi ở trên giường, cánh tay đè qua đỉnh đầu.
“Tôi so với cô hào phóng hơn, một lần một trăm vạn.”
“Lấy bản lĩnh của cô, một đêm kiếm được sáu bảy trăm vạn, không thành vấn đề.”
“Thẩm Vọng anh điên rồi! Anh đừng chạm vào tôi!”
Tôi liều mạng giãy ra, nhấc chân đạp Thẩm Vọng, bị hắn ngăn lại.
“Tôi điên rồi? Là cô biến tôi thành như vậy, không phải sao?”
“Lại còn chết giả để gạt tôi, cô có biết ba năm nay tôi vượt qua như thế nào không!”
Thẩm Vọng bóp cổ tôi, hai mắt đỏ tươi: “Tôi thật sự rất muốn giết chết cô.”
Tôi dừng lại giãy dụa: “Được, vậy anh ra tay đi.”
Thẩm Vọng nghiến răng nghiến lợi: “Cô cho rằng tôi không dám?”
Tôi không nói gì, nhắm mắt lại.
Một lát sau, Thẩm Vọng buông tôi ra.
“Đem đồ vào đây.”
Ngay sau đó, người đàn ông giống như trợ lý của Thẩm Vọng đưa tới một cái hộp.
Thẩm Vọng mở hộp ra, lấy ra đồ vật bên trong.
Một tay bóp mở miệng của tôi, một tay cạy răng môi của tôi, nhét đồ vật trong hộp cứng rắn vào trong miệng của tôi, ép tôi nuốt xuống.
Tôi bị sặc đến ho khan: “Anh cho tôi ăn cái gì?”
“Là cổ trùng.”
Tôi lập tức móc cổ họng, muốn nôn ra.
Thẩm Vọng đứng thẳng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm tôi, điên cuồng mà cố chấp:
“Thuốc giải của chỉ tôi mới có.”
“Khương Vãn, cả đời này cô cũng đừng nghĩ trốn khỏi tôi.”