Vân Tiêu Vũ Tễ - Chương 2
Ta không muốn quá phô trương, nhưng ta muốn sống thật tốt.
Ta nói rõ là nhờ sự sủng ái của hoàng đế mà ta mới có được địa vị cao như ngày hôm nay, cũng ngầm ám chỉ rằng trong tương lai sẽ chia sẻ sự sủng ái này cho họ.
“Quý phi nương nương cũng đừng vui mừng quá sớm, tuy dựa vào sự mới mẻ nhất thời của bệ hạ mà được tấn phong, nhưng sự sủng ái này có thể kéo dài được bao lâu? Sớm ngày sinh hạ long tự cho bệ hạ mới có thể bảo đảm vinh hoa lâu dài.” Hồ phi một tay khẽ vuốt châu ngọc, vừa nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của ta, tham vọng gần như không che giấu được: “Người nói có đúng không, quý phi nương nương?”
Trong lòng ta cười nhạo, chẳng lẽ hậu cung của Bùi Du toàn là những kẻ ngu ngốc như vậy sao?
Ta giả vờ không vui, ánh mắt sắc bén quét qua đám phi tần đang dao động: “Quả thực là nói bậy nói bạ!”
“Nếu được bệ hạ nhất thời để mắt đến đã là phúc khí của bản cung, cũng là phúc khí của các vị. Long tự liên quan đến giang sơn xã tắc, há có thể là thủ đoạn để ngươi tranh sủng trong hậu cung?”
Đám người vội vàng quỳ xuống.
Chỉ có Hồ phi bĩu môi, không cam lòng quỳ xuống theo.
Lần nữa nghe tin về Hồ phi là nửa tháng sau.
“Hôm qua bệ hạ truyền nàng ta thị tẩm?”
6.
“Ngược lại là mới mẻ.” Ta cầm lấy chén trà mà Tôn tiệp dư vừa pha xong uống cạn.
Tôn tiệp dư rót thêm một chén cho ta: “Ai mà không biết dạo này người được sủng ái nhất trong hậu cung, bệ hạ chỉ triệu người hầu hạ, không biết nàng ta tìm được cơ hội bằng cách nào.”
Ta lại thấy vui vì có người thay ta chia sẻ sở thích đặc biệt của Bùi Du.
Trong số đó có nhiều thứ khó nói, đến giờ ta vẫn chưa kể cho Tôn tiệp dư biết, sợ nàng ấy sợ hãi.
Có hai thái giám ôm một tấm vải trắng từ hướng tẩm cung của Bùi Du đi ngang qua bát giác đình.
“Đây là cái gì?” Tôn tiệp dư tò mò hỏi.
“Một số thứ bẩn thỉu, đừng làm bẩn mắt hai vị nương nương.” Các thái giám khom người thỉnh an.
Ta gật đầu, ra hiệu cho họ có thể đi.
Trong thâm cung, đôi khi biết càng ít càng tốt.
Tuy nhiên, cuối cùng ta vẫn không kìm được sự tò mò mà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bàn tay đầy máu từ trong tấm vải buông thõng xuống, trên đó đeo một chiếc vòng ngọc bị đứt.
Gần như không nhìn thấy da.
Rõ ràng Tôn tiệp dư cũng nhìn thấy, nàng cau mày muốn ói: “Đó là cái gì?”
Còn ta thì chết lặng tại chỗ.
Nếu như trước đây ta chỉ muốn sống sót trong thâm cung này thì bây giờ ta chỉ muốn tự tay giết chết Bùi Du.
Căn phòng tối tăm bẩn thỉu đó, rốt cuộc đã che giấu bao nhiêu thủ đoạn tàn độc và nỗi đau của tỷ tỷ?
Bùi Du, ngươi làm sao dám…
Nỗi buồn, sự tự trách, sự tức giận, đủ loại cảm xúc dâng lên trong lòng, mũi ta chua xót.
“Thời Vũ, sao ngươi lại khóc?” Tôn tiệp dư hoảng hốt lấy khăn tay lau nước mắt cho ta.
Nàng lau nhưng không làm chậm được tốc độ rơi của những giọt nước mắt, nước mắt đua nhau rơi xuống từ hốc mắt ta.
Ta đánh mất khả năng ngôn ngữ.
