Vãn Vãn - Chương 2
6
Mảnh vỡ rạch ra một vết thương sâu.
Sau khi bác sĩ xử lý xong, quấn băng vải cho Thẩm Vọng.
Tôi hút thuốc: “Tại sao phải giúp tôi?”
Trước cửa bệnh viện, trời mưa rất lớn.
Thẩm Vọng không trả lời, hỏi ngược lại: “Đau không?”
Đầu lưỡi tôi đưa lên má phải, nói: “Đau? Cái ấy nhằm nhò gì chứ.”
“Hơn nữa không phải anh đã trở về rồi sao?”
Thẩm Vọng mở miệng, nói giọng nhỏ nhẹ: “Nhưng cô đang khổ sở.”
“Sao tôi lại khổ sở?”
Khói sặc vào cổ họng.
Tôi vừa ho vừa cười, khoé mắt dần cay.
“Chỉ có người tốt mới bị khi dễ, ấm ức chịu khổ sở.”
“Thẩm Vọng, tôi không phải người tốt.”
Ngón tay với khớp xương rõ ràng đặt lên cổ tay tôi, Thẩm Vọng nhíu chặt mày.
“Đừng hút nữa.”
Tôi nhìn Thẩm Vọng.
Tại sao hắn lại xuất hiện ở quán bar tối nay?
Ngay cả ông trời cũng đang giúp tôi sao?
Tôi phất tay hắn, hít sâu một hơi.
Làn khói trắng xóa che khuất khuôn mặt hắn.
“Thẩm Vọng, anh nghe thấy rồi chứ? Cho nên, đêm đó anh sai rồi.”
Tôi cúi thấp đầu, giọng nói rất nhẹ.
Giống như muốn theo trận mưa to này tiêu tán.
“Anh nói tôi là đại tiểu thư Khương gia, muốn cái gì thì có cái đó.”
“Nhưng thật ra tôi cũng không có gì cả.”
Trong tiếng mưa rơi, tôi kéo lấy góc áo Thẩm Vọng.
Ngẩng đầu, nước mắt lăn xuống.
“Thẩm Vọng, tôi nhớ nhà.”
7
Tôi ngồi trên sô pha, quan sát nhà của Thẩm Vọng.
Trang trí đơn giản, đồ dùng trong nhà cũng đều có chút cũ.
Màn hình lại hiện lên bình luận:
[A a a, nam chính cứ như vậy mà mang cô ta về nhà à?]
[Quả nhiên nữ phụ ác độc cũng giỏi diễn xuất nha, đổi lại là tôi chắc hai giây sẽ bị lộ mất.]
Không thể không nói hệ thống tìm tới tôi, là rất đúng.
Không có đồng cảm gì, giỏi nắm bắt cơ hội còn rất biết diễn.
Tôi đánh giá Thẩm Vọng đang giúp tôi chườm má phải.
Mí mắt một mí, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Hiện tại bộ dáng không nói lời nào càng có vẻ khó tiếp cận.
Tôi hơi giật giật cổ, liền bị Thẩm Vọng đè lại.
“Đừng nhúc nhích.”
“Thẩm Vọng, anh mang tôi về nhà anh, là ý gì đây?”
Thẩm Vọng như là đột nhiên phản ứng lại, bối rối nghiêng mặt, giọng nói vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng:
“Cô đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là – -”
“Chỉ là thương hại tôi?”
Tôi cầm lấy túi nước đá trên tay hắn: “Tôi khát.”
Thẩm Vọng đứng lên, mặc áo khoác vào đi ra cửa.
Tôi gọi hắn lại: “Anh đi đâu?”
Thẩm Vọng cầm lấy ô cạnh cửa: “Bình thường tôi đều nấu nước uống, gần đây có siêu thị, để tôi đi mua.”
Tôi không nói gì, nhìn Thẩm Vọng ra cửa.
Tôi đứng dậy, dạo quanh căn nhà còn chưa lớn bằng phòng ngủ của tôi.
Căn phòng cũng giống như hắn, lạnh như băng.
Không có gì ngoài giường và tủ quần áo.
Tôi xoay người vừa nghĩ ra phòng ngủ, mũi chân va phải hộp sắt dưới giường, phát ra tiếng vang.
Tôi cong cong môi, hóa ra Thẩm Vọng cũng biết giấu đồ.
Tôi lấy hộp sắt ra, mở ra.
“Bụp – -”
Chai nước khoáng lăn xuống bên chân tôi.
Tôi ngước mắt lên.
Thẩm Vọng giống như bị đóng đinh tại chỗ.
Nhìn về phía tôi, trong mắt hoảng loạn.
Tôi lấy cuốn sổ ghi chép từ đống rác trong hộp sắt, mở ra.
“Sáng ngày 21 tháng 5 năm 2018, sữa của Khương Vãn chỉ uống được một nửa. Lúc mẹ dọn dẹp bàn ăn chuẩn bị vứt đi, tôi vội vàng lừa bà nói Khương phu nhân tìm bà. Khương Vãn ghét uống sữa nhưng cũng không sao, tôi có thể giúp cô ấy uống hết.”
