Vãn Vãn - Chương 1
1
Trong phòng điều hòa bị điều chỉnh rất thấp.
Cả người Thẩm Vọng ướt đẫm, bị lạnh đến sắc mặt tái nhợt.
Nửa quỳ bên chân tôi, dùng khăn giấy lau kem trên mu bàn chân tôi.
Thẩm Vọng lớn lên thật sự phù hợp với tiêu chuẩn của tôi.
Làn da trắng, lông mi dài thẳng, nốt ruồi son dưới khóe mắt.
“Thẩm Vọng, đúng là không phụ lòng nha.”
Thẩm Vọng rũ mắt, đối với việc tôi bắt nạt, làm nhục hắn đã sớm quen thuộc như một thói quen.
“Anh dầm mưa xếp hàng lâu như vậy mới mua được, đều do tay tôi bị trượt không cầm được.”
“Cứ như vậy lau đi thật đáng tiếc.”
Tôi dừng một chút, nâng chân lên trước mắt hắn, mu bàn chân căng thẳng.
“Hay là, anh ăn đi.”
Lời này vừa nói ra, khu bình luận trên màn hình bắt đầu nổ tung.
[Tôi khinh! Nha đầu chết tiệt này chơi thật ác nha!]
[Mẹ nó, dám nhục nhã nam chính như vậy, không hổ là nữ phụ ác độc.]
Thẩm Vọng ngước mắt nhìn tôi.
Đôi mắt hẹp dài đen kịt như mực, tựa như một tấm lưới khổng lồ, sắp nuốt chửng tôi.
Mũi chân chạm vào hàm dưới của hắn, lạnh như băng.
Tôi cong môi: “Sao? Không muốn?”
[A a a, chị nữ phụ thật sự là muốn chết.]
[Nhưng tôi cảm thấy biểu tình của nam chính hình như rất sảng khoái.]
[Cái rắm, ánh mắt nam chính nhìn cô ta, rõ ràng là muốn giết chết cô ta.]
“Vậy sao?”
Tôi đặt chân xuống, giẫm lên đùi Thẩm Vọng.
Kem quệt vào áo sơ mi đen của hắn.
Không chút để ý nói:
“Muốn giết tôi sao? Thẩm Vọng.”
2
Nửa năm trước tôi bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư.
Bác sĩ nói tôi sống được tối đa một năm.
Lúc này có một hệ thống tìm tới tôi.
Thì ra tôi đang sống trong một quyển sách.
Nam chính ban đầu ở với nữ phụ ác độc, bị cô ta nhục mạ hành hạ. Sau đó, hắn hắc hóa và báo thù.
Cuối cùng được nữ chính cứu rỗi, hạnh phúc mỹ mãn về sau.
Mà nữ phụ ác độc vốn được định trước đột nhiên bỏ giữa chừng, mặc kệ diễn biến cốt truyện.
Vì thế hệ thống tìm tới tôi, nếu thành công sẽ cho tôi một thân phận để sống sót.
Dù sao tôi đối với hiện giờ cũng không có cách nào khác, vì thế tôi liền đồng ý.
Chỉ là tôi không nghĩ tới nam chính sẽ là Thẩm Vọng.
Tôi và Thẩm Vọng ở một mức độ nào đó, miễn cưỡng được gọi là thanh mai trúc mã.
Hắn là con trai của người hầu cũ của nhà tôi, trước năm 17 tuổi vẫn ở nhờ nhà tôi.
Thành tích tốt, tính tình lạnh lùng.
Chúng tôi không nói chuyện nhiều.
Tôi tìm thấy hắn trong một quán bar cho người đồng tính.
Hắn thiếu tiền.
Bị người ta lừa và bỏ thuốc.
Khi tôi tìm thấy hắn, hắn đang dùng mảnh vỡ chai rượu kề vào cổ người đàn ông béo phì.
Máu theo cổ tay mà chảy xuống.
Tôi vẫy tay, vệ sĩ kéo Thẩm Vọng ra, kéo người đàn ông mập mạp kia ra khỏi phòng.
Thẩm Vọng nhìn về phía tôi.
Lạnh lùng, âm trầm, tàn nhẫn.
Giống như con thú.
Thuốc làm cho hắn mất đi lý trí cuối cùng.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, tôi cởi áo khoác ra.
“Anh biết tôi là ai không?”
Thẩm Vọng khó chịu thở hổn hển: “Đại, đại tiểu thư.”
“Không, là chủ nhân.”
Tôi né tránh sự đụng chạm của hắn, cười ác liệt: “Thẩm Vọng, cầu xin tôi đi.”
Thẩm Vọng giật mình.
Một hồi lâu sau.
Giương mắt nhìn tôi.
“Làm ơn giúp tôi, chủ nhân.”
3
Tôi: “Hệ thống, Thẩm Vọng đang hắc hóa bao nhiêu % rồi?”
