Vãn Tương Phùng - Chương 4
6
Gần đây, Vương Lam Duẫn đau đầu vô cùng. Một bên là cữu cữu bên mẹ ruột đến hỏi xin tiền để đánh Nam Khâu.
Bên là cữu cữu bên mẹ kế vì đứa con trai nhỏ vô cớ chết trong cung mà yêu cầu nàng đưa lời giải thích.
Hai bên đều làm loạn, khiến nàng lên triều nữa.
Trong ngự thư phòng, Vương Nhĩ quỳ ngay ngắn, vẻ mặt nhận thành khẩn.
“Chuyện bảo ngươi điều tra thế nào ?”
Cái chết của Lệnh Hà năm xưa nàng nghi ngờ là dàn dựng. Mỗi khi chút manh mối, chẳng bao lâu xóa sạch.
Người , chắc hẳn là một kẻ lợi hại.
Hơn nữa, nàng nghi ngờ cái chết của Thành Thị Quân cũng liên quan đến chuyện .
Vương Nhĩ cúi đầu thấp hơn nữa.
“Đừng với là ngươi điều tra gì. Năm đó, Vương Diễm bảo giữ ngươi , còn nghĩ ngươi là năng lực.”
Người chính là cô nhi do gia tộc Vương năm xưa để , những năm qua làm tâm phúc của Vương Lam Duẫn, giúp nàng xoay sở chốn triều đình.
“Có chút manh mối, , dường như ở trong cung. Bệ hạ thử nghĩ kỹ xem, còn sót ai đó bề ngoài lời nhưng thực chất phản nghịch ?”
“Cho ngươi hai ngày, cho một phạm vi đại khái.”
Vương Nhĩ quỳ đất thở dài: “Bệ hạ, thần cố gắng nữa, thần cũng cung.”
Nữ đế cao lạnh lùng : “Vậy thì tự thiến .”
Vương Nhĩ lập tức cáo lui.
Hiện nay, trấn thủ biên cương là vị lão tướng ngày , giờ đã là nguyên soái một phương.
Để cảm ơn ân huệ của Vương Lam Duẫn, mỗi năm ông đều tặng vài thiếu niên ngoại tộc xinh cung.
Năm nay, ông vẫn ngoại lệ mà gửi vài .
Nữ đế lạnh lùng hồi thư, lần gửi ít bạc, đừng gửi mấy thứ vô dụng.
Nữ đế bận đến nỗi kịp ăn bữa trưa, còn thì nhàn nhã hơn nhiều.
Trên đường về cung điện của , một con chó nhỏ cắn gấu quần, dứt khoát dẫn nó về nơi ở của .
Chó con thích ăn bánh đậu xanh, cũng thích uống trà ngọt, mắt nó, ngày càng thêm trìu mến.
Lệnh Hà cũng thích những thứ .
Nhìn chó con, càng cảm thấy nó giống hệt con trai lớn của .
Nghĩ , tự lẩm bẩm: “Ta đúng là hồ đồ, cảm thấy ngươi giống hệt Lệnh Hà.”
Không ngờ chó con xong liền sủa mấy tiếng phấn khích, còn vòng vòng.
Ta ngờ vực: “Không ngươi cũng tên là Lệnh Hà chứ?”
Chó con phấn khởi gật đầu.
Ta ôm đầu, bọn trẻ bây giờ đúng là quái đản, đặt cho nó cái tên .
7
Từ khi đầu quân cho nữ đế, cuộc sống cũng coi như thỏa, trong cung cũng nhiều thêm đám thị vệ phục vụ.
Đây là điều duy nhất hài lòng, thân thể biết võ công, tránh mấy đó cũng cực kỳ vất vả.
Buổi tối, lấy cớ cơ thể khỏe mà ngủ sớm, chỉ để nửa đêm lén lút đến lãnh cung xem xét.
Thật trùng hợp, gặp nữ đế cũng xuất quỷ nhập thần, bên cạnh còn một nam nhân.
“Bệ hạ, chậm chút, thần từng học võ mà.”
“Ơ, khác ở đây?” Người đánh giá, cũng .
Vẻ ngoài thư sinh yếu đuối, chịu nổi một đòn.
nữ đế bệ hạ nhướn mày: “Ngươi ở đây?”
Ta thu ánh mắt, mỉm :
“Lần , gặp kẻ , bỗng nhớ đến cố nhân, nên đến đây xem thử.
“Còn bệ hạ, nửa đêm thế , chẳng lẽ tới đây để tư hội?”
Người đảo mắt, đó hì hì: “Bệ hạ xưa nay thích chơi kích thích, đúng bệ hạ?”