Ta sớm nên biết, nếu không phải chịu đủ mọi sự nhục nhã, một người như tỷ tỷ sao lại có thể hận ta đến vậy?
Những gì ta thấy bây giờ, có lẽ chỉ là một phần vạn sự tàn độc của Bùi Du.
Nếu như vậy… Nếu như vậy…
Một lúc lâu sau, ta mới tìm lại được giọng nói của mình: “Đó là một người.”
“Một người bị lột da sống.”
“Hay nói cách khác, là Hồ phi.”
7.
Trước khi chưa ổn định cảm xúc, ta không muốn gặp Bùi Du, may là hắn cũng không triệu hạnh ai.
Ta nằm trên giường cả ngày, gối ướt đẫm nước mắt rồi lại thay gối khác.
Tôn tiệp dư thấy ta đầu tóc bù xù, dáng vẻ nhếch nhác thì giật mình: “Sao thế này?”
Những ngày này, trong mơ của ta toàn là nữ nhân bị quấn trong chiếu, khi thì mở ra là khuôn mặt của Hồ phi, khi thì là của tỷ tỷ.
Ta nên thương cảm cho Hồ phi.
Dù nàng có khiêu khích ta, nhưng nàng chỉ muốn sống thật huy hoàng hơn trong thâm cung này.
Chúng ta đều hiểu, tranh đấu trong hậu cung là quy luật sinh tồn ở đây, còn Bùi Du không nên dùng quyền lực cao hơn để tàn nhẫn tước đoạt mạng sống của nàng.
Tôn tiệp dư trước mắt ta tươi tắn như vậy, nàng và tỷ tỷ đều có vẻ ngoài nhu mì, dịu dàng nhưng thực chất lại hoàn toàn khác nhau.
Tôn tiệp dư ngoan ngoãn vì nàng biết mình không thể chống lại, chi bằng an phận thủ thường, nàng sẽ chủ động tiêu hóa mọi cảm xúc tiêu cực.
Còn tỷ tỷ của ta, quen để dành những điều tốt đẹp nhất cho người khác, mọi nỗi khổ đều chỉ biết nuốt vào bụng.
Ngoan ngoãn là giáo dưỡng của nàng.
Ta từng tự tay đẩy tỷ tỷ vào địa ngục, trở thành ác quỷ phong nhã của nhân gian.
Lần này ta xuống địa ngục, cũng muốn cứu người lên bờ.
Ta khàn giọng hỏi nàng: “Nếu không vào cung, ngươi muốn làm gì?”
Nàng ngồi xuống bên giường ta, dùng khăn lạnh đắp lên mắt ta: “Ta tên là Thính Nghi, nghe theo số phận, nghi thất nghi gia.
*Nghi gia nghi thất: ý nói nên cửa nên nhà, thành vợ thành chồng, cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình.
Một người như ta, có lẽ sẽ theo sự sắp đặt của gia đình mà gả cho người khác.”
“Nhưng gả cho bệ hạ cũng tốt, không đến lượt ta hầu hạ, cuộc sống cũng nhàn nhã. Ta sẽ trồng hoa, pha trà, bây giờ lại có ngươi che chở, ta xem ai dám bắt nạt ta!”
Giọng điệu của nàng nhẹ nhàng pha chút trêu chọc, ta không nhìn thấy vẻ mặt của nàng.
Ta thở dài, vòng tay ôm lấy nàng: “Đúng vậy, sẽ không còn ai bắt nạt chúng ta nữa.”
8.
Củng cố sự sủng ái là con đường tắt tốt nhất để ta có được thực lực hiện tại.
Hồ phi đã chết, nhưng mọi người đều giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ta là người duy nhất được Bùi Du chọn, một lần nữa trở thành đối tượng được cung phụng trong cung.
Lúc này, kẻ nắm quyền sinh sát trong tay đang chống một tay lên giường, tay kia chơi một cái trống bỏi.
Rõ ràng hắn đang ngồi ở cùng một chỗ như lần đầu tiên ta hầu hạ, nhưng tâm trạng của ta không còn thoải mái như lúc đó nữa.
Thấy ta ngây người, Bùi Du cười kéo ta vào lòng, lắc trống bỏi trước mặt ta: “Nguyệt Nguyệt, nàng muốn có con không?”
Mặt trống bỏi mịn màng, khi lắc, dường như có màu máu ẩn hiện.