“Ngày 28 tháng 10 năm 2018 tôi nhặt được dây thun của Khương Vãn ở thùng rác nhà vệ sinh, đeo trên tay tôi có chút chặt. Nhưng tôi rất thích, có mùi trên người cô ấy.”
“Hôm nay ngày 13 tháng 4 năm 2019 Khương Vãn nói chuyện với tôi, nhưng tôi thật ngốc.”
“Ngày 29 tháng 8 năm 2019 Khương tiên sinh đưa Khương Vãn và tôi đến trại trẻ mồ côi làm từ thiện. Khương Vãn và những đứa trẻ kia chơi rất vui vẻ, nhưng quay đầu lại tôi liền nhìn thấy cô ấy mặt lạnh ném gấu đồ chơi họ tặng vào thùng rác. Cô ấy cảnh cáo tôi không được lắm miệng. Tôi sẽ không nói, bởi vì tôi có bí mật với cô ấy.”
“Đừng đọc nữa.”
Thẩm Vọng ngắt lời tôi, thần sắc bối rối, trong con ngươi đen kịt tràn ngập sự cầu xin: “Cầu xin cô, đừng đọc nữa.”
Cuốn sổ rất dày, tôi lật thẳng đến trang cuối cùng.
Ngày 15 tháng 1 năm 2024.
Tôi ngước mắt lên khỏi cuốn sổ.
Nhìn gương mặt tái nhợt của Thẩm Vọng, gằn từng chữ:
“Tôi muốn nhốt Khương Vãn lại, chiếm hữu cô ấy.”
8
Thẩm Vọng dùng sức bóp lòng bàn tay.
Gân xanh trên mu bàn tay nhô lên, cả người đều đang run rẩy.
Tôi cầm lấy cái túi nilon bọc lấy một nửa bánh mì đã mốc trong hộp sắt.
“Thẩm Vọng, anh thật đúng là ghê tởm.”
Thẩm Vọng như bị lời này kích thích, cơ thể bỗng dưng cứng đờ, lộ rõ vẻ suy sụp.
“Ừm, tôi biết.”
Hắn mở miệng, cổ họng khàn đến mức muốn mài ra máu: “Nếu cô không muốn gặp tôi, sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa, sẽ không khiến cô buồn nôn.”
“Vậy sao?”
Tôi cong môi, giơ tay đổ hết đồ trong hộp sắt vào thùng rác.
Thẩm Vọng nhào tới nhặt, mang theo một tia khóc nức nở khó có thể phát hiện: “Cầu xin cô đừng ném, để lại cho tôi.”
Tôi túm lấy cổ áo Thẩm Vọng: “Có chủ nhân như tôi ở đây, giữ lại đống rác rưởi này còn có ích lợi gì?”
Đồng tử hắn co rút nhanh, hô hấp chậm chạp: “Ý cô là gì?”
“Ý của tôi là – -”
Tôi ôm lấy cổ Thẩm Vọng, cong môi: “Ác nữ với biến thái, không phải một cặp đôi hoàn hảo sao?”
9
Phòng ngủ nhỏ hẹp, ánh đèn mờ nhạt, không khí mập mờ.
Cà vạt che khuất hai mắt.
Cơ thể Thẩm Vọng khẽ run, theo bản năng rụt về phía sau.
Tôi dừng lại: “Vậy là có cảm giác?”
Bên tai Thẩm Vọng đỏ bừng: “Chúng ta đã rất lâu không –”
Hắn xấu hổ không dám nói ra câu đó.
Tôi bị dáng vẻ của hắn chọc cười: “Nếu đã thích, vì sao lúc trước vẫn chịu đựng?”
“Anh không biết vì sao em tìm tới anh, không biết sự hưng phấn của em có thể duy trì bao lâu.”
Thẩm Vọng khàn giọng: “Em không thích kiểu trong trẻo nhưng lạnh lùng, anh sợ bộ dạng này của anh khiến em cảm thấy chán ngấy và không thú vị.”
Tôi giơ tay gỡ cà vạt trên mắt hắn ra.
Thẩm Vọng chưa thích ứng được trừng mắt nhìn.
“Không, tôi rất thích.”
Tôi nắm lấy tay hắn: “Đêm nay, anh tới. Được không?”
Thẩm Vọng giật mình nhìn về phía tôi.
Một giây sau, trời đất quay cuồng.
Hôn từ xương đòn một đường đi xuống.
Không ôn nhu thậm chí mang theo vài phần mạnh mẽ.
Là Thẩm Vọng tôi chưa từng thấy qua.
“Chờ một chút.”
Thẩm Vọng từ trước người tôi ngẩng đầu: “Sao vậy? Không thoải mái sao?”
Tôi nhìn về phía băng gạc quấn trên vai hắn: “Anh chắc chắn có thể làm được?”
“Hả.”
Một giây sau, Thẩm Vọng như là đột nhiên nhớ tới cái gì, kéo quần áo của tôi lên.
