Vân Tiêu Vũ Tễ - Chương 4
Nhưng ấn tượng đầu tiên của họ về ta đều là thiển cận, hẹp hòi, không bằng được tỷ tỷ ôn nhu, đoan trang.
Ta tưởng mình sẽ không dựa dẫm vào người khác nữa, ta tưởng mình đã đủ mạnh mẽ:
“Nếu có thể, ta hy vọng lần này ta có thể tự mình sống một cách rực rỡ, cũng có thể để tỷ tỷ không còn bị trói buộc nữa.”
13.
Mùa đông cách ba năm lặng lẽ đến.
Trong khoảng thời gian này đã xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Kéo dài mãi, cuối cùng tỷ tỷ vẫn từ chối Bùi Túc.
Sau khi bảng vàng khoa xuân được công bố, thám hoa Lý Cẩm Hạo đến cầu hôn, tỷ tỷ đồng ý, cha tặng mười dặm gấm vóc làm của hồi môn.
Bùi Túc suy sụp, bị hoàng đế mượn cớ tước quyền nhiếp chính, khôi phục lại tước hiệu cũ do tiên hoàng ban là “Hiền.”
Còn ta thì gánh vác thánh chỉ đó, may là người biết chuyện không nhiều, kết quả cũng là điều Bùi Du mong muốn nên không bị trách phạt quá nặng, chuyện này cứ thế nhẹ nhàng trôi qua.
Năm nay tuyết vừa rơi, thân thể Bùi Du dường như đột nhiên trở nên tệ hơn, rất khó tập trung xử lý chính sự, dần dần buông tay cho ta.
Ta từ việc chỉ điểm trong ngực hắn, đến ngồi bên cạnh, cuối cùng là cầm bút, cái giá phải trả là nội tạng của ta dần dần suy yếu.
Than trong điện Cần Chính dần nguội lạnh, ta không ngừng run rẩy, xoa xoa đôi tay đang cầm bút son, sai Bùi Du đi thêm than.
Ngọn lửa liếm qua than bạc, bốc lên từng làn khói xanh, Bùi Du ôm lấy eo ta, không hài lòng lẩm bẩm: “Nguyệt Nguyệt, tấu chương này còn phải phê đến bao giờ? Trẫm đã đợi một canh giờ rồi.”
Ta vỗ vỗ đầu: “Bệ hạ cứ đợi thêm chút nữa, năm nay tuyết rơi nhiều, nhiều nơi gặp phải tuyết rơi, thần thiếp đang sắp xếp việc này, nếu không, sẽ có rất nhiều bách tính không đón được năm mới.”
Bùi Du không nói gì nữa, vuốt ve đuôi tóc ta, một lúc sau mới nói: “Nguyệt Nguyệt có nghe nói Bùi Túc có thêm một đứa con trai không?”
“Chưa từng.” Ta tập trung vào bút mực đỏ tươi, mỗi một đạo chỉ của ta có thể liên quan đến hàng trăm gia đình, thực sự không có hứng thú nói về những người không liên quan.
“Bùi Túc vì một nữ nhân mà muốn chết muốn sống, để bày tỏ ý không lấy ai khác, hắn đã nhận một đứa trẻ ở Từ An Đường, hy vọng người ta hồi tâm chuyển ý.” Hắn trêu chọc kể cho ta nghe.
Ta không muốn nói chuyện vớ vẩn với hắn.
Kể từ khi hắn giao chính sự cho ta, hắn chỉ biết quan tâm đến chuyện gia đình của các đại thần, không giống một bậc đế vương, ngược lại giống như một phụ nhân bình thường:
“Đứa trẻ đó tên là Bùi Tụng An, nghe nói là Bùi Túc cầu xin phu nhân Hàn Lâm đặt tên.”
Bút của ta khẽ quệt, để lại một vệt mực.
An An.
Ta không biết đã mơ thấy đứa con trai của mình bao nhiêu lần.
“Đã là hài tử của Bùi gia và Tống gia, không bằng ghép hai họ này lại, gọi là Bùi Tống đi.” Lúc đó, giọng điệu của Bùi Túc rất bình tĩnh, không có chút kinh hỉ nào của người mới làm cha.