Sau lưng ta lạnh toát – hắn đang dùng chuyện của Hồ phi để ám chỉ ta.
Xem ra, hắn biết những lời đồn đại trong hậu cung, nhưng hắn không quan tâm.
Cũng giống như hắn không quan tâm đến những lời đánh giá của chúng ta về sự ngạo mạn của hắn.
Dù sao thì hắn có thể bóp chết chúng ta bất cứ lúc nào, ai lại quan tâm đến suy nghĩ của một con kiến?
Hắn thích thú hơn với cảm giác đùa giỡn con mồi trong lòng bàn tay, giống như một con trăn, từ từ siết chết đối thủ.
Ngươi có thể chiều chuộng hắn, lấy lòng hắn nhưng không được có suy nghĩ riêng, ngươi chỉ xứng đáng hèn mọn đón nhận ân sủng của hắn.
Lòng ta đau nhói, vì tỷ tỷ, vì Tôn tiệp dư, vì chính ta, thậm chí vì nhiều người hơn nữa.
Vì vậy, sao có thể chỉ có một người đi trước?
Ngươi xem, hắn luôn nhắc nhở ta phải hận hắn, nhưng hiện tại ta lại không thể làm gì.
Ta cười giả lả ôm lấy cổ hắn, dựa vào vai hắn một cách trìu mến: “Bệ hạ nói chuyện xa xôi như vậy làm gì? Thần thiếp chỉ muốn ở bên cạnh người, sao có thể muốn thêm một đứa con để chia sẻ sự sủng ái của người?”
Bùi Du vui vẻ ném trống bỏi xuống đất: “Nguyệt Nguyệt nói đúng. Luôn có những kẻ không biết lượng sức muốn có con của trẫm, tiền triều là vậy, không ngờ hậu cung cũng vậy.”
“Nhưng trẫm sẽ trừng phạt chúng.”
9.
Ta nhờ phụ thân tìm cho ta một tỳ nữ, gọi là Chỉ Lan.
Kể từ đêm đó, ta không còn né tránh Bùi Du như trước nữa, mỗi buổi trưa đều ân cần mang đến cho hắn một bát nước đường.
Nhất định phải khiến hắn tin rằng ta vô cùng khao khát sự sủng ái của hắn.
Bùi Du rất vui, đối với ta cũng càng thêm nuông chiều, ta như ý nguyện có được quyền tự do ra vào Cần Chính điện.
Thấy thời gian đã đến, ta gọi Chỉ Lan đến tiểu phòng bếp lấy nước đường, nàng đang lần thứ mười một khâu lại con búp bê bị vỡ.
“Chỉ Lan, đi lấy canh ngân nhĩ.”
“Nhớ cho nhiều đường, bệ hạ thích ngọt.”
Ta xách hộp thức ăn, phía sau là một đoàn thái giám cung nữ đi theo.
Ta là quý phi được Hoàng đế sủng ái nhất, cần phải diễn xuất ra cảm giác kiêu ngạo.
Thái giám trước Cần Chính điện mặt mày ủ rũ, đến khi nhìn thấy ta mới nở nụ cười: “Quý phi nương nương, người cuối cùng cũng đến, còn phải nhờ người an ủi bệ hạ.”
Ta nghe thấy tiếng gầm của Bùi Du trong điện, còn có tiếng đồ vật bị ném mạnh xuống đất.
Ta đẩy cửa vào, tiểu thái giám bên trong như được đại xá, ôm đầu chạy ra ngoài.
Bùi Du cau mày, trên mặt đất nằm một cục chặn giấy bằng gỗ mun.
Ta đặt canh ngân nhĩ bên cạnh hắn: “Bệ hạ đang phiền lòng vì chuyện gì?”
Hắn nếm một ngụm, vẻ giận dữ trên mặt không giảm: “Lũ đại thần này không biết là thần tử của trẫm hay là thần tử của Bùi Túc! Thật dám nghi ngờ năng lực dùng người của trẫm, còn nói trẫm làm rét lạnh lòng các lão thần!”
“Dù bệ hạ có nghi ngờ, thì đã sao? Lòng tốt và nhân từ đều là thủ đoạn của kẻ ngớ ngẩn, bệ hạ không thể chỉ làm một minh quân.” Ta thử rút tấu chương từ tay hắn đang nắm chặt, thấy hắn không phản kháng, liền yên tâm xem.