Vãn Tương Phùng - Chương 1
01
Ta tên Tạ Thịnh, hoàng đế đời thứ năm của Đại Dận triều.
Mười năm tại vị, luôn tận tụy cần chính, hết lòng lo việc nước, cuối cùng bệnh chết trong hoàng cung.
Một giấc ngủ dài, khi mở mắt, phát hiện trọng sinh mười năm .
Hoàng hậu của đã trở thành nữ đế, còn là một nam sủng sủng ái trong hậu cung của nàng.
Lúc , nữ đế cầm lấy cằm , khẽ một tiếng:
“Là ai phái ngươi tới?”
Ta tiểu hoàng hậu năm xưa, giờ đây đã hóa thân thành một nữ đế mỹ lệ và lạnh lùng, trong lòng khỏi ngẩn ngơ.
Nữ hài non nớt trong ký ức đã trưởng thành, thoát khỏi nét ngây thơ ngày , giờ đây mỗi cái nhướng mày, mỗi nụ đều toát sự ung dung, điềm tĩnh.
Đôi mắt sáng rực của nàng lấp lánh ánh sáng của sự thấu hiểu thế gian.
Ta cố nén cảm giác ghê tởm, bắt chước giọng điệu của thân thể mà đáp lời:
“Nô chỉ là yêu thích bệ hạ, chẳng lẽ như thế cũng là sai ?”
Nụ mặt nữ đế dần biến mất. Nàng vỗ nhẹ lên mặt , giúp chỉnh áo:
“Đừng dùng gương mặt giống hệt mà những lời đáng ghét như . Nếu , trẫm e rằng sẽ nhịn mà giết ngươi.”
Đôi mắt lập tức trở nên sâu thẳm và lạnh lùng. Ta cảm nhận rõ ràng sát ý trong ánh mắt của nàng.
Con lớn , dễ lừa nữa.
Ta ngẩng đầu nàng, học theo cách nàng , chậm rãi hỏi:
“Bệ hạ thấy nô giống ai? Trong mắt bệ hạ, nô chỉ là một thế thân?”
Nàng chán ghét mặt , động tác dứt khoát:
“Nếu ngươi sốt ruột chết như , trẫm ngại thành cho ngươi.”
Ta thuận thế xuống chiếc giường mềm mại, thơm tho của nàng, ngắm đôi tay mảnh khảnh của thân thể . Đây đúng là một thân thể còn trẻ.
“Sao thế , bệ hạ? Sống biết bao, nô chỉ sống để bầu bạn với bệ hạ thôi mà.”
Có vẻ như nàng tiếp tục chuyện với nữa. Nàng vỗ tay, hai thị vệ âm thầm xuất hiện, kéo ngoài và ném xuống cửa tẩm cung.
Đợi thị vệ rời , một cung nữ bụng tiến lên nhắc nhở:
“Thưa ngài, ngài đừng manh động quá. Vị bệ hạ của chúng là ghét nhất những phu quân cố gắng leo lên giường. Ngài như thế , e rằng chủ tử của ngài cũng bảo vệ .”
Ồ, hóa chủ nhân thân thể quả thực là một gian tế.
Ta xoa xoa cái mông đau nhức vì ngã, cung nữ mỉm ôn hòa:
“Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở. Tỷ tỷ tên gì, lần để với chủ tử, để đề bạt tỷ.”
Sắc mặt nàng hòa hoãn chút ít, đỡ lên:
“Đề bạt thì cần, ngài hãy tự bảo trọng.”
Ta đáp lời, dựa ký ức của thân thể , lần mò tìm về nơi ở.
Hoàng cung mười năm đã vài thay đổi, mất nhiều công mới tìm chỗ của .
là một kẻ sủng ái, ngay cả một tẩm cung riêng cũng .
Khi bước , cửa đã ít thiếu niên ăn mặc diễm lệ đó. Người đầu là một thiếu niên mặc y phục đỏ rực, cợt ngạo nghễ.
Thấy , buông lời mỉa mai:
“Các ngươi mà xem, ai trèo lên giường của bệ hạ thì sẽ kết cục như thế !”
Cả đám đồng thanh đáp: “Vâng.”
Ta từng nghĩ cung đấu là chuyện của nữ nhân. Giờ đổi thân phận, mới phát hiện, hóa nam nhân cung đấu cũng chẳng kém, thậm chí còn trực tiếp hơn.
Khi trở nơi ở, phát hiện phòng đã phá phách đến mức hình dạng.
Xem thân thể thật sự khác ưa thích.
02
Tối đến, khi Thành thị quân chuẩn ngủ, phát hiện cạnh giường một bóng đen. Vì vốn nhát gan, nhịn hét toáng lên.
Bóng đen bước lên một bước, Thành thị quân nhờ ánh trăng mới rõ tới.
Không ma quỷ, mà là kẻ hôm nay đã to gan trèo lên giường nữ đế.
Thành thị quân tức giận, ôm lấy ngực mà tuôn một tràng:
“Này, tên mới đến, ngươi phòng riêng mà chạy đến đây làm gì?”
Ta ôm gối, như :
“Phòng của phá . Ta từ nhỏ đã yếu ớt, chẳng lẽ ngủ đất? Đành đến đây xin chen chúc với ngươi một chút.”
Thành thị quân như chuyện buồn , khoanh tay, lạnh một tiếng:
“Ngươi tính là cái thứ gì, cũng xứng cùng bản thiếu gia ngủ chung một chỗ? Còn mau cút ngoài, nếu sẽ gọi đấy!”