Nhưng ta chỉ đắm chìm trong khuôn mặt ngủ say ngon lành của đứa trẻ và trong giấc mơ đẹp về một gia đình: “Đâu có đứa trẻ nào có tên là ghép họ của cha mẹ, không bằng gọi là Tụng An đi, ta hy vọng nó cả đời bình an trôi chảy.”
Lễ đầy tháng của Bùi Tụng An do quản gia của phủ Hiền Vương tổ chức, ta lấy cớ thân thể không khỏe, không đi cùng Bùi Du, hắn tỏ ra rất thất vọng.
Sau khi trở về, hắn hào hứng kể cho ta nghe đứa trẻ đó đáng yêu như thế nào, lúc đầy tháng thì không muốn cầm gì cả, chỉ nắm chặt tay hắn không buông.
Cuối cùng, hắn dựa vào vai ta: “Nguyệt Nguyệt, nàng nói chúng ta có thể có con không?”
Ta giả vờ cười nói “Thuận theo tự nhiên.” nhưng trong lòng không khỏi nghĩ đến Hồ phi và cái trống bỏi.
Bùi Du bây giờ luôn tỏ ra yếu đuối, mọi chuyện đều hỏi ý kiến ta, khiến ta suýt quên mất sự tàn bạo, đen tối trước đây của hắn.
Sau đêm đó, không còn thái giám nào mang thuốc tránh thai đến nữa, nhưng ta cũng không mềm lòng.
14.
Sáng sớm, Chỉ Lan giọng điệu bình thản nói với ta, hoa mai đã nở một cành và ta đã có tóc bạc.
Nàng đã có thể thành thạo ghép một bộ da hoàn chỉnh vào một con vật khác, khâu lại không để lộ dấu vết.
Ta nhân lúc phê tấu chương nhờ Bùi Du chải đầu cho ta, quả nhiên hắn kinh hô: “Nguyệt Nguyệt, sao nàng lại có tóc bạc rồi?”
Ta cố đè khóe môi đang cong lên, khóc lóc kể lể sự bất mãn khi mình phải ở sau màn, thuận lý thành chương yêu cầu hắn cho phép ta buông rèm nhiếp chính.
Sáng hôm sau, Bùi Du đưa ra đề xuất “Hai thánh cùng trị”, tiếng phản đối không dứt bên tai, đặc biệt là lời lẽ của Đường Như Trưng là gay gắt nhất.
Bùi Du trên long ỷ ho khan không ngừng, ta chủ động từ tẩm cung đi ra trước mặt quần thần:
“Đã Đường công phản đối, vậy ta xin hỏi Đường công ba câu.”
“Đạo làm quan, là người có năng lực làm, hay là người hiền đức làm?”
Đường Như Trưng hít một hơi chuẩn bị trả lời, nhưng lại thấy Bùi Du đã ngừng ho, ánh mắt như đuốc nhìn chằm chằm vào ông ta.
Lúc này, nếu ông ta trả lời là người hiền đức thì có ý ám chỉ đến Bùi Túc trước đây được phong là Hiền Vương, ông ta không dám.
Ta vốn không định để ông ta trả lời: “Ta biết Đường công muốn nói là người vừa có năng lực vừa có đức, nhưng xin hỏi chư vị trong triều, ai dám nói mình có cả hai?”
Quần thần im lặng.
“Đường công tự ví mình như Ngụy Trưng, không sợ uy quyền, cũng thực sự có một tấm lòng trung quân, nhưng có những chuyện không phải chỉ nói miệng là được.”
“Đường công thấy chính sách cứu trợ mùa đông năm nay thế nào?”
Đường Như Trưng có chút không hiểu, nhưng vẫn trả lời thành thật: “Bệ hạ, chính sách này của ngài là đại tài, trước tiên miễn tiền thuê đất cho nông hộ để tỏ lòng quân ân, sau đó phân phát vật tư để cứu trợ tình hình hiện tại.”
“Còn chưa kể đến việc sắp triển khai thủy lợi ở những nơi bị thiên tai…” Ông ta càng nói càng kích động.
“Đó là chủ ý của ta.” Ta không kiên nhẫn ngắt lời ông ta.
“Cho phép ngươi nhảy nhót như vậy, quả thực là chủ ý của quý phi.” Bùi Du bổ sung.