Hệ thống: “26%”
???
Tôi nhục mạ Thẩm Vọng gần bốn tháng, ngay cả cư dân mạng cũng cảm thấy hắn muốn giết tôi vậy mà mới có 26% thôi sao.
Còn tiếp tục như vậy thì không đợi được ngày Thẩm Vọng hắc hóa, tôi đã chết trước rồi.
Tôi cụp mắt đánh giá Thẩm Vọng.
Nửa ngày.
Tôi gọi hắn: “Quần áo kia, cởi ra đi.”
Thẩm Vọng đứng lên: “Tôi đi tắm trước.”
Tôi không kiên nhẫn lặp lại một lần: “Tôi nói anh, cởi quần áo ra.”
Hắn nhìn tôi.
Theo tiếng “lạch cạch” của khóa thắt lưng.
Vai rộng eo hẹp.
Thân hình đẹp đấy.
Nếu như mặt trên không có các loại vết xước, thì càng đẹp hơn.
Thẩm Vọng trần truồng, trầm mặc kéo ngăn kéo ra.
Bên trong chứa đủ loại đồ chơi tra tấn.
Tôi bước chân trần trên sàn nhà và đến trước mặt hắn.
Thẩm Vọng gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi, môi mỏng mím chặt.
Tôi quơ quơ đồ trên tay hắn, cúi người.
Dưới sự kinh ngạc của hắn, lấy hộp thuốc trong ngăn kéo tầng dưới ra.
“Ngồi xuống, bôi thuốc.”
[Không phải Khương Vãn thích nam chính để lại nhiều vết sẹo ở trên người sao, cho nên cũng không cho phép nam chính bôi thuốc mà?]
[Tôi xem xem? Nữ phụ này lại muốn làm cái quái gì đây!]
Hiển nhiên Thẩm Vọng cũng cho là như vậy.
“Cô muốn làm gì, nói thẳng đi.”
Thẩm Vọng không có biểu tình gì.
Tôi không nói gì, ép thuốc mỡ ở ngón tay, bôi lên ngực hắn, nhẹ nhàng thổi thổi.
Có thể là thuốc mỡ có chút lạnh, cơ thể Thẩm Vọng vô cùng căng thẳng.
Tôi nhíu mày nhìn hắn, phòng lạnh như vậy sao cơ thể lại nóng như vậy.
Lại bị tôi giày vò đến phát sốt?
Tôi giơ tay chạm trán Thẩm Vọng, bị hắn né tránh.
“Cô đã nói, tôi chỉ là món đồ chơi cô mua được.”
Cổ họng Thẩm Vọng có chút khàn: “Không cần phải đánh, rồi lại cho kẹo.”
“Ừm, không sai.”
“Nhưng hình như tôi thích món đồ chơi này rồi.”
Đồng tử Thẩm Vọng đột nhiên co rút lại.
Tôi nhìn chằm chằm hắn, sầu não nói:
“Thẩm Vọng anh dạy tôi xem nên làm cái gì bây giờ?”
4
Thẩm Vọng nghiêng đầu tránh ánh mắt của tôi, lòng bàn tay siết chặt.
Gương sát đất bên cạnh phản chiếu rõ ràng vết đỏ trên người hắn.
Một lúc sau, giọng Thẩm Vọng vang lên vẻ châm biếm:
“Đây chính là cái cô gọi là thích ư?”
Tôi giẫm lên mu bàn chân hắn, cơ thể dán sát vào nhau.
Hơi thở hỗn loạn phả ra bên tai tôi.
Tôi bẻ hàm dưới của hắn, nhẹ giọng nói: “Cho nên, anh là đang trách tôi sao?”
Đầu ngón tay còn dính chút thuốc mỡ, một đường đi xuống phía dưới.
“Khương Vãn, rốt cuộc cô muốn làm gì!”
Nhìn đôi bàn tay làm loạn của tôi, lồng ngực hắn phập phồng.
“Thích anh cho nên muốn đối xử tốt với anh một chút.”
Thẩm Vọng bỗng dưng đẩy tôi ra, nói giọng căng thẳng: “Cô dựa vào cái gì mà nghĩ rằng tôi sẽ tin?”
“Cả đời này tôi chưa từng bôi thuốc cho bất cứ ai.”
Tôi bôi thuốc mỡ lên đầu ngón tay một lần nữa, xoa ngực hắn.
Đôi mắt sáng nhìn nhìn, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên:
“Thẩm Vọng, anh là người đầu tiên.”
Trên mặt Thẩm Vọng hiện lên một chút sững sờ.
Đôi mắt đen gắt gao khóa chặt tôi, tìm kiếm dấu vết tôi đang nói dối.
Bình luận lại điên cuồng hiện lên:
[A a a! Tỷ tỷ quyến rũ tôi đi! Tôi có thể!]
[Ngàn vạn lần cũng không nên tin tưởng cô ta, cô ta chính là nữ phụ ác độc không có lương tâm!]