Nói xong còn e thẹn đấm nữ đế một cái.
nữ đế lạnh lùng: “Ngươi giỏi thế, chắc tài làm thái giám, là ngày mai tự thiến .”
Người lập tức im lặng, ngoan ngoãn theo phía nàng.
Ta để ý đến hai , trong.
Nhìn thế nào cũng thấy đây là một cung điện bỏ hoang bình thường.
Ta quan sát xung quanh, vẫn thấy chút khác biệt. Trên mảnh đất hoang đầy cỏ dại, mơ hồ thể thấy một con đường nhỏ.
Ta một gian phòng bên cạnh, căn phòng đã bỏ hoang nhiều năm.
dính chút bụi nào, hẳn là thường xuyên đến.
Giọng của nữ đế vang lên phía : “Ân quý quân quả thật quen thuộc hoàng cung.”
Ta nhún vai: “Trước đây từng ở đây vài ngày, lúc rảnh rỗi cũng dạo.”
Ta bức bích họa trong phòng, nghĩ thầm: “Quả nhiên cửa ngầm.”
Ngay lúc chuẩn mở cửa, nữ đế đột nhiên giữ tay .
“Ta đại khái đã biết là ai , Ân quý quân, hôm nay dừng ở đây thôi.”
Người đàn ông bên cạnh vội vàng chen : “Là ai ? Là ai ?”
“Là từng là Vãn Chiêu nghi, Hầu Uyển Uyển.” Ta lạnh nhạt .
8
Người từng nhốt oan trong lãnh cung vì vụ án đầu độc – Vãn Chiêu nghi, thủ đoạn quả thực thua kém bất kỳ nam nhân nào.
Từ khi nào mọi chuyện bắt đầu như ? Bao nhiêu năm qua chẳng hề biết.
“Có lẽ bởi vì nàng cam lòng. Không cam lòng khi tài năng đầy mà chỉ thể cung làm phi.
“Không cam lòng vì sinh con gái mà mất cơ hội tranh đoạt ngôi thái tử. Không cam lòng khi mưu tính bấy lâu mà ngai vàng cuối cùng rơi tay một kẻ ngoại tộc như .”
“Quả nhiên nữ đế bệ hạ hiểu .” Một giọng nhẹ nhàng vang lên phía , một nữ nhân mặc hoa phục màu tím đó, mỉm mọi .
Hóa thực sự là Hầu Uyển Uyển.
“Bệ hạ dẫn hai tên vô dụng tới đây mà phá cục diện của , chẳng quá coi thường .”
Nữ đế chậm rãi mở lời: “Chiêu nghi nương nương quả nhiên thủ đoạn cao minh, dám đem đùa bỡn trong lòng bàn tay. vài câu hỏi thỉnh giáo.”
Hầu Uyển Uyển phất tay, đám cung thủ bên cạnh nàng lùi một bước.
“Ngươi hỏi . Ngươi là một đối thủ tệ, đáng để phí chút thời gian.”
“Tiên hoàng do ngươi giết? Tạ Lệnh Hà do ngươi hạ thủ? Trình Hộc của ngươi?
“Và, dịch bệnh ở Quan Châu do ngươi thao túng?”
“Ngươi đã đoán , cớ gì còn hỏi? Tạ Thịnh điểm gì cũng , chỉ là quá nhân từ. Nếu là , đã sớm nhổ cỏ tận gốc cả dòng dõi phế thái tử. Ngươi xem, cỏ dại tận diệt, gió xuân thổi qua sinh sôi, cuối cùng chết trong tay những .”
“Còn về Tạ Lệnh Hà, thừa nhận xuất sắc, dáng dấp của một minh quân.
“ ai bảo nhược điểm. Ta chỉ truyền tin rằng ngươi sắp chết, thế là liền lao cạm bẫy. Làm đế vương, nhược điểm là .
“Dịch bệnh thì ? Ta chỉ đẩy nhanh tiến trình của nó. Nếu chuyện làm lớn, loại trừ bọn họ.
“Điều duy nhất tính sai, chính là đã xem nhẹ ngươi. Tưởng ngươi chỉ là kẻ hữu dũng vô mưu, ngờ tâm cơ sâu đến . Nghĩ , Tạ Thịnh đúng là tiếc dạy ngươi mọi thứ.”
Nữ đế vỗ tay, dường như thấy thú vị: “Trẫm thực sự ngưỡng mộ ngươi. ngươi quá tàn độc, vì mục đích mà bất chấp tất cả, cuối cùng cũng xứng làm đế.”
Vừa dứt lời, một mũi tên từ trong bóng tối bay , cắm thẳng tim Hầu Uyển Uyển.
Hầu Uyển Uyển dường như thể tin nổi, phía .
Những đều là nam sủng mà Vương Lam Duẫn gọi là tâm phúc.