Ta liếc mắt đưa tình với Bùi Du, khoe bộ trang phục phượng hoàng trên người: “Ta tuy là quý phi, nhưng bệ hạ không có con nối dõi, ta chính là chủ nhân của hậu cung. Cùng bệ hạ xử lý chính sự, có gì không được?”
“Nương nương tuy nói vậy, nhưng không có con nối dõi, ai có thể đảm bảo người sẽ trả lại chính quyền cho bệ hạ?”
“Yêu phi, bản thân không sinh được còn hãm hại các phi tần khác. Nữ nhi của thần chính là bị ả ta hại chết, xin bệ hạ minh giám!”
Một người ở cuối hàng quan văn bước nhanh tới, ta nhìn kỹ, chính là cha của Hồ phi, một viên cấp sự trung.
Xem ra tin tức năm đó của ông ta không được thông suốt lắm, đây chẳng phải là cố tình vạch áo cho Bùi Du xem lưng sao.
Không cần ta ra tay, Bùi Du rút kiếm của thị vệ bên hông, một kiếm ngăn chặn những lời bất kính tiếp theo của ông ta, sau đó lại ho khan.
Ta chỉ liếc mắt, người trên mặt đất nhanh chóng được phủ một tấm vải trắng.
Ta bước xuống bậc thang, tiến lại gần tai Đường Như Trưng đang quỳ: “Đường công cho rằng, là ta không muốn có con? Ngài nên biết rõ, là ta không muốn hay là bệ hạ không thể.”
“Ta ngược lại hy vọng Đường công có thể dâng tấu lên bệ hạ, nói rằng bản cung làm loạn triều chính, không có lợi cho con nối dõi. Chỉ là lần này, bản cung có thể bảo vệ Đường công hay không thì không biết được.”
Ông ta chỉ ngay thẳng chứ không ngu ngốc.
Không để ý đến thân thể đang run rẩy của Đường Như Trưng, ta vừa đi vừa dùng ánh mắt tuần tra quần thần:
“Ta không có ý tẫn kê ti thần*, chỉ là bệ hạ long thể không khỏe, đối với quốc gia, không nên quá sức, đối với gia đình, ta thương xót phu quân của mình.”
*Tẫn kê ti thần: gà mái gáy vào sáng sớm giống như gà trống, ý nói gà mái mà đi báo sáng. Nghĩa bóng là việc của đàn ông mà phụ nữ làm thay.
“Câu hỏi cuối cùng này, không chỉ hỏi Đường công, ta cũng hỏi chư vị.”
“Trong ba năm, mọi mệnh lệnh do bản cung ban ra, có hại cho quốc gia không? Có bất trung với quân vương không? Có bất lợi cho bách tính không?”
Trong bối cảnh thái giám thành thạo kéo thi thể đi, lau sạch vết máu trên mặt đất, quần thần hô vang “Bệ hạ vạn tuế”: “Nương nương thiên tuế.”
15.
Ta rất ít khi nhìn thấy Bùi Túc ở triều đình, thỉnh thoảng nhìn thấy cũng là bộ dạng say khướt, rõ ràng là đến điểm danh.
So với hắn, Lý Cẩm Hạo, tân khoa Hàn Lâm này lại như cá gặp nước trên quan trường, hắn đối với ta luôn giữ thái độ không kiêu ngạo không tự ti, có chiếu chỉ thì cố gắng hoàn thành, không có chiếu chỉ thì chuồn mất.
Nghe nói tỷ tỷ và cô em chồng làm đạo sĩ của nàng cùng nhau đi vân du rồi, ngay cả Lý Cẩm Hạo cũng rất khó liên lạc.
Mỗi khi nhắc đến tỷ tỷ, hắn đều có vẻ vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ.
Ta vẫn không nhịn được, đến phủ Hiền Vương gặp đứa trẻ đó.
Nó đã gần hai tuổi, trèo lên án thư, yên lặng cầm bút vẽ bậy, làm mực đen lem luốc cả người.
Bùi Túc ngồi bên cạnh uống rượu, lạnh lùng nhìn.
Ta vội vàng bế đứa trẻ lên, mắng hắn: “Bùi Túc, ngươi làm cha kiểu gì vậy? Đã nhận nuôi đứa trẻ này thì không nên để mặc nó.”