[Nam chính anh tỉnh táo một chút đi!]
Thẩm Vọng lui về phía sau hai bước, kéo dài khoảng cách với tôi.
“Cô là đại tiểu thư Khương gia, muốn cái gì thì có cái đó.”
Hắn rũ mắt, giọng nói lạnh như băng: “Tôi không có gì đáng để cô thích.”
“Sao lại không có?”
Tôi cong cong môi, xoa mặt hắn: “Ví dụ như khuôn mặt này của anh, tôi cũng rất thích.”
Thẩm Vọng giật mình: “Cô thích mặt của tôi?”
Một giây sau, hắn ngước mắt nhìn tôi.
Không biết tại sao lại đột nhiên nổi giận.
“Vì vậy, nếu tôi không có khuôn mặt này, cô sẽ không nhìn tôi dù chỉ một lần.”
“Đúng không?”
5
Quầy bar với ánh sáng lờ mờ.
“Đồ chơi của cậu làm cậu không vui à?”
Triệu Tình rót rượu, nghiêng đầu nhìn tôi.
Tôi dựa vào sô pha, miễn cưỡng nói: “Mình thả hắn ra rồi.”
“Mình đã có nói qua tính tình Thẩm Vọng lạnh lùng, không thú vị lắm.”
“Ừ, đúng là không thú vị lắm.”
Tôi ngửa đầu nhả ra một vòng khói trắng, bất thình lình nói: “Đã tháng năm rồi.”
“Đúng vậy, tháng năm thì sao vậy?”
Triệu Tình như là nhớ tới cái gì, giọng nói hơi hưng phấn:
“Đúng rồi, nghe nói cậu đang theo đuổi một người?”
“Ai vậy, mặt mũi ra sao?”
Tôi búng tro tàn: “Là người cậu vừa nói rất nhàm chán kia.”
“Cái gì! Cậu đang theo đuổi – -”
“Chị, bây giờ chị cũng chỉ có thể uống những loại rượu này thôi à.”
Ánh sáng che khuất bóng người trước mắt, tôi ngẩng đầu lên.
Là Khương Nhã.
“Chị sao?” Tôi cười lạnh: “Mẹ tôi chỉ sinh ra một mình tôi.”
“Hơn nữa tôi uống cái gì thì liên quan gì đến cô?”
Khương Nhã cười duyên: “Hay là chị quỳ xuống nhận lỗi, em sẽ cầu xin ba, cho chị về nhà.”
“Khương Nhã, con mẹ nó cô – -”
Triệu Tình cầm lấy chai rượu trên bàn.
Tôi vỗ vỗ bả vai cô ấy để trấn an.
“Một đứa con hoang rác rưởi.”
Tôi đứng dậy, cúi người tới gần.
“Yên phận ở trong cống rãnh không tốt sao?”
“Sao cứ luôn muốn thể hiện ngay trước mắt tôi thế?”
Khương Nhã cứng cổ: “Thế nào? Muốn ra tay.”
Tôi cong cong môi: “Sao tôi phải làm bẩn tay mình chứ.”
Một giây sau, rượu vang đỏ đổ xuống đầu cô ta.
Tôi ghé sát vào ngửi ngửi, nhíu mày chán ghét:
“Đáng tiếc chai rượu đỏ năm vạn một bình này cũng không che giấu được mùi hôi thối trên người cô.”
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn tới.
Mà mặt mũi chính là mạng sống của Khương Nhã.
Khương Nhã tức giận giậm chân.
“A – -”
Tôi nghiêng đầu, ngón tay lau khóe môi, có máu.
Mặt như bị lửa đốt đến nóng bừng.
“Khương Vãn, con mẹ nó cô còn tưởng rằng cô là đại tiểu thư Khương gia sao?” Khương Nhã tức giận đến mức bên tai đỏ bừng, kêu gào:
“Mẹ cô đã chết rồi, không ai bảo vệ cô đâu!”
“Tôi muốn giết cô, chỉ mất vài phút thôi!”
“Vậy sao?”
Tôi nhếch môi, ném mẩu thuốc lá vào ly rượu của Khương Nhã.
Cầm lấy chai rỗng trên bàn, đập mạnh đáy chai vào mép bàn, trở tay đâm vào mu bàn tay Khương Nhã.
Máu tươi đầm đìa.
Tôi cũng không thèm ngước mắt nhìn, lau tay tỏ thái độ khinh thường:
“Đánh tôi, cô cũng xứng sao?”
Tôi quay lại lấy túi xách để đi.
“Tránh ra, tránh ra!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng.
Cánh tay bị giữ chặt.
Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng từ sau lưng truyền đến, mang theo mùi thơm quen thuộc.
Cái chai lẽ ra phải rơi vào sau đầu tôi.
Giờ phút này lại ở trên gáy Thẩm Vọng.