Ta ôm gối, thả xuống giường , mép giường, biểu diễn.
“Ngươi cứ gọi , dù chân , còn sợ gì kẻ giày?”
“À, ồn ào một hồi, lẽ bệ hạ sẽ biết mới nhập cung đã bắt nạt, chừng sẽ thương tiếc một chút.”
Thành thị quân vốn ghét nhất những tiếp cận nữ đế. Người mắt là kẻ duy nhất trèo lên giường mà trừng phạt, trong lòng ít nhiều chút kiêng dè.
Lời rõ ràng đã chạm điểm yếu của . Hắn vung tay, ngăn cản đám cung nhân định tiến lên:
“Thôi thôi, hôm nay cho phép ngươi ở đây, nhưng sáng mai ngươi cút ngay!”
Nghe , hài lòng:
“Vậy thì đa tạ Thành thị quân đã chứa chấp.”
Aiz, già , đã quen ngủ sớm, hôm nay náo loạn một ngày, mệt chết.
Ta ôm gối, lăn bên trong, giấc mộng đưa trở về thời điểm khi chết.
Khi bên bờ hồ cho cá ăn, đã nghĩ gì nhỉ?
Ta còn nhớ rõ, chỉ nhớ cái cảm giác cô độc vô tận bao trùm lấy .
—
Sáng hôm , khi tỉnh dậy, Thành thị quân đã còn giường. Ta ở ngoài sân ầm ĩ.
“Tên đó ngủ ngáy như sấm, còn mớ, cả đêm ngủ , tức chết mất!”
Những thị quân khác đồng loạt hưởng ứng:
“Thật khổ cho ngươi quá, may mà phòng ở xa, tìm tới.”
Ta thấy thú vị, từ một góc dậy, vẫy tay với :
“Vậy tối nay qua chỗ ngươi ngủ nhé, xa mấy cũng qua mà.”
“Không vội, sẽ đến từng phòng của các ngươi, ai bảo phòng phá tan chứ.”
Ta tiện tay ngắt một chiếc lá trong sân, cắn miệng, bọn họ hì hì.
Mặt trời chiếu lên ấm áp, bên đám trẻ tuổi đầy sức sống.
Những thứ từng ao ước, nay đều trong tầm tay.
Sống thật .
“Ngươi thật biết hổ!” Thành thị quân tức đến mức nhảy dựng lên, thiếu niên lông mày như vẽ, tràn đầy sức sống.
Ta tặc lưỡi hai tiếng, thầm nghĩ nữ đế thật sung sướng.
Lúc làm hoàng đế, hậu cung cũng chỉ mười mấy . Nàng thì , hậu cung đã sắp chật ních.
Một một cung điện còn đủ chia.
Khi khuyên nàng tìm phò mã, nàng còn chê loại , bây giờ cả hậu cung là những thế .
Miệng nữ nhân, đúng là lời lừa dối.
Thấy để ý, đà, hai tay chống nạnh, chỉ thẳng mặt mắng:
“Yêu nghiệt, chờ gặp bệ hạ, nhất định sẽ bảo nàng đuổi ngươi ngoài!”
Ta thản nhiên phất tay:
“Được thôi, ngươi cứ mà gặp nữ đế đã.”
Hắn tức đến mức giậm chân, nhưng cách nào.
Nữ đế thích nam sắc, thậm chí ghét bỏ thị quân tới gần. Những , ít nhiều đều mang sứ mệnh của gia tộc mà cung.
Không gặp nữ đế, tự nhiên trở thành nỗi đau của mỗi .
03
Buổi tối, nội thị thông báo phòng đã của Doanh Thiện Ty sửa sang xong.
Ta hài lòng. Tuổi trẻ đúng là , sức sống.
Thành thị quân ngoài cửa, lườm nguýt:
“Chẳng qua ngủ chung với một số nào đó.”
Ta ngước mắt liếc , đáp lời.
Ánh mắt khiến cảm thấy khó chịu. Loại ánh mắt thế nào nhỉ?
Mang theo sự cao ngạo như xuống thế gian, tựa như thanh kiếm sắc bén tuốt khỏi vỏ, đầy uy nghiêm và lạnh lùng.
Giống hệt nữ đế. Thành thị quân thừa nhận, nhưng trong lòng khỏi chút khiếp sợ. Hắn hừ lạnh một tiếng, xoay rời .
—
Ngày hôm , bước khỏi cửa thì thấy một đám cấm quân vây kín bên ngoài.
Đám thị quân thấy , đồng loạt lùi một bước. Một thị quân thân thiết với Thành thị quân chỉ thẳng mặt :
“Chính là ! Thành thị quân chỉ tranh cãi với , hơn nữa hai còn ngủ chung, chắc chắn là nhân cơ hội hạ độc hại chết Thành thị quân!”
Ta sửng sốt:
“Thành thị quân chết ?”
“Ngươi giả vờ gì chứ? Rõ ràng là ngươi tay, hơn nữa tối qua còn thấy ngươi ngoài!”
Nghe , đầu lĩnh cấm quân nhíu mày, một cái, vung tay:
“Bắt !”
Ngày thứ hai khi trọng sinh, tống ngục. Ai mà nghĩ chứ?
Thậm chí còn ngờ, ngục việc đầu tiên là đánh mấy roi.
Đánh xong, ai lời nào, mấy hung hăng lôi ngục giam.
Cơ thể yếu ớt, chẳng mấy chốc đã phát sốt. Ta còn thấy lạnh nữa, cả nóng hầm hập.
—