9
“ như ngươi , làm dám đến đây một .
“Kể từ khi ngươi giết Thành Thị Quân, ngươi đã bại lộ. Còn chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”
Vương Lam Duẫn mỉm , nụ dịu dàng nhưng đầy vẻ đáng sợ.
“Còn về những ngươi mang đến để ép cung, đã sớm Hồ Thừa bắt gọn. Ngươi sẽ nghĩ rằng ông chỉ biết tặng mỹ nam cho trẫm chứ?”
“Ngươi khổ cực đưa nhị công chúa lên ngôi, chẳng lẽ xem nàng đủ tư chất? Vì một đàn ông, nàng sẵn sàng bán ngươi. Ngươi yên tâm, nàng đã . Ngươi cũng cần quá lo lắng, cả chín tộc của Hầu phủ đêm nay sẽ xuống đó cùng ngươi.”
Nói , nàng rút từ trong tay áo một con dao, tự tay tiễn Hầu Uyển Uyển đoạn cuối.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ phía , những thuộc hạ Hầu Uyển Uyển mang tới đều tiêu diệt.
Nhìn nữ đế bệ hạ hiện giờ, lặng hồi lâu.
Đứa trẻ , mạnh hơn tưởng nhiều.
Có lẽ nàng mới thực sự là một đế vương xứng đáng.
Từ cung biến, còn gặp Niệm Niệm nữa.
Nàng bận, bận thu dọn tàn cuộc, bận thực hiện cải cách.
Đám nam nhân trong hậu cung đưa các nơi. Người học thức cử đến cung học làm thầy.
Kẻ gì thì nuôi ngựa, tài giỏi làm mưu sĩ.
Chỉ , ở hậu cung vô công rỗi nghề.
Núi tìm , tự tìm núi.
Trong ngự thư phòng, nàng đang phê tấu chương, khẽ gọi: “Niệm Niệm.”
Nàng miễn cưỡng tới, đôi mắt rũ xuống của nàng, nhịn :
“Đã nhận , còn lẩn tránh?”
“Nếu nhận, cũng làm phiền. Hơn nữa, bây giờ trở nên đáng sợ như , chút dám gặp .”
Ngực đau nhói như ong chích: “Sao thể? Niệm Niệm xuất sắc như , vui mừng còn kịp.”
Đứa trẻ ấm ức: “Ta kịp gặp lần cuối, cũng bảo vệ Lệnh Hà. Ta thật sự hối hận, hối hận vì tuổi trẻ bồng bột, cho rằng thể chống mọi bất công.”
Ta xoa đầu nàng, nhưng vương miện ngọc của đế vương, thu tay .
Nàng đã là trưởng thành, cần cách an ủi trẻ con nữa.
“Niệm Niệm, hãy tha thứ cho bản thân. Đời mười phần như ý thì đã chín, nàng đã làm . Lệnh Hà cũng sẽ trách nàng.”
Nước mắt nàng rơi từng giọt lớn xuống đất, tựa như rơi hết tim .
Đứa trẻ của , rõ ràng từng là một thiếu nữ hào hiệp, thích hành hiệp trượng nghĩa.
Những năm qua, một nàng đã vượt qua thế nào?
“Khi , mơ thấy sắp chết. Ta điên cuồng chuyện với trong mơ, gọi tỉnh . Ta đưa về nhà, nhưng đáp .”
Ta suy nghĩ một lúc, : “À, chắc đã thấy . Khi đó thực sự nàng đưa về. Chúng cũng coi như đã từ biệt trong mơ .”
Nàng lau nước mắt, hỏi: “Giờ đây, tới để từ biệt ?”
“ , thăm Lệnh Hà.”
Lệnh Hà của mãi mãi ở Quan Châu. Là một cha, thể đến thăm con?
“Được, sẽ cùng .”
Cứ thế, hai một chó rời hoàng thành trong đêm.
Nhìn chú chó nhỏ màu trắng, nhịn hỏi: “Sao đặt tên nó là Lệnh Hà?”
Nữ đế lạnh lùng thường ngày đang mơ màng ngủ, ngơ ngác mở mắt: “Nó tên Tiểu Bạch.”
Ta: “…”
Niệm Niệm tiếp tục ngủ gật, và con chó mắt đối mắt.
Ta ôm chó nhỏ, chắc chắn gọi một tiếng: “Lệnh Hà?”
Tiểu Bạch phấn khởi sủa một tiếng.
“Ngươi hiểu ? Nếu hiểu thì sủa một tiếng.”
Tiểu Bạch: “Gâu.”
Ta xúc động ôm chặt chó nhỏ. Chẳng lẽ đây thực sự là con trai ngoan của ?