“Chúng ta đi khách sạn.”
Tôi nhíu mày: “Sao vậy?”
Ánh mắt Thẩm Vọng xuyên thấu qua vai tôi, dừng ở trên giường phía sau.
Có chút khó mở miệng.
“Những thứ này đều rất cũ, hơn nữa rất rẻ.”
“Em ngủ sẽ không thoải mái.”
Ngón tay của tôi nhẹ nhàng chạm lên trán Thẩm Vọng.
Vẽ dọc theo đường nét xương mày của hắn, cuối cùng rơi vào nốt ruồi kia.
“Nhưng tôi rất thích nơi này.”
“Bởi vì đây là nhà của anh.”
Thẩm Vọng hôn rất nóng.
Trong lúc phập phồng, tôi bám lấy cổ hắn.
Ngoài cửa sổ mưa to gió lớn.
Bên trong cửa sổ một đêm không ngủ.
10
Lúc nhìn vào tôi đang lau máu mũi.
“Làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào sao.”
Giọng nói của hắn kích động.
Tôi đẩy hắn ra, thờ ơ: “Ai bảo anh cả ngày cho tôi ăn đồ bổ như vậy, không chảy máu mới là lạ.”
Thẩm Vọng đuổi theo phía sau tôi, giọng nói vội vàng: “Xin lỗi, là anh không nghĩ đến, em đừng sinh…”
Tôi bất ngờ đứng lại, quay đầu lại.
Nhìn bộ dạng khẩn trương của Thẩm Vọng: “Con mắt nào của anh thấy tôi tức giận.”
Thấy tôi nói như vậy, Thẩm Vọng lập tức vui lại: “Vậy hôm nay em muốn ăn gì, bây giờ anh đi mua.”
“Đại đi, thanh đạm một chút.”
Thẩm Vọng đứng ở cửa lề mề thay giày, thấy tôi nửa ngày không phản ứng, có chút uất ức nói:
“Có phải em quên cái gì rồi phải không?”
Có đôi khi Thẩm Vọng thật sự rất giống trẻ con.
Cái gì lạnh lùng cấm dục quả nhiên đều là giả bộ.
Tôi đi lên phía trước, kiễng chân hôn lên môi hắn.
Vừa chạm liền rời đi Thẩm Vọng mạnh mẽ chế trụ cái ót của tôi.
Cạy mở răng môi một lần lại một lần sâu hơn.
Tôi sắp tắt thở đẩy hắn ra: “Được rồi, mau đi đi.”
Nhìn tôi sắc môi lấp lánh.
Như yêu tinh.
Thẩm Vọng chân trước vừa ra cửa, cửa lại bị gõ vang.
Tôi đẩy cửa ra, theo bản năng nói: “Không mang chìa khóa sao-”
Lời nói liền ngừng lại.
Ngoài cửa là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
“Hello, nữ phụ ác độc.”
11
Tống Doanh đánh giá cả gian phòng.
“Chậc, có tiền thật là tốt.”
Cô ta xoay người, cười khanh khách nói: “Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Tống Doanh. Là nữ chính của quyển sách này, cũng là vợ tương lai của Thẩm Vọng.”
“Cho nên?”
Tống Doanh liếc nhìn khăn giấy dính máu trong thùng rác: “Đã bắt đầu chảy máu mũi rồi?”
“Nếu cô không còn bao nhiêu thời gian, tại sao không làm theo những gì được nhắc nhở chứ?”
Tôi lạnh giọng: “Tôi có làm hay không thì liên quan gì đến cô?”
Tống Doanh nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên “Xì” cười: “Khương Vãn, không phải cô rung động rồi chứ?”
“Sau khi mẹ cô qua đời chưa từng có ai yêu cô như vậy, từng quan tâm đến cô.”
“Cho nên cô không muốn tổn thương hắn, cô đang động lòng rồi.”
Tôi hít sâu một hơi: “Tại sao lúc trước lại tìm tới tôi?”
“Vì sao?”
Tống Doanh cầm lấy trái cây trong mâm nhìn tôi: “Bởi vì hắn thích cô.”
“Chỉ có bị người mình thích từ nhỏ tới lớn đả kích trí mạng mới có thể triệt để hắc hóa.”
“Vì vậy sự cứu rỗi của tôi mới có ý nghĩa hơn.”
Tôi đè nén tức giận: “Cho nên liền lấy mạng người ra đùa giỡn, để hoàn thành cái gọi là cứu rỗi!”
“Yên tâm, có tôi ở đây, Thẩm Vọng không chết được.”
Tống Doanh cười: “Hơn nữa cô lại ở chỗ này giả bộ làm người tốt cái gì, nữ phụ ác độc lấy đâu ra lương tâm.”
“Nếu tôi không làm thì sao?”
“Cô có thể không làm.”
Tống Doanh dán sát vào tai tôi, nhẹ giọng nói:
“Nhưng từ bỏ cơ hội duy nhất cứu sống chính mình, đáng giá